Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1361: Cắt băng khởi công (length: 22209)

Diệp Tiểu Khê vốn dĩ hai tay đã đưa lên mặt, bắt đầu tạo dáng, trong nháy mắt liền hối hận, đáng lẽ không nên giúp cha nàng cầm máy ảnh.
Nàng giậm chân mạnh một cái, tức giận.
Diệp Diệu Đông nhìn khuôn mặt tức tối của nàng như con cá nóc, cười bấm máy, thấy nàng thẹn quá hóa giận muốn đánh mình, vội vàng dỗ dành:
“Thôi được rồi, thấy con ngoan ngoãn vậy, miễn cưỡng chụp cho con một kiểu.”
Nàng lập tức lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trẻ con là vậy, hồn nhiên dễ dụ dễ lừa, trên mặt hết mưa lại nắng.
"Phải chụp cho đẹp vào nhé!"
"Được, con là cô thôn nữ xinh đẹp nhất cả làng."
“Đúng, con là cô thôn nữ xinh đẹp nhất.”
“Há miệng ra nào, cười một cái nào, quả cà.”
“Không cần, không cần há miệng đâu.”
“Không há miệng thì không xinh đẹp, cũng không phải cô thôn nữ đẹp nhất.”
Diệp Tiểu Khê mím chặt môi, cười mỉm, nhất định không há miệng.
Cha nàng ngày nào cũng bảo cái răng khểnh kia, nàng mới không thèm há miệng.
Diệp Diệu Đông thấy nàng nửa ngày không chịu hợp tác, liền bế thốc nàng lên xe máy.
Lâm Tú Thanh đã thu dọn tươm tất, khó lắm mới mặc chiếc váy nhỏ mà Diệp Diệu Đông mua cho nàng hai năm trước, tóc dài cũng tết thành bím tóc đuôi sam, trông tươi mới lạ thường.
Đợi đến khi ra ngoài thấy hai cha con vẫn còn lề mề ở đó, thúc giục nói: “Anh còn chơi với nó làm gì? Đi nhanh lên, chuyện lớn vậy mà anh không nói sớm, còn ở đó chơi với nó.”
“Chẳng phải tại em cũng chưa xong à? Tiện thể đợi em thôi.”
“Xong chưa?”
“Sắp xong rồi. Diệp Tiểu Cửu nhìn đây, mẹ con có đẹp không?”
Diệp Tiểu Khê không bị trêu cười, ngược lại Lâm Tú Thanh thì bật cười.
“Anh làm gì thế?”
“Diệp Tiểu Cửu có đẹp không?”
Diệp Tiểu Khê vui vẻ hô: "Đẹp ạ.”
"Ôi xong, được rồi."
“Cho con xem một chút, cho con xem với…” Nàng nắm chặt xe, hai chân vung vẩy.
“Đợi lớn lên cha cho con xem.”
Diệp Diệu Đông chỉnh máy ảnh một chút, tắt máy đeo lên cổ, sau đó dắt xe đi ra ngoài.
Lâm Tú Thanh cũng đi theo phía sau, lúc sắp lên xe, mang theo váy lại hơi do dự, “Hay là em ngồi vào thùng xe đi…”
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
“Mẹ…”
Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương hai anh em mắt tinh ranh, nhìn thấy mẹ ăn mặc hôm nay có chút khác thường, cảm thấy hơi không ổn, lập tức chạy đến, mỗi người một bên kéo tay mẹ. “Mẹ, mẹ cũng muốn đi xa nhà sao? Mẹ không được đi!”
“Mẹ, mẹ đẹp quá, mẹ muốn đi đâu với cha?”
"Mẹ đi một lát rồi về thôi mà…" Lâm Tú Thanh bị hai con trai nắm chặt, có chút bất đắc dĩ.
“Sao không để mình cha đi?”
"Sao mẹ con lại phải ra ngoài?"
"Mẹ về ngay mà, chỉ đi lên trấn một lát thôi.”
"Vậy sao mẹ phải mặc váy? Con cũng muốn đi."
"Con cũng muốn đi."
Diệp Diệu Đông nhìn hai thằng con trai cứ bám lấy mẹ, chẳng đoái hoài gì đến cha, không biết nên tức hay nên mừng nữa.
Hai đứa con như hai cái đuôi, ngày nào cũng canh mẹ ruột, làm vệ sĩ bảo vệ, nhìn mà ngược lại thấy an tâm, đi ra ngoài cũng có thể yên tâm vợ hắn không mất được.
Lâm Tú Thanh kiên nhẫn giải thích một hồi, hai đứa nhất định không chịu nghe, cứ đòi đi cùng.
“Mẹ không đi, tụi con không đi, mẹ muốn đi thì tụi con cũng muốn đi!”
Diệp Thành Dương phụ họa, “Anh nói đúng!”
Diệp Diệu Đông vỗ vào đầu Diệp Thành Hồ, "Đi, đi hết, đi hết."
"Tuyệt quá~"
Hai anh em đều vui vẻ, vội vàng trèo lên xe máy.
Lâm Tú Thanh kiểm tra lại quần áo của bọn chúng, buổi sáng mới mặc, trên đầu gối có một chút bụi, phủi đi là được, vẫn chưa bị bẩn, cũng không có miếng vá, có thể mặc ra ngoài.
Nàng để hai anh em ngồi phía sau Diệp Diệu Đông, ôm chặt lấy anh.
Hai đứa mừng rơn, bọn chúng bình thường toàn ngồi ở thùng xe phía sau để hả dạ thôi.
Còn nàng mặc váy, liền mang theo Diệp Tiểu Khê ngồi ở thùng xe.
Diệp Tiểu Khê ôm cánh tay nàng, “Mẹ, mẹ đẹp quá.”
“Ừm, vậy mẹ không đuổi con xuống xe nữa.”
Nàng vui vẻ hôn lên mặt Lâm Tú Thanh.
Diệp Diệu Đông lái xe máy đến nhà máy gọi cha mẹ hắn, cha mẹ hắn cũng muốn đi cùng, chỉ là bọn họ đi xe đạp.
Không chỉ có cha mẹ hắn, mà còn có anh cả, anh hai, bạn bè của hắn, ngay cả cán bộ thôn cũng có hai người, dù sao giờ hắn với ủy ban thôn quan hệ rất tốt, lại còn góp vốn lớn, người đều ở bên đó đợi hết cả rồi.
Có điều, họ đều đi xe đạp cả.
Cả nhà hôm nay ai nấy đều cực kỳ vui vẻ, vốn là ngày lành, thêm mấy đứa nhỏ trên đường vừa đi vừa nhảy nhót reo hò, khiến vợ chồng hắn càng thêm phấn khởi.
Diệp Diệu Đông chạy xe tầm 10 phút là tới nơi, hai thằng nhóc vẫn còn chưa thấy đã.
“Đến rồi?”
“Đến rồi này, sao nhanh vậy?”
“Mẹ, mẹ đến đây làm gì? Chỗ này là chỗ nào vậy?”
“Sao ngoài cổng nhiều xe đạp thế?”
“Bảo với các con là mẹ về ngay, nhất định cứ đòi theo cho bằng được, mẹ đến đây ngắm cha con đấy.” Lâm Tú Thanh từng bước ôm bọn nó xuống.
Diệp Diệu Đông cười nói: “Đây là nhà máy cha con cùng người ta hùn vốn làm, coi như một nửa là của nhà mình, tiện thể đưa các con đi xem một chút.”
“Oa~ chỗ này có một nửa là của nhà mình sao? Thật hả? Cha lợi hại vậy?”
“Cha, cha giỏi quá! Cha cũng là ông chủ hả?”
“Cha con nhất đó!” Diệp Tiểu Khê cũng vui vẻ vỗ tay.
Diệp Diệu Đông nhìn ba đứa bé mắt long lanh, lời nói vừa kêu vừa ngưỡng mộ, trong lòng sướng run người.
Không uổng công mang ra!
“Đi, cha đưa các con vào trong mở mang kiến thức một chút.”
“Oa, cha ơi, phòng ở đây to quá trời luôn! Còn có nhiều câu đối nữa.”
Diệp Thành Dương thêm vào: "Còn lớn hơn cả phòng ở thành phố nhà mình nữa."
“Còn cao hơn nữa kìa…”
"Cha ơi, sao chỗ nào cũng treo vải đỏ, đằng kia còn có cả thảm đỏ nữa…"
Vừa nói, ba đứa đã chạy ào đến chỗ thảm đỏ, bên đó cũng đã có mấy em bé đang nô nghịch trên thảm đỏ rồi.
Diệp Diệu Đông không quản bọn chúng, tùy ý cho chúng chơi, lúc này trong nhà máy người đến người đi tấp nập, có cả công nhân mới được tuyển vào, có cả người dân xung quanh đến xem náo nhiệt.
Ở chỗ cổng bảo vệ cũng chất đầy các loại pháo hoa pháo tép, đều là người thân bạn bè hai hôm nay gửi đến, bảo vệ cổng phải ghi sổ, đều là bạn bè của ai, ghi chép kín cả quyển sổ.
Lâm Tú Thanh tò mò nhìn xung quanh, nàng không phải là lần đầu tiên đến, nhưng mà hôm nay chỗ nào cũng rực rỡ màu đỏ, nhìn mà vui mắt.
"Sao mà nhiều người thế?"
“Đều là công nhân với người quanh vùng đến xem náo nhiệt thôi, phía sau một dãy còn có cả ký túc xá công nhân, đã có người ở hết rồi, chỉ chờ đến hôm nay làm lễ xong là khởi công.”
“Quả nhiên là bỏ ra vốn liếng lớn thật, mấy nhà máy này nhìn hoành tráng quá, nhà mình thật không có cửa so.”
“Chắc chắn rồi, mấy cái xưởng nhỏ của nhà mình sao mà so được, nếu không bỏ ra số tiền này thì chẳng phải là mất trắng à?”
“Thành phố tuy diện tích lớn, nhưng mà toàn là đất trống, chỗ nào cũng toàn là lu chum chứa nước, nhà thì chỉ là mấy dãy trệt thấp tè, trông trống rỗng, thật sự không có được khí thế của cái lầu hai tầng to thế này.”
“Ừm, sau này khi nào có cơ hội cha dẫn con đến thị trấn xem thử, đợi đến khi bên đó làm xong cái lầu hai tầng rồi so sánh với bên này xem sao.”
“Anh đừng có nói sớm như vậy, sau này hãy nói.”
“Cứ vẽ bánh đi, ăn no rồi tính.”
“Anh không đi tìm người nói chuyện đi? Giờ vẫn còn sớm mà.”
“Phải đi chứ, giao ba đứa cho em coi nhé, lát nữa chắc là cha chúng đến đấy.”
“Được.”
Diệp Diệu Đông ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi lượn lờ, đầu tiên là đi xem mấy cái câu đối thả từ tầng 2 xuống, bên kia cũng là chỗ đông người nhất.
Tuy không thể so sánh được với mấy câu đối dài mấy chục mét sau này, nhưng mà ba bốn mét cũng đáng để chụp ảnh rồi.
Sau khi chụp xong, hắn nhìn xung quanh một lượt, quả thực tìm được câu đối của ủy ban thôn Bạch Sa tặng, còn có cả câu đối của mấy bạn thân và người thân thích của hắn, đa số người thân thích của hắn đều thuê thuyền của hắn, người thì đi biển nên không tới, nhưng mà pháo hoa với câu đối đều muốn gửi đầy đủ.
Đương nhiên, quan hệ của hắn làm sao so được với mấy ông nhị đại, người ta bạn bè thân thích gửi tặng còn nhiều hơn. Đỏ rực cả lên, nhìn mà biết có nhân khí.
Không bao lâu sau, hắn cũng tìm được Hồng Văn Nhạc, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiện thể nhìn náo nhiệt, chờ tới giờ.
Lễ cắt băng phải vào 9 giờ giờ Tỵ, lúc này mới có khoảng 8 giờ 30 phút.
Hai người cũng không ngừng gặp phải người quen, sau đó lại giới thiệu với nhau, dừng lại chào hỏi đôi câu.
Mấy người xung quanh cũng toàn người quen đứng tụ lại một chỗ nói chuyện, cơ bản đều có liên quan đến hai người, họ đi đến đâu cũng có người vây vào chúc mừng.
Diệp Diệu Đông luôn tươi cười, chưa nói đến gì khác, chỉ mỗi khuôn mặt với chiều cao của hắn thôi đã đáng để đưa ra khoe, người ta nhìn thấy hình tượng của hắn thì đều phải chú ý mấy phần, khen ngợi vài câu.
Hồng Văn Nhạc cũng cao 1m73, trông thư sinh, đeo kính nho nhã, nhưng mà lại bị hoàn toàn lấn át.
Diệp Diệu Đông thấy có tiểu cô nương thích hắn cũng rất là bình thường.
Hai người đi theo người quen nói chuyện một lát thì có người đến tìm họ, nói thời gian sắp đến rồi, bảo họ chuẩn bị.
Mà ở trên thảm đỏ cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, mời cả người lớn lẫn trẻ nhỏ ra ngoài.
Thật ra đó cũng chỉ là một tấm thảm hình chữ nhật, cũng chỉ mươi mét vuông, trải ở cửa nhà máy thôi, thế nhưng mà đối với cả người lớn và trẻ nhỏ thì đều quá là hiếm có.
Mọi người bình thường chỉ dẫm lên đất đường gồ ghề thôi, có ai được dẫm lên thảm đâu, tính cả người cộng lại cũng chẳng đáng giá bằng cái thảm nhỏ đó.
"Chờ ta một chút, ta đem máy ảnh đưa cho vợ ta."
"Ha ha, ta đã mời người chụp ảnh rồi, sao ngươi còn mang máy ảnh làm gì."
"Đây không phải lo là ảnh đen trắng sao?"
"Yên tâm, chắc chắn là ảnh màu rực rỡ."
"Vậy được, thế thì ta giao máy ảnh cho vợ ta giữ, lát nữa ngươi giúp cả nhà ta năm người chụp một tấm."
"Được thôi."
Diệp Diệu Đông tìm đến Lâm Tú Thanh, nàng vẫn đang ở bên thảm đỏ nhìn bọn trẻ, lúc này cũng đang đứng ở hàng đầu.
Hắn treo máy ảnh lên cổ nàng, nói: "Mở to mắt xem người đàn ông của em hôm nay oai phong thế nào nhé."
Lâm Tú Thanh tươi cười rạng rỡ, "Biết rồi, mau đi đi, chờ chút cho anh chụp đẹp trai ngời ngời."
Diệp Diệu Đông nghe người cầm loa bên cạnh nói giờ đến rồi, nháy mắt với Lâm Tú Thanh, cười một cái đầy đắc ý, sau đó quay người vẫy tay với cha mình, đi lên thảm đỏ bắt tay với mọi người xung quanh.
Diệp phụ ưỡn thẳng lưng, mặt mày hồng hào theo sau hắn, đứng bên cạnh hắn, cũng bắt chước hắn bắt tay với người khác.
Đây coi như là trong quãng đời của ông, có được vài khoảnh khắc huy hoàng, cơ bản đều do Diệp Diệu Đông mang lại trong hai năm này.
Còn có thư ký Trần, vốn đã ở trên thảm đỏ tán gẫu với người khác, lúc này cũng ai về chỗ nấy, đứng cạnh Diệp phụ.
Diệp Diệu Đông và Hồng Văn Nhạc đứng ở vị trí chính giữa, hai bên là bạn bè, thông gia, đại diện của ủy ban nhân dân trấn cũng tới.
Mười người đứng thành hàng, sau đó có người mang đến một dải lụa đỏ, mỗi người đều được phát một chiếc k·é·o.
Bên dưới thảm đỏ là một vòng lớn người vây quanh, ít nhất cũng phải hai trăm người, đều đến xem náo nhiệt, hắn đoán ít nhất một nửa trong số đó là công nhân đang chờ khởi công.
Mọi người trên thảm đỏ đều ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt tươi cười.
Sau khi người chủ trì nói xong những lời tốt đẹp, chụp ảnh xong, tiếng pháo hoa và pháo nổ vang lên, có người hô một tiếng khởi công đại cát, họ dùng k·é·o cắt băng.
Tất cả mọi người vỗ tay, họ cũng bỏ k·é·o lên khay, bắt tay nhau, tươi cười bước xuống.
"Cha, cha oai phong quá..." "Cha, cha lợi h·ạ·i quá, quá đỉnh."
"Cha, tuyệt vời! Yêu quá đi!"
Diệp phụ cười hỏi: "Vậy ta thế nào?"
Diệp mẫu cười mắng một câu: "Già rồi không biết xấu hổ, ké tí ánh sáng đã muốn người khen, không có thằng Đông, ông có mà leo lên được."
Ba đứa trẻ lại cực kỳ hào hứng, vây quanh Diệp phụ líu ríu khen ngợi, làm ông sướng hết cả người.
Diệp Diệu Đông không ở đó nữa, hắn phải vào nhà máy xem công nhân bắt đầu làm việc.
"Mọi người ở đây chơi một lúc, con đi vào nhà máy."
Diệp mẫu nói: "Con cứ bận việc đi, bọn mẹ đi dạo một vòng rồi về."
"Con muốn đi cùng cha!"
Lâm Tú Thanh gõ lên trán Diệp Thành Hồ, "Hằng ngày mẹ ơi mẹ hỡi, giờ lại đòi đi với cha?"
"Con muốn chơi ở đây, lát nữa cùng cha về được không?"
"Con cũng muốn!"
Diệp Diệu Đông nói: "Vậy các con ở đây đợi đi, tự chơi, đợi cha làm xong việc rồi đưa các con về."
"Dạ~"
Chúng nó vui vẻ chạy lên thảm đỏ, dậm chân nhảy nhót.
Lúc này người đã vãn đi quá nửa, rất nhiều người đều đi vào trong nhà máy phía sau, người còn lại tiếp tục đi dạo trong nhà máy.
Hôm nay là ngày đầu tiên nên chắc chắn không đuổi ai, nhưng sau chiều, người không có phận sự sẽ không được vào nữa.
Khi Diệp Diệu Đông vào xưởng, Diệp phụ và thư ký Trần cũng cùng nhau đi theo vào xem sản xuất.
Những người cắt băng vừa rồi giờ cũng đã vào hết trong nhà máy, đều đang nhìn ngó xung quanh, lúc chưa khởi công không ai được phép vào, đến khi cắt băng xong mới được vào, nhưng không phải ai cũng được vào.
Mọi người xem máy móc sản xuất tự động đều không ngừng thốt lên kinh ngạc, những lời khen có cánh không ngừng thốt ra.
Diệp phụ ban đầu đi theo mọi người trong nhà máy, còn hơi lo lắng, chân tay lúng túng.
Chẳng bao lâu, ông đã bắt chước người khác, hai tay để sau lưng, vểnh tai nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Khi mọi người nhắc đến chuyện tôm cá, đánh bắt, ông lại có thể thao thao bất tuyệt.
Khi ra khỏi nhà máy cũng đã giữa trưa, Hồng Văn Nhạc mời mọi người ăn cơm, người khác đều vui vẻ đồng ý, bọn họ cũng thuận thế đồng ý luôn.
Nhưng mọi người đều không mang gia đình theo, chỉ có vợ con của hắn đi cùng, nên hắn để mọi người đi trước, hắn sẽ đưa vợ con về nhà trước.
Lúc này trong xưởng không còn mấy người không có việc, mấy đứa nhỏ cũng đã chơi chán, chúng cũng ngoan ngoãn không đòi đi ăn cơm cùng.
Tuy nhiên, trước khi về, Diệp Diệu Đông dẫn cả nhà chụp một tấm ảnh gia đình trên thảm đỏ.
Sau đó, bọn nhỏ cũng thấy mãn nguyện, ngoan ngoãn lên xe về nhà trước.
Diệp Diệu Đông và Diệp phụ gần chạng vạng tối mới về đến nhà, cả hai đều say bí tỉ ngồi xe kéo về.
Xe máy không thể chạy được, đành gửi ở chỗ Hoành Thăng.
Lâm Tú Thanh thấy bọn họ say khướt ngồi xe kéo về thì ngạc nhiên, đến khi thấy chân đi không vững, mắt mơ màng bước xuống, nàng tức giận.
"Sao lại uống say thế này? Xe đâu? Không cần xe nữa à?"
Diệp Diệu Đông vẻ mặt say nói: "Mai lại đi lấy là được, có mất đâu." Bà cũng khó chịu trách mắng, "Sao lại cùng cha anh? Không biết học tốt, học thói xấu, uống say như này, xe cũng không biết lái về, để ở ngoài có an toàn không hả? Cha anh cũng thật là, đã thích uống còn rủ anh uống."
Diệp phụ lảo đảo đi phía sau lẩm bẩm, "Cái gì cũng trách ta, rõ ràng là ta đi uống với hắn chứ có phải hắn uống với ta đâu."
Lâm Tú Thanh đã gọi Diệp Thành Hồ đi gọi Diệp mẫu ra, một mình nàng lo đã đủ mệt rồi, cứ để Diệp mẫu phê bình Diệp phụ.
Hơn nữa, nàng đang đỡ Diệp Diệu Đông, bà cũng đi theo đỡ, nàng quay đầu nhìn lại, Diệp phụ hình như không ai đỡ thì phải?
Nàng cũng không tiện đi lên đỡ.
Người say thì không có lý trí, lỡ ông ngả vào người nàng thì nàng làm con dâu, ít nhiều cũng thấy ngại.
Nàng hét vọng sang nhà hàng xóm, nhờ anh cả, anh hai sang giúp đỡ cha về nhà, lúc này Diệp phụ mới không bị ngã.
Diệp Diệu Đông say xỉn chẳng biết gì, về đến nhà là ngủ luôn.
Đến hôm sau ăn sáng, mới bị mọi người từ trên xuống dưới nói một trận.
Bà: "Uống say thế này không tốt, lần sau đừng có rủ cha anh ra ngoài uống nữa, một hai say hết cả lượt."
Diệp mẫu mắng thậm tệ nhất: "Lão già, vừa thấy rượu là say, đi đứng cũng không vững, suốt ngày chỉ biết uống. Trong làng chưa đủ, giờ uống lên đến thị trấn rồi, sau này định uống đến thành phố à, uống đến Bắc Kinh à?"
Diệp phụ vẫn còn cãi lại được vài câu, "Uống đến Bắc Kinh thì ta cũng oách, bà nằm mơ mà cười tỉnh đi."
"Nhìn ông kìa, lần sau mà uống say nữa, đế giày gõ vào mặt bây giờ."
Lâm Tú Thanh cũng nói: "Vừa mới nâng chén lên là uống say mèm, xe cũng vứt luôn, xe cũng không thèm lái về? Vứt ở ngoài lỡ không còn thì sao, cũng không biết tiết chế một chút."
Diệp Diệu Đông cũng cứng đầu: "Tôi còn biết đường về là giỏi rồi."
"Gì cơ? Anh còn tiếc không về nhà à?"
Diệp phụ nói thêm vào: "Người ta không cho hắn về, kêu hắn đi nửa trận sau nữa. Ui da."
Diệp Diệu Đông vội đá cho cha hắn một cái, để ông không lỡ miệng, kẻo nhà cửa bất hòa.
"Nửa trận sau cái gì?" Lâm Tú Thanh và Diệp mẫu đồng thanh hỏi.
"Nói là trời chưa tối, kêu ta ở lại uống thêm nửa trận nữa."
Diệp Diệu Đông liếc mắt với cha hắn.
Cha hắn cũng liếc mắt lại.
Lâm Tú Thanh giận dữ: "Uống cái đầu anh, đã say như vậy rồi, còn nửa trận sau, có mà nửa trận sau không cần về nhà."
"Sao thế được, chắc chắn biết về chứ, chị nhìn hôm qua em say thế mà còn biết đường về đấy thôi."
"Vậy tôi còn phải khen anh nữa chắc?"
"Đương nhiên rồi, uống say đến thế mà còn biết đường về là giỏi rồi. Xe để ở kia thì có sao đâu, có người trông mà, sợ gì chứ? Lát em ra lấy về."
"Xe cũng bỏ mặc luôn..."
"Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu! Đây là em tuân thủ quy tắc, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì, thế là hỏng cả một gia đình, thậm chí có thể là cả mấy gia đình, thế thì c·h·ế·t vạn lần không đền được."
Diệp Tiểu Khê cũng lớn tiếng kêu: "Cha, cha đừng uống rượu nữa, ngáy to lắm."
"Cha còn ngáy sang được cả nhà hàng xóm à?"
"Đúng thế, con không ngủ được."
Diệp Thành Hồ nói: "Cha, con ở trên lầu còn nghe thấy."
"Vậy cách âm tệ quá rồi."
Lâm Tú Thanh giục hắn nói: "Nhanh ăn đi, ăn xong đi lấy xe về, phải biết uống rượu thì không nên lái xe ra ngoài."
"Phải biết uống rượu, vậy chắc chắn tôi không lái xe ra ngoài, gọi công nhân đưa sang luôn."
"Làm như mình quan trọng lắm, còn xe đưa đón đặc biệt..."
"Ha, vẫn là xe mui trần nữa đấy!"
Diệp Diệu Đông vội vã ăn cơm xong đứng lên, tránh phải nghe họ lải nhải nữa.
"Cha, cha cùng con đi lấy xe."
"Sao còn phải có ta? Mình con đi lấy xe không được à?"
"Con không muốn đi bộ, cùng nhau đi xe đạp qua đó, xong cha đạp xe về, con lái xe về."
"Có mấy bước cũng làm quá à?"
"Còn muốn hai người đi."
"Vậy ngươi đừng đi, ngươi cứ ngốc ở đây chịu mắng."
Diệp phụ tranh thủ thời gian đặt đũa xuống, đi theo sau lưng hắn ra ngoài.
Diệp mẫu vẫn ở sau lưng lải nhải không ngừng, "Đáng lẽ nên để hắn ở trên biển, về nhà một lần là không có lúc nào yên tĩnh, không tìm người này uống rượu, thì tìm người kia uống rượu, lý do thì cả đống..."
"Không làm rượu thì không được, nấu ăn phải dùng rượu, chỉ làm một chút xíu, còn chưa đủ tốn công."
Diệp phụ đi theo sau Diệp Diệu Đông sau khi rời khỏi đây, Diệp Diệu Đông mới nói với cha mình: "Cha, ngươi thật sự là thiếu thông minh."
"Ngươi xxx mới thiếu thông minh, có ai nói lão tử mình như vậy?"
"Trước mặt các nàng ngươi cũng dám nói được nửa câu?"
"Ta lại không đi."
"Đây là chuyện đi hay không đi sao?"
Diệp phụ im lặng.
Diệp Diệu Đông lại nói: "Cũng may có ta ở đây, không thì ngươi đã bị dẫn đi rồi."
"Có sao? Nhớ không rõ."
"Ngươi mà dám uống hoa tửu, trở về mẹ sẽ đánh gãy chân ngươi đó."
"Nàng biết gì chứ? Không đúng... Rõ ràng người ta muốn kéo ngươi đi, liên quan gì đến ta? Ngươi còn t·r·ả đ·ũa."
"Ngày mai tranh thủ thời gian ra biển đi thôi, chuyến này về sớm, đã cho ngươi theo kịp, để ngươi vẻ vang một phen, ngươi lại ở nhà thêm mấy ngày, lại uống mấy ngày, mẹ ta lại phải cằn nhằn."
Diệp phụ mắng mấy câu thô tục, "Cái nhà này sắp không có chỗ cho ta rồi."
Diệp phụ là sớm biết mùng hai muốn c·ắ·t màu, mà hắn với tư cách là lão tử khẳng định có thể lên đi mà, cho nên để có thể gặp phải c·ắ·t băng, chuyến này ra biển hắn cũng về sớm.
Để có thể về sớm, lúc đó cũng chỉ nghỉ ngơi một ngày, liền lập tức vội vàng ra biển.
Diệp Diệu Đông trong lòng thầm nghĩ: Vốn là vị trí em trai trong nhà.
Đột nhiên, hắn có chút hiếu kỳ, "Cha, vàng của cha còn tự mình cất giữ sao?"
"Hỏi gì mà hỏi? Có gì hay mà hỏi?"
Rõ ràng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận