Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1085: Biết làm trò

Chương 1085: Biết làm tròChương 1085: Biết làm trò
Một đám đàn bà cãi nhau không ngớt, người xung quanh đứng xem thấy họ tụ tập vây quanh kéo qua kéo lại, cũng sợ họ lại đánh nhau tập thể, đều vội vàng giúp tách người ra trước.
Còn vợ Háo Tử thì nhân cơ hội trực tiếp bỏ chạy.
"Chạy rồi... Cô ta chạy rồi..."
"Chắc chắn là cô ta làm, chắc chắn là cô ta tố cáo, tâm thần bất an vì làm chuyện xấu rồi..."
Chị dâu hai tức giận giậm chân, rõ ràng đã bắt được người rồi, đều tại mấy người này quấy rối, kéo qua kéo lại mới để người ta chạy mất.
Dân làng cũng xì xào bàn tán...
"Chạy thì chạy, dù sao mắt quần chúng cũng sáng suốt, nếu không làm chuyện mất lương tâm, thì chạy làm gì?"
Diệp Diệu Đông vẫn luôn điềm nhiên đứng bên cạnh nhìn, không có bằng chứng, cũng chẳng làm gì được, cho dù có bằng chứng chứng minh là cô ta làm, nhiều lắm cũng chỉ để ủy ban thôn đến cảnh cáo một tiếng, chứ cũng không thể bắt người được.
Dù sao cũng chỉ là tố cáo nặc danh, nhiều lắm là mất danh dự, mất uy tín chứ cũng chẳng làm gì được người ta?
Dù sao mọi người cũng đều thấy, biết là ai làm là được rồi.
Sau này mọi người nhắc đến cũng đều khinh thường, coi thường.
Hôm qua họ ngồi đó bàn bạc đoán, cũng có đoán là vợ Háo Tử, bây giờ chỉ là xác nhận thôi.
Dân làng cũng đều không hẹn mà cùng gật đầu, đều nói chắc là cô ta làm, không sai được, nếu không đã không dám thề, trực tiếp bỏ chạy rồi.
Mấy người đàn bà nhà họ Vương vẫn còn đứng đó chống chế: "Các người đừng nói bậy, cô ấy chỉ là có việc, vội về thôi." "Thề cũng đâu có nghĩa lý gì..."
"Sao lại không có nghĩa lý gì? Cô ta dám thề với Mẹ Tổ không? Cô ta căn bản không dám, vì tâm thần bất an, vì chính là cô ta làm, trong lòng không có quỷ thì sẽ không sợ."
Lâm Tú Thanh cũng hơi kích động, hôm qua A Đông bị bắt đi, khiến cô cứ lo lắng sợ hãi, con đàn bà này đáng chết.
"Chúng tôi không nói với cô nữa, có bản lĩnh thì các người đưa ra bằng chứng đi."
Vợ lão Vương nói lấy lệ xong thì quay đầu lấy chổi, định học theo mẹ chồng cô lúc trước, đuổi mọi người đi.
Diệp Diệu Đông nhìn cây chổi tre dính đầy thứ nhớp nháp kỳ quái, vội né sang một bên, đồng thời giật lấy cây chổi của bà ta, ném sang một bên, trên mặt lộ vẻ buồn nôn.
"Đi thôi, chúng ta về nhà, cũng không cần người tâm thần bất an lấy chổi đuổi, dù sao sự thật cũng đã rõ ràng, mọi người nhìn qua là biết ai viết đơn tố cáo nặc danh rồi."
Anh khoác vai vợ mình, vừa đi vừa nói: "Con người ta, nghèo không đáng sợ, chỉ sợ nhân phẩm không tốt, sau này ai dám đắc tội với nhà họ chứ-"
"Cũng không dám đi ngang qua cửa nhà họ nữa, lỡ giẫm lên hoa cỏ trước cửa nhà họ là bị một lá đơn tố cáo nặc danh, mọi người đều không biết chết thế nào đâu-"
"Chúng ta chỉ là tép riu, vẫn nên tránh xa một chút, miễn bị coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. May mà vận khí tốt, chứ hôm qua chỉ sợ anh còn chẳng về được nữa, haiz- Mẹ Tổ phù hộ-"
"Đúng vậy, hơn nữa mình hành xử ngay thẳng, đứng ngồi đàng hoàng, không sợ bị tố cáo, cũng không sợ thê với Mẹ Tổ...' Lâm Tú Thanh cũng học theo anh châm chọc vừa đi vừa nói.
Chị dâu cả đi bên cạnh phụ họa: "Thật là đen lòng, sao lại làm ra chuyện như vậy..."
Chị dâu hai khẽ hừ một tiếng: "Có người sinh ra lương tâm vốn đã đen, tống tiền không được, thì vu oan người khác đánh người, ngay sau đó dùng thư nặc danh tố cáo, may mà còn có người ngoài nhìn chướng mắt, tạt phân nhà họ."
"Nhà mẹ đẻ này cũng đáng thương, cứng rắn gánh tội thay-"
"Ấy ấy, không phải tôi làm, đừng đổ lên đầu tôi nữa, người làm trời nhìn thấy, tôi đã thề với Mẹ Tổ rồi, tối qua không phải tôi tạt phân, càng không phải tôi sai người làm."
Diệp Diệu Đông nghe trong đám đông có người đem chuyện nhà mẹ đẻ bị tạt phân, quy cho việc gánh tội thay cho vợ Háo Tử, vội lên tiếng, miễn cho mọi người quên mất anh đã từng thề với Mẹ Tổ.
"Đúng, chuyện gần đây thực sự không liên quan gì đến A Đông, thực sự đã oan cho anh ấy rồi..."
"Đúng vậy, còn bị bắt đi đồn biên phòng một chuyến, thật là xui xẻo."
"Tôi còn tưởng mấy hôm trước đánh người với tối qua tạt phân đều là anh ta làm... Hóa ra không phải..."
"Oan cho anh ta rồi... Anh ta cũng xui xẻo, lại còn bị tố cáo..."
Lâm Tú Thanh nghe dân làng xung quanh bàn tán, còn lén liếc nhìn anh một cái.
Diệp Diệu Đông thì rất đắc ý, cảm thấy mình thật thông minh, một phát đã gỡ được cái mũ làm chuyện xấu.
Anh chỉ thề nói chuyện tối qua không phải anh làm, chứ không nói chuyện đánh người không phải anh làm, cái này hoàn toàn là dân làng tự liên tưởng với nhau thôi.
Việc này không liên quan gì đến anh, anh chỉ thông minh như vậy thôi!
Lúc ra ngoài, bà nội còn nói với anh, bảo anh giải thích với dân làng một tiếng là không phải anh làm, bây giờ như vậy cũng coi như gián tiếp giải thích rồi.
Về nói cho bà nội nghe, bà nội nghe anh thề với Mẹ Tổ, cũng mới tin, hóa ra đều không phải anh làm.
"Con đàn bà này cũng quá xấu xa, chúng ta cũng đâu có làm gì nhà họ, lại còn cố ý đi tố cáo con, hại con hôm qua còn bị bắt đi."
"Có người sinh ra tâm địa đã xấu, dù sao cứ tùy tiện thề một cái, biết là ai làm là được rồi."
"Người này tâm địa quá xấu, tự nhiên sẽ bị báo ứng, chúng ta không cần quan tâm cô ta, sau này tránh xa nhà họ ra.”
"ừ"
Bà nội không biết sự thật, Lâm Tú Thanh lại rõ mồn một, cũng biết anh cố ý chui lỗ hổng, gỡ cái mũ đánh người của mình, còn tiện thể lôi ra kẻ viết thư nặc danh.
Cô cũng phục anh, não hoạt động cũng nhanh, coi như nhất tiễn song điêu luôn.
Chỉ là cô rất nghi ngờ, chuyện tối qua, rốt cuộc có phải anh làm không, người này cho dù có làm chuyện xấu cũng tuyệt đối không chịu nhận.
Đợi Diệp Diệu Đông nói chuyện xong với bà nội vào phòng, cô cũng lập tức đi theo vào, định hỏi anh cho ra lẽ.
Diệp Diệu Đông cũng rõ mồn một ý định của cô, thấy cô cũng đi vào theo, lập tức đưa ba ngón tay lên bên thái dương.
"Chuyện tối qua thực sự không phải anh làm, anh vẫn luôn ngủ bên em, nửa đêm có bò ra ngoài em chẳng lẽ không biết sao?"
"Còn trước khi về thì sao?"
"Lúc về, anh muốn mọc cánh bay về còn chẳng được, làm gì còn nấn ná bên ngoài chứ, tối qua thực sự không phải anh."
Lâm Tú Thanh lúc này cũng tin anh, anh cũng không cần phải nói dối cô.
"Vậy cũng lạ, lại vừa khéo đúng lúc này đi tạt phân, không biết có phải mấy đứa thiếu niên muốn nhận anh làm đại ca tự ý làm không nhỉ?"
Diệp Diệu Đông sờ cằm, trên đường về anh cũng có nghĩ không biết có phải mấy đứa đó không, chứ không thì, anh cũng nghĩ không ra ai sẽ đi chọc nhà đó lúc này.
Mẹ anh không phải loại ăn no rửng mỡ, cho dù muốn làm chuyện này cũng sẽ sai cha anh đi làm, nhưng cha anh tối qua đã đi thuyền với A Quang rồi.
Suy nghĩ của A Thanh cũng trùng hợp với anh. "Có thể, kệ họ đi, dù sao cũng không phải anh sai khiến, cũng không đến tìm anh."
"Vậy thì tạm thời bỏ qua đi, nếu là họ làm, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết."
"ừ"
"Tạt phân cũng tạt đúng lúc, hôm nay trực tiếp lôi người ra luôn, mà còn gỡ được cái mũ đánh người mấy hôm trước, còn được sự đồng tình của dân làng nữa."
Diệp Diệu Đông cười hì hì, cũng rất hài lòng, tuy không làm gì được mụ đàn bà đó, nhưng cũng không sao, dù sao tất cả dân làng đều biết cô ta làm là được.
"Đêm qua họ bị tạt phân lúc mấy giờ vậy? Lúc nãy anh đi thấy cửa sổ có vẻ đều lau rửa rồi, mặt đất cũng sạch bong, chỉ có cái mương nước thối bên cạnh kia thối quá."
"Nghe nói nửa đêm mười một mười hai giờ đã bị tạt phân rồi, rồi cả nhà họ đều giật mình bò dậy, vội vàng dọn dẹp lau rửa, tiếng mắng chửi đánh thức cả hàng xóm xung quanh."
Lâm Tú Thanh nói mà mắt cười híp lại: "Mà này, nghe nói đợi họ dọn xong, hai ba giờ vừa nằm xuống, kết quả lại bị tạt. Ngủ còn chưa ngủ say, lại chỉ có thể bò dậy dọn dẹp, ngay cả hàng xóm xung quanh cũng bị họ làm cho cả đêm không ngủ được."
"Chết cười, còn chọc ghẹo kiểu này được cơ à? Đây là cố ý không cho người ta ngủ, quá biết làm trò luôn."
Diệp Diệu Đông bị chọc cười, lần này anh dám chắc, chắc là mấy đứa thiếu niên đó làm rồi.
Người bình thường làm gì mà ác thế?
Còn có thể cả đêm không ngủ để quấy rầy người ta, chỉ vì chọc ghẹo người ta, chỉ có thanh niên mới có sức lực vô hạn, dư thừa không có chỗ xài.
"Đúng vậy, cố ý chọc ghẹo không cho người ta ngủ, mà còn toàn làm chuyện ghê tởm, khiến người ta cả đêm bận rộn."
"Đợi tối xem mấy đứa thiếu niên đó có đến không, anh phải thưởng cho chúng nó."
"Đúng là định nhận chúng nó làm tiểu đệ à?" "Không, chỉ là khen ngợi bọn nó một chút thôi. Xem có đến không, không đến thì coi như không biết, thôi vậy."
Lâm Tú Thanh gật gật đầu.
"Đúng rồi, mẹ có nói tối qua cha đi lúc mấy giờ không? Sáng sớm em có ra ngoài không?”
"Có, mẹ nói cha với anh Hai 10 giờ đã đi với A Quang rồi, hơn 3 giờ bắn xong pháo hoa mới khởi hành."
"Ồ, vậy sao anh không nghe thấy động tĩnh gì hết?"
"Vì họ bắn pháo hoa ở giữa biển trên thuyền, trên bờ chỉ đốt pháo nổ thôi, có lẽ động tĩnh sẽ nhỏ hơn một chút. Rồi bắn xong, thuyền mới chạy một vòng quanh đó, họ còn chèo thuyền nhỏ lên bờ một chuyến, sau đó mới đi."
"Khó trách, anh cứ bảo sao mình ngủ say thế."
"Mẹ còn để lại một giỏ bánh bò, hay giờ anh mang đi đi, bây giờ cũng mới hơn 8 giờ, buộc giỏ vào yên sau xe đạp, anh đi xe cũng nhanh."
"Cũng được, vậy giờ đi luôn, tiện thể ghé ủy ban thôn gọi điện thoại, cảm ơn Trần cục trưởng một tiếng."
"Đương nhiên rồi."
Lâm Tú Thanh quay đầu đi ra ngoài, định chuẩn bị đồ cho anh, Diệp Diệu Đông lại kéo cô lại: "Đưa anh 500 đồng!"
Cô trợn tròn mắt!
"A, đừng hiểu lầm, anh mang tiền định xem có thể mua cho A Quang cái tivi không."
"Chứ không, nó cứ lải nhải bên tai anh nói anh vô tình, còn cứ nhắc mãi bảo lần sau anh đến đồn biên phòng phải gọi nó."
"Lúc này nó ra khơi rồi, không rảnh, anh phải mua tivi vê cho nó, chứ không đợi nó về lại bảo anh không để tâm mất. Em biết đó, nó nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi, vẫn luôn muốn có." Cô miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy em lấy tiền cho anh, anh đừng mua lung tung nữa, nhà mình đã chẳng thiếu thứ gì rồi, đồ lớn đồ nhỏ cũng đều đã có đủ rồi."
"Anh biết, anh chỉ mang theo phòng khi lỡ mua không được, hoặc không tiện mở miệng thì thôi, nếu mua về đưa cho Tuệ Mỹ, nó cũng sẽ đưa tiền trả trước."
"Ừ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận