Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 205: Bán ra giá cao(3)

Chương 205: Bán ra giá cao(3)Chương 205: Bán ra giá cao(3)
A Tài vội vàng cười làm lành: "Không có, đều là mấy món hàng không đáng tiền, nhất định sẽ khiến anh chướng mắt nên đã chở đi rồi."
"Vậy về thôi, lần này có mưa nên đường bẩn chết đi được, chỗ nào cũng toàn bùn là bùn..." Hồng Văn Nhạc chê xong cọ cọ đế giày da của mình, sau đó ngồi lên xe máy, nghênh ngang rời đi.
Vương Mậu Toàn bàn giao cho A Tài xong lập tức đưa con cá đến khách sạn của bọn họ, sau đó bảo thanh niên cưỡi xe đạp chở ông ta đi, cũng đi hết.
A Tài cười híp mắt nhìn hai cha con Diệp Diệu Đông: "Chúc mừng hai người lại kiếm thêm chút. Cậu chủ của Hoành Thăng ra tay hào phóng thật."
Cha Diệp cất kỹ tiền xong lại rút một tờ ra, đưa cho A Tài, cười cười nói: "Còn phải cảm ơn cậu đấy!"
Anh ta không khách sáo, nhận: "Không dám ạ, chúng cháu đều bạn bè cũ, gần đây nghe thấy Hồng Văn Nhạc dẫn theo không ít bạn bè về đây chơi, đều chiêu đãi đồ ngon nên tôi mới nghĩ đến việc liên hệ Hồng Văn Nhạc đến đây xem chút. Nếu bán tôm cá bình thường nhất định không thể có giá cao thế.
"Được rồi, cậu làm việc của cậu đi, chúng tôi về đây." Diệp Diêu Đông mệt gần chết, không muốn khách sáo thêm nữa, thầm nghĩ muốn nhanh chóng về nhà nằm.
Nhóm mẹ Diệp giờ cũng mới kết thúc công việc, vê nhà nấu cơm tối. Sau khi biết con cá đù nâu bán được năm trăm đồng xong, cả nhà đều bùng nổ.
Cả đám người ồn ào, anh một câu tôi một câu, lại thêm trong nhà có đống trẻ con, Diệp Diệu Đông đau hết cả đầu nên đi thẳng vào trong phòng nằm.
Nhưng không ngờ lại ngủ mê man, Lâm Tú Thanh không gọi anh thì anh còn không tỉnh dậy.
Anh nhấc mí mắt nặng trĩu, khàn giọng hỏi: "Trời đã tối rồi à?"
"Nhanh nào, mẹ gọi ăn cơm rồi, sao người anh nóng thế này?" Lâm Thú Thanh không chạm vào không biết, sờ lên cánh tay anh thấy nóng hôi hổi. Cô lại giơ tay, chạm lên trán anh: "Anh sốt rồi! Nhất định là do buổi chiều mắc mưa đây mài!"
"Ừ, chẳng trách lúc ngủ thấy mệt mỏi cực kì, nặng đầu nên cứ mê man."
"Chờ cơm nước xong xuôi rồi đến phòng khám xem sao, lấy ít thuốc về uống."
Hai vợ chồng đi từ trong nhà ra thì nghe thấy mẹ Diệp nói cha Diệp cũng sốt, vẫn đang trách mắng ông: "Nhất định là do buổi chiều ngâm mưa lâu quá, cộng thêm thời gian này ngày nào cũng ra khơi, ngủ lại không được sâu, ăn lại không được ngon, sao cơ thể chịu được cơ chứ. Bảo ông nghỉ ngơi hai ngày lại không nghe, giờ thì hay rồi, tiên kiến được để đi mua thuốc uống hết."
Thấy Diệp Diệu Đông uể oải đi tới, mẹ Diệp hỏi anh: "Con sao thế? Có phải cũng sốt rồi không?"
"Con cũng sốt rồi ạ."
"Cứ người này sang người kia... Vậy nghỉ ở nhà mấy hôm đi, tiện thể để bố con đi chọn mấy miếng gỗ làm xà nhà."
Diệp Diệu Đông hơi tò mò hỏi người rơi xuống biển sao rồi nên hỏi.
Mẹ Diệp thở dài: "Còn sao được nữa, cũng chìm xuống biển rồi, sao mà vớt lên được? Chỉ có thể làm một cái áo tang, xử lý việc tang, để lại tụi nhỏ mồ côi cha sống khó khăn. Trước đây bọn họ sống rất tốt nên lúc này có cả đống họ hàng để mắt tới thuyền bọn họ."
"Hả? Sao có thể như vậy? Như thế thì còn đâu tình người? Người đã mất rồi, không đến mức thế chứ?" Lâm Tú Thanh không dám tin.
"Mẹ cũng không biết nói sao, dù sao cũng phải chờ bọn họ làm tang lễ xong xuôi, nhưng mà chuyện người nhà nóng mắt cái thuyền kia của bọn họ là có thật, hai đứa con trai bọn họ vẫn còn nhỏ, cũng phải đợi mấy năm nữa mới lớn..."
Trong thôn có chuyện gì cũng loan truyền rất nhanh. Mới chưa được nửa ngày, phụ nữ trong thôn đã bắt đầu bàn tán.
Diệp Diệu Đông cũng hơi trông mà thèm, đáng tiếc anh không mua nổi, với lại có điều đợi anh mua được thuyền gỗ đó, đoán chừng cũng không còn nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận