Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 890: Họ cũng muốn kiếm tiền này

Chương 890: Họ cũng muốn kiếm tiền nàyChương 890: Họ cũng muốn kiếm tiền này
Cha Diệp cũng nghĩ đến, chiếc thuyền 26 mét đang đóng trong xưởng đóng thuyền ở huyện, chẳng lẽ chính là của bạn lão Trịnh?
Lúc đó khi họ đến xưởng tham quan, chiếc thuyền đó đã được đóng ở đó rồi, nói là cuối năm sẽ hoàn thành, thời gian cũng khớp.
Ông vội hỏi: "Là xưởng đóng thuyền ở huyện mình à?"
"Đúng vậy, bốn anh em họ cùng hùn vốn đóng, nghe nói chỉ riêng cái đài vô tuyến hàng hải đã đắt nhất rồi, may có mấy người chia nhau, cũng miễn cưỡng gánh được, nợ cũng không nhiều, cố gắng làm vài năm cũng có thể từ từ hòa vốn..."
Cha Diệp trợn mắt: "Đông Tử, chẳng phải chính là chiếc thuyền chúng ta nhìn thấy sao?"
Diệp Diệu Đông gật đầu, không ngờ đi vòng vèo vẫn có thể dò la ra ai đặt, thế giới thật nhỏ, quả nhiên làm nghề biển, quen toàn dân làm biển.
Lão Trịnh nhìn bộ dạng hai cha con có vẻ biết chiếc thuyền đó, cũng thắc mắc: "Các anh đến xưởng đóng thuyền nhìn thấy rồi à?"
"Đúng vậy, mấy tháng trước đến xưởng đóng thuyền tham quan, vừa đúng nhìn thấy chiếc thuyên đó đang đóng. Thuyền to vậy, nhìn cũng khá oai, trong xưởng cũng chỉ có một chiếc lớn như vậy, mấy chiếc khác đang đóng đều chỉ mười mấy mét thôi."
"Đúng vậy, to như vậy, không phải người thường gánh nổi."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Nếu các chú muốn tham gia sinh nhật Mẹ Tổ, lên bàn dự tiệc, phải đi đăng ký trước ở ủy ban thôn, không thì lúc đó sắp xếp bàn không đủ, sẽ không có cơ hội lên bàn đâu, người chắc chắn rất đông, không chỉ mười dặm tám làng, cả huyện cả thị trấn cũng chỉ có miếu Mẹ Tổ nhà mình lớn nhất, nổi tiếng nhất rồi."
Ngoài nơi khởi nguồn của Mẹ Tổ, chắc giờ chỉ có miếu Mẹ Tổ làng họ là lớn nhất!
"Được, chút nữa bọn chú đi đăng ký luôn, vừa đúng lúc đã đến rồi, cũng đỡ phải chạy thêm chuyến nữa, chắc lúc đó náo nhiệt lắm." "Chắc chắn rồi, nghe nói đoàn hát còn định năm ngày, chỗ mình chưa bao giờ mời đoàn hát đến biểu diễn cả."...
Họ ngồi đó, quay lưng về phía mặt trời vừa phơi vừa tán gẫu, từ thuyền đánh cá nói đến miếu Mẹ Tổ, lại nói đến đoàn hát, sau lại quay về, nói đến đủ chuyện xảy ra khi làm việc trên biển.
Lâm Tú Thanh ở bên cạnh cầm bút giấy, tính hai lần, mới ngắt lời họ: "Tính xong rồi, mấy thứ vừa cân tổng cộng 4463 cân, chú có cần tính lại không? Số cân lạng đều ghi trên giấy, lúc nãy ghi chú cũng đứng bên xem rồi..."
"Ừ ừ, chắc không sai đâu, để chú xem chút."
Diệp Diệu Đông hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền, tính chưa?"
"1 hào 4 một cân, tổng cộng 624 đồng 8 hào 2 xu, phí giới thiệu của chú Bùi là 44 đồng 6 hào 3 xu."
Loại cá này quá rẻ, bình thường chẳng ai muốn, chỉ có số lượng nhiều thì còn có thể để lại miễn cưỡng bán được chút tiền, cũng tính theo giá cá tạp.
"Ồ? Còn tính phí giới thiệu cho lão Bùi à?” Chú Trịnh ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy, cũng là chú Bùi giới thiệu, chứ cháu cũng chưa quen chú Trịnh. Tuy nói là thông gia, nhưng tin tức này cũng không thể cho không được, với cả ông ấy cũng tính là bảo lãnh cho cháu rồi, không thì chú Trịnh chắc cũng không tin cháu, không thể giúp cháu giữ nhiều ngày như vậy."
"Haha, vẫn là cháu biết cách làm người, biết ăn nói, rộng rãi."
"Đâu có, đâu có, đây đều là chuyện nên làm. Chú xem số lượng, nếu không vấn đề gì, cháu sẽ bảo vợ đi lấy tiền."
Chú Trịnh gập sổ lại, đưa giấy bút cho A Thanh: "Không vấn đề, đều không phải người ngoài, sao còn không tin các cháu chứ.”
Haha, vậy mà lúc nãy chú còn xem kỹ vậy?
Diệp Diệu Đông gật đầu, nhìn về phía A Thanh: "Đi lấy tiền đi."
Cha Diệp cười nói: "Chuyến đi này, trên đường đã kiếm được hơn 600 đồng cũng đáng rồi, trừ đi tiền công thuê người giết cá chắc cũng kiếm được 600 đồng nhỉ?"
"Trừ đi các khoản chi phí thì cũng không còn nhiều như vậy, nhưng cũng gần bằng, ha ha, chia làm ba phần, mỗi người được 200 đồng cũng được, cũng là tiền kiếm được ngoài đường."
"Cũng khá lắm rồi."
Tiền vừa cầm trên tay buổi sáng chưa kịp ấm đã phải chia ra một nửa, cũng may là Lâm Tú Thanh đều ghi chép cẩn thận mỗi khoản tiền vào ra.
Cô ghi riêng một khoản cho việc mua bán cá khô, còn việc kéo lưới thì lại ghi riêng một khoản khác.
Như vậy nhìn lại cũng rõ ràng, tránh tình trạng mình cũng không biết đã thu vào bao nhiêu tiền, chi ra bao nhiêu tiền.
Sau khi đã kiểm tra lại tờ tiên hai lân, không có vấn đề gì, cô mới khóa ngăn kéo lại, cầm tiền đi ra ngoài.
Cô làm việc khá tỉ mỉ, đặc biệt là khi tính toán tiền bạc, đều sẽ đếm thêm hai lần, đếm thêm vài lần, khi bước ra ngoài, cô lại cầm tiền vừa đi vừa đếm.
Khi đi đến trước mặt chú Trịnh, vừa hay cô đã đếm lại tiên một lần nữa, sau đó mới cười tươi tắn đưa cho người ta: "Chú ơi, chú đếm xem có đúng không?"
"Được rồi."
Có tiên vào luôn khiến người ta vui vẻ, chú Trịnh liếm môi, mặt mày rạng rỡ đếm tiền.
Còn Lâm Tú Thanh lại lấy ra một xấp tiền khác từ trong túi, đưa cho Diệp Diệu Đông: "Đây là tiền giới thiệu cho chú Bùi, em đã kiểm tra rồi, anh cầm qua đưa cho ông ấy nhé."
"Được." Diệp Diệu Đông nhận lấy, không nhìn mà nhét luôn vào túi quần.
"Anh gấp lại một chút chứ, nhét vào như vậy à."
"Có sao đâu?" "Gấp lại sẽ không dễ rơi."
"Nhét cho phồng lên, đè túi quần xuống mới không dễ rơi chứ?"
Lâm Tú Thanh sững người một chút, đúng là như vậy sao?
Không hiểu nổi...
Cũng không tranh luận với anh nữa, mặc kệ anh thích nhét thế nào thì nhét, miễn là đừng rơi mất là được, cô chuyển đề tài: "Trời không có nắng rồi, hơi lạnh, mặc áo bông vào, kẻo bị cảm lạnh đấy."
Vừa nói, cô vừa cầm áo bông của anh từ trên ghế, phủi vài cái, rồi khoác lên vai anh.
Tuy nói thời tiết đã ấm hơn một chút, nhưng khi không có nắng mà gió thổi qua, vẫn hơi se lạnh.
Diệp Diệu Đông cũng thuận thế dang tay mặc vào, chấp nhận hành động ấm áp của cô: "Ừ, lúc nãy bốc vác, toát mồ hôi nên mới cởi áo ngoài ra, giờ làm xong rồi, em cũng đi xem con gái đi."
"Con bé đang ở bên cạnh bà cụ ở phòng bên, cũng không cần xem, hai chị dâu đùa với nó thỉnh thoảng cười khúc khích, một mình đứng trong cũi cũng chơi vui vẻ lắm."
Trong lúc hai vợ chồng nói chuyện, chú Trịnh cũng đã đếm tiền hai lần, không sai, cười nói: "Không sai, số tiền đúng rồi."
"Vậy thì tốt."
"Lần sau nếu chú lại phơi được nhiều cá khô, chú sẽ mang qua cho cháu nhé?"
"Được thôi, càng nhiều càng tốt, cháu không ngại đâu."
"Tốt tốt, cha cháu có phúc lắm."
"Đâu có đâu có...
Mặt cha Diệp cười như một đóa hoa cúc, dạo gần đây liên tục được khen, đi đường cũng phấn chấn, ngay cả Diệp Diệu Đông cũng không vui vẻ bằng ông.
"Vậy chú đi trước đây, lần sau lại đến." "Vâng..."
Hai cha con cười đưa khách ra cửa, Diệp Diệu Đông lập tức đạp xe đi đến nhà A Quang, cha anh cũng sang bên cạnh phụ giúp làm việc.
Giữa ban ngày, bọn trẻ đều đi học cả, nhân lực ít đi nhiều, chỉ trông cậy vào vợ chồng mấy người họ bận rộn.
Lúc này Lâm Tú Thanh cũng rảnh rỗi, chưa đến giờ nấu cơm tối, cô cũng kê một cái ghế ngồi sang phụ giúp, tiện thể trông chừng Diệp Tiểu Khê.
Mấy chị hàng xóm bên cạnh thấy cô ra ngồi ở cửa, cũng tụ tập lại.
Đợi nửa ngày rồi, cuối cùng họ cũng bắt được cơ hội: "A Thanh, muốn tìm em nói chuyện thật không dễ."
Lâm Tú Thanh cười một cái: "Chị nói gì vậy, có gì mà khó đâu, chẳng phải là ở cách vài nhà thôi sao? Muốn tìm em thì gọi một tiếng là được mà, làm như nhà em khó vào lắm ấy, haha."
"Nhà em chẳng phải khó vào sao? Nhà ai giống nhà em, nuôi cả bầy chó, trông còn đáng sợ nữa, ai rảnh mà dám sang nhà em chơi? Có việc thật sự cũng không dám đến cửa."
"Đúng vậy đấy, lần nào đi ngang cửa nhà em, cả bầy chó lại lao ra sủa, đừng nói là bước vào trong, bình thường đi ngang qua cửa nhà em cũng phải đi vòng."
Lâm Tú Thanh cười không ngớt, cười cười: "Bọn trẻ trong nhà thích, coi như báu vật, nên cứ nuôi mãi, trước đó còn định cho A Hải với A Giang mỗi đứa hai con, nhưng xích ở cửa nuôi mãi rồi lại quay về chỗ em, chứ không thì chia ra vài con cũng không nhiều thế."
"Bọn chị không nói chuyện chó với em, muốn hỏi em, mấy cái thịt sò kia nhà em có thu mua không? Bọn chị cũng có thể học theo hai chị dâu em, ra đảo biển đào một ít rau biển, hạt dưa biển các thứ, phơi khô bán cho các em."
"Đúng, sáng sớm đã định nói với em rồi, nhưng thấy các em đang bận cân cá khô, cân xong lại vào trong nhà, cũng không có cơ hội nói." "Ừ, cả buổi chiều cũng thấy các em ở đó cân cá khô bận rộn, nhà có nhiều chó như thế, bọn chị cũng không dám vào."
"Hiếm khi thấy em ra ngoài, bọn chị vội vàng chạy qua hỏi em đây."
Mấy chị hàng xóm lao xao nói, tay cũng không rảnh, cũng phụ giúp phân loại vỏ sò.
Khó trách lúc nãy cô thấy họ cứ đi qua đi lại nhìn ngó, còn tưởng họ tò mò, nên cứ đứng ở cửa nhìn qua nhìn lại, hóa ra là cũng muốn kiếm tiền này.
Nhìn hai chị dâu đang nhíu mày, cô cười cười: 'Chuyện này em cũng không rõ, cũng không quản, cũng không biết ý định của A Đông, cũng không biết anh ấy muốn thu mua bao nhiêu, lát nữa anh ấy về các chị hỏi anh ấy xem sao."
A Đông đã hứa với mấy chị dâu, chắc chắn cũng đang nghĩ đến việc bán cái này kiếm tiền, có thêm người ra biển đào bán cho họ tất nhiên là tốt, nhưng lời này cứ để A Đông nói.
Cô cũng có ý định riêng của mình.
Nhìn thần sắc của hai chị dâu, nhìn là biết, không muốn chia sẻ việc này ra ngoài, nếu mà người ta đào sạch đảo gần đó, họ chẳng phải là hết việc sao? Chẳng phải là ít tiền để kiếm sao?
Hơn nữa nếu nhiều người, đảo nhỏ gần đó bị đào sạch, chưa mọc cái mới, không chừng họ còn phải đi xa hơn, mà có đảo nhỏ dốc và trơn hơn, không thích hợp để trèo lên, mức độ nguy hiểm cao hơn.
Đảo nhỏ gần đây cũng không dễ tìm, tất nhiên họ không thích có thêm người đến chia tiền.
Nhưng đối với cô và A Đông, thu mua của ai cũng như nhau, miễn là số lượng nhiều, chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
A Đông quen làm người xấu rồi, lát nữa để anh nói là được!
Cô không trực tiếp hứa hẹn, dù sao lát nữa anh sẽ về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận