Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 964: Ta tốt đáng tiền (length: 26538)

"Ta phải ngủ trên lầu!"
"Ta cũng muốn ngủ trên lầu!"
"Ta trước chọn..."
"Ta trước chọn... Ngươi đi ra..."
"Ta muốn căn này..."
"Vậy ta muốn căn này nhìn biển..."
"Mùa hè phơi chết ngươi, còn nhìn biển, có gì đẹp mắt, ngày nào cũng nhìn, ngày nào cũng xuống nước, chơi còn không muốn chơi, còn nhìn..."
Tình huống này tiếp diễn đã mấy ngày, phòng ở vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện, khi thang lầu vừa mới chuyển đến để xây dựng, bọn hắn đã bắt đầu ồn ào.
Mỗi ngày tan học về, lên xuống lầu trên dưới phải đến tám mươi lượt, đủ ghiền, mới vừa lòng hả dạ trở về phòng đi ngủ.
Ngày hoàng đạo, ứng ngày, ngày này lại bắt đầu nhốn nháo, bọn hắn còn đang ăn cơm ở ngoài hiên, trên lầu đã lại truyền đến đủ loại tiếng ồn ào.
"Anh trai, anh nói không giữ lời, đã nói phía trước căn này là của em, phía sau căn kia là của anh."
"Ta lại không muốn phía sau, ta muốn phía trước, phía trước có thể phơi được nắng, ấm áp!"
"Mấy ngày trước anh còn nói mùa hè nắng phơi chết."
"Mùa hè ta ngủ xuống phía sau đi, dù sao trên lầu có ba phòng, phía trước có hai phòng đều hướng biển, chúng ta mỗi người một phòng là được, tiểu Cửu còn nhỏ, ngủ với cha mẹ, vẫn còn dư một phòng, ta mùa đông ngủ trước mặt mùa hè ngủ phía sau."
"Anh nghĩ hay đấy!"
Diệp Thành Hồ dương dương tự đắc, "Ta chính là nghĩ hay đấy, dù sao ai bảo nàng nhỏ."
"Dù sao ta muốn ngủ trước mặt."
"Phía trước có hai phòng, mỗi người một phòng vừa vặn a, ta lại không có chiếm của ngươi, dù sao tiểu Cửu không biết nói chuyện, ta đến lúc đó không muốn ngủ phía sau thì để nàng ngủ phía sau, ta không muốn ngủ phía trước, thì để nàng ngủ trước mặt."
Diệp Thành Dương cũng không tranh cãi với hắn, dù sao hắn muốn ngủ phía trước, tiểu Cửu người nhỏ không có tiếng nói, cũng chỉ có thể để anh trai chiếm lấy căn phòng.
Đây là hai đứa nhà hắn, hai nhà khác tiếng ồn ào cũng không ngừng, cũng đang tranh giành phòng, hoặc là trên lầu quậy phá.
Diệp Diệu Đông bảo thợ mộc đóng giường còn chưa xong, thời gian này thợ mộc chỉ lo làm nhà bọn hắn, giường đoán chừng phải hơn một tháng nữa mới đóng xong, để bọn nhỏ muộn chút chuyển vào cũng không sao, dù sao người gấp không phải là hắn.
Cho nên mới dẫn đến bọn họ đến bây giờ vẫn còn cãi nhau giành phòng.
Bởi vì ngay từ đầu nhà hắn là nhà trệt, vào cửa bên trái bên cửa sổ là bàn ăn, vào trong một chút là bếp lò, phía bên trái phòng của lão nhân là xây thêm ở phía sau, gian phòng nằm ở nửa phía sau, mở cửa sổ là thấy vườn rau.
Bà cũng vì là xây thêm phía sau, nên mái hiên cũng riêng, nếu trên lầu xây cao lên thì sẽ không liên kết với phòng của bà, phòng bà vẫn như cũ chỉ có một tầng.
Còn phòng của hắn và hai đứa nhỏ đều mở ở phía bên phải, gần phía trước một chút là hai đứa nhỏ, phía sau là phòng của hắn và A Thanh.
Riêng phòng của họ vốn chiếm diện tích lớn, xây chồng thêm tầng hai, không gian trên tầng hai trừ đi thang lầu và hành lang cũng đủ ba phòng, thang lầu được đặt ở giữa gần phía sau, tương đương với nằm ngang chia phòng thành trước và sau, một phân thành hai.
(Có thể bỏ qua đoạn này, không cần hình dung, vì tự ta cũng thấy đau đầu, bản vẽ nguệch ngoạc làm mất nửa giờ, không dám xấu mặt, ngại quá... ha ha ha) Diệp Diệu Đông vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, khi nào thợ mộc đóng giường xong, hắn cũng tính mua nệm cao su, đến lúc đó tiện thể nhờ máy kéo nhà mình đi vào thành phố mua một cái kéo về.
Mấy lần trước vào thành phố, hắn đã ngắm nghía kỹ, chỉ chờ lầu hai xây xong, mình cũng thay giường mới, thêm đệm mới.
"Mấy đứa đừng có nhảy nữa, nhảy sập lầu hai thì ai cũng đừng hòng ngủ, da đều bị lột hết."
"Mẹ, tối nay con muốn ngủ trên lầu hai!" Diệp Thành Hải nằm bò ra cửa sổ trên lầu vừa nói.
"Không có giường thì ngủ làm sao? Xuống đây hết cho ta."
"Con có thể ngủ trên sàn."
"Con cũng muốn ngủ trên sàn..."
Những đứa khác đều nhô đầu ra từ cửa sổ của mình, đứa nào cũng kêu gào muốn ngủ trên sàn.
"Rụt đầu lại cho ta, tí nữa ngã xuống, thì không phải ngủ trên sàn mà là nằm ván."
"Nằm ván là gì?" Lâm Tú Thanh tò mò hỏi.
"Nằm ván quan tài thì còn là gì nữa?"
Diệp Tiểu Khê ngồi trên đùi Lâm Tú Thanh cũng hò hét, "Nằm ván, có được... Nằm ván..."
Bùi Ngọc cũng ngồi trên đùi Diệp Huệ Mỹ, hai đứa cùng nhau học theo bà hô: "Ván... có được... ván..."
Lâm Tú Thanh oán trách liếc Diệp Diệu Đông, vội vã đập vào miệng Diệp Tiểu Khê hai cái, "Nói bậy, cả ngày dạy hư con nít."
Diệp mẫu cũng ghét bỏ nhìn hắn, "Cả ngày nói nhăng nói cuội, gần ba mươi tuổi người mà cái mồm không có chốt, con nít đều để ông dạy hư rồi."
Diệp Diệu Đông ngượng ngùng cười, "Chẳng phải A Thanh hỏi tôi à?"
"Ai biết ông nói có ý gì chứ, lo ăn đi, ăn nhiều thì ít nói thôi."
"Nhà anh chị xây nhà đẹp quá, em cũng muốn xây." Ánh mắt A Quang có chút ghen tị, vẫn là người trong nhà đủ, đông người mới náo nhiệt.
Đáng tiếc nhà anh chỉ có một mình là con trai, hai em gái trước sau gì cũng gả đi. Con cái thì giờ chỉ được phép sinh một đến hai, nghĩ cảnh nhà Đông tử náo nhiệt một đoàn người như thế vẫn rất khó.
"Xây gì chứ? Nhà mình ba phòng ở đủ rồi, anh chị ta thì con cái lớn, trai gái đều ở một phòng cũng không tiện, nên tranh thủ lúc này có tiền xây sớm đi, mấy năm nữa bọn nó cưới vợ thì có phòng."
"A Hải qua tết là mười lăm rồi hả? Đúng là qua hai ba năm cũng có thể tính cưới vợ."
Diệp Thành Hải ghé ra cửa sổ, nghe họ nói mình có thể cưới vợ thì mặt đỏ bừng, rụt đầu vào trong.
Diệp Thành Hà như phát hiện ra lục địa mới, cứ dí sát mặt mình vào mặt anh, ngó trái ngó phải, "Anh hai mặt đỏ kìa? Anh hai sao mặt đỏ thế? Anh hai sao mặt đỏ thế?"
"Anh hai mặt đỏ... Tinh tinh nhìn này... Anh hai mặt đỏ... Ui... Sao lại đánh em?"
"Im miệng!"
"Không phải chứ, mặt anh hai thật sự đỏ rồi kìa, bây giờ tai cũng đỏ bừng... Sao lại đánh em..."
Diệp Thành Hải thầm may mắn, các em của mình đều ở trên lầu nhà mình, không có ở trên lầu nhà hắn, nhà hắn chỉ có tên ngốc Diệp Thành Hà này.
"Sao mặt anh hai đỏ thế?" Lá Tinh Tinh cũng tò mò dí sát mặt ngó nghiêng.
"Im miệng, chuyện liên quan tới lũ trẻ con."
"Em biết rồi, có phải chú nhỏ nói anh muốn lấy vợ, nên anh xấu hổ đúng không?"
Diệp Thành Hà mắt trợn tròn, "A! Anh hai mà cũng biết xấu hổ à? Cưới vợ thì cưới vợ, sao anh phải xấu hổ?"
Diệp Thành Hải tức tối đá hắn một cái, "Bảo mày im thì im đi, lắm lời làm gì?"
"Hừ, đá em, em đi mách người ta..."
Diệp Thành Hà co cẳng chạy xuống lầu, giậm thang lầu rung ầm ầm, miệng còn hét, "Anh A Giang, Thành Hồ ơi, anh hai em đỏ mặt rồi, anh hai em sắp cưới vợ..."
Diệp Thành Hải tức tối cũng chạy xuống thang lầu đuổi theo, "Mày đứng lại đó, Diệp Thành Hà mày đứng lại! Im miệng cho tao!"
"Anh hai em sắp cưới vợ, đỏ mặt hả?" Lá Tinh Tinh cũng thấy lạ lẫm nhìn hai người một trước một sau, cũng vội vàng đi theo xuống lầu, "Em đi nói cho chị Tú Tú với Đình Đình..."
Những người lớn đang dùng cơm cũng bàn tính hay là cho bọn trẻ ngủ dưới sàn trước, dù sao bọn nó cũng muốn vậy.
Dưới sàn lót thêm một lớp đệm dày là được, như thế vừa đỡ phải mua giường, mà còn tha hồ lăn lộn ngủ, cũng không sợ rớt giường.
"May mà mình chưa bảo thợ mộc đóng giường, thế này thì tiết kiệm tiền mua giường rồi, cứ để chúng nó ngủ dưới sàn là được, đợi khi nào cưới vợ thì lại mua giường cho chúng nó."
"Sàn nhà ẩm thấp, không thể ngủ dưới sàn mãi được, vẫn là nên mua giường trước."
"Vậy thì để sau hẵng tính, thợ mộc còn đang đóng giường nhà Đông tử mà."
"Ơ kìa, bọn nhỏ kia ở trên đó cãi nhau ầm ĩ gì vậy? Muốn tốc mái nhà lên rồi."
"Hình như nói A Hải đỏ mặt?"
"Hắn mà cũng biết đỏ mặt à?"
"Xuống đi, xuống đi..." Diệp Tiểu Khê nghe thấy trên lầu truyền đến đủ loại tiếng ồn ào, cũng lắc lắc mình muốn xuống.
"Con đừng xuống, đi còn chưa vững mà còn đòi leo cầu thang?"
"Ta đi kêu bọn họ xuống."
Diệp Diệu Đông bế Diệp Tiểu Khê lên, thấy Bùi Ngọc bên cạnh cũng đang giãy giụa muốn xuống, hắn liền một tay khác cũng bế luôn, một tay ôm một đứa.
"Anh cẩn thận đấy, một tay còn ôm một đứa."
"Chút sức mọn thôi."
Diệp Tiểu Khê với Bùi Ngọc mặt đối mặt, thấy thú vị quá, hai đứa cứ cười khúc khích hề hề.
Diệp Diệu Đông ôm hai đứa trẻ vào trong phòng, lũ trẻ bây giờ đều tụ tập trên lầu nhà Diệp Diệu Hoa, hai đứa con nhà hắn nghe thấy động tĩnh nhà bên cạnh, cũng vừa nãy đều chạy qua, lúc này đang cãi nhau không dứt.
Trước sau gì cái sàn nhà cũng bị chúng nó nhảy sập mất.
"Mấy đứa tụi bay xuống đây hết cho tao, mẹ tụi bay đang cầm roi kìa, còn lộn xộn nữa là tao bẻ gãy chân cho hết."
"Xuống đây liền, xuống..."
"Chú ba... Con nói chú nghe, anh hai con đỏ mặt..."
"Diệp Thành Hà, tao đánh chết mày!"
"A a a, cứu mạng chú ba ơi, anh hai muốn đánh chết con rồi..."
"Mày đừng có chạy!"
"Anh đừng có đuổi theo chứ!" Diệp Thành Hà vừa kêu vừa chạy thục mạng ra ngoài.
Diệp Diệu Đông nhìn hai anh em một trước một sau xông thẳng ra ngoài, tiếng nói chuyện vẫn còn vọng vào từ ngoài cửa.
"Diệp Thành Hà!"
"A a a, đuổi theo, đuổi theo... Mẹ ơi, con nói anh hai đỏ mặt, anh hai muốn đánh chết con rồi..."
"Sao anh hai con lại đỏ mặt?"
"Vì anh hai con muốn cưới vợ..."
"Ngươi im miệng! Ngươi nói bậy." Diệp Thành Hải tức giận hét lên.
Ngồi ở cửa ra vào ăn tiệc hai bàn người nhất thời đều vui vẻ, cười ồ lên.
"Ha ha ha, hóa ra là muốn cưới vợ, cho nên mới đỏ mặt?"
"Không phải! Hắn nói bậy, ta mới không có muốn cưới vợ. Ta đánh chết ngươi, Diệp Thành Hà ngươi đừng chạy."
Diệp Thành Hải ngay trước mặt nhiều người như vậy bị trò cười, toàn thân xấu hổ giận dữ không thôi, toàn thân máu dồn lên não, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Diệp Thành Hà láo liên chạy vòng quanh hai bàn người đang ăn tiệc ở cửa, Diệp Thành Hải hướng bên trái, hắn liền hướng bên phải; Diệp Thành Hải hướng bên phải, hắn liền hướng bên trái, chính là để cho đại ca hắn bắt không được.
Hắn còn tiện da nhăn mặt, đắc ý hô: "Đến a đến a, ngươi đuổi không kịp ta, ngươi liền đuổi không kịp ta."
"Để cho ta bắt được, xem ta đánh không chết ngươi!"
"Ngươi trước bắt được ta, ngươi bắt không được ta!"
"Ngươi có bản lĩnh đứng tại chỗ."
"Ngươi có bản lĩnh đứng tại chỗ." Hắn tiện tiện lặp lại một lượt.
Diệp Thành Hải toàn thân tức đến bốc khói, hết lần này tới lần khác những người lớn kia đều đang vui cười, hắn lại bắt không được người.
Diệp Diệu Đông cũng ôm hai đứa bé đi theo đám người, đi tới cửa xem, tiện thể thả hai đứa xuống, để cho các nàng tự chơi ở cửa.
Hắn nhìn hai người giằng co, vỗ vỗ vai Diệp Thành Hải, "A Hải a, có trọng thưởng ắt có dũng phu!"
Diệp Thành Hải hiểu ngay, lập tức cao hứng.
"Các ngươi ai giúp ta bắt được Diệp Thành Hà, ta cho ai một hào tiền!"
"A! Tam thúc ngươi không trượng nghĩa, ngươi làm sao có thể cho hắn kế?"
Diệp Thành Hà nói xong câu này, vội vàng chạy ra ngoài.
Những người khác đều đã hưng phấn nhao nhao muốn xông lên bắt hắn.
Diệp Thành Hải cũng phát hiện chiêu này quá dễ sử dụng, Diệp Thành Hà không còn dám chạy vòng quanh bàn.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy hai cô nhóc cũng đang lon ton muốn đuổi theo, vội vàng một tay túm lấy gáy áo từng đứa.
"Có chuyện gì của các ngươi a? Chạy hai bước lại ngã, cũng dám đuổi theo?"
"Cha… Truy truy… Đánh cho… Đến…"
Lâm Tú Thanh và Diệp Huệ Mỹ mỗi người bế một đứa đặt lên đùi, chỉ là cả hai đều muốn xuống đất, các nàng đành phải thả xuống cho các nàng tự đi.
"Chút nữa ngã lại đấy, liền trở lại."
Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ các nàng, tiếp tục ngồi ăn, làm gì có đứa trẻ nào không bị ngã, trẻ con ngã ngã sẽ lớn nhanh.
Diệp phụ nhìn Diệp Diệu Đông hỏi: "Mấy ngày trước ngươi đi huyện thành hỏi nhà máy hũ đặt trước vại lớn, không phải nói chừng mười ngày giao một lô sao? Sao còn chưa giao tới?"
"Nhỏ thì chắc hai ngày nay sẽ đưa tới, lớn thì phải chờ thêm."
Diệp mẫu cũng nói: "Ngày mai nếu không có đưa tới, ngươi đến xưởng giục giã, hai ngày này phải loại bỏ nước mắm cá ra vại lớn, sớm chút loại bỏ, ngươi cũng sớm đưa lên thành phố. Mùa hè trời nắng gắt, để ngoài phơi sẽ lên men nhanh."
"Biết rồi, ta nhớ việc này."
Mấy hôm trước mẹ hắn kiểm tra thì nói sắp khoảng mười ngày nửa tháng nữa là có thể loại bỏ mẻ lên men đầu tiên, còn mẻ Bội Thu đưa về lên men cũng gần cuối năm sẽ loại bỏ.
Cho nên, dạo trước hắn đã đi huyện thành hỏi khắp nơi, tìm một nhà máy hũ.
Hắn cũng cực kỳ mong đợi tình hình buôn bán nước mắm cá.
Mấy công nhân lợp nhà, mấy hôm nay đều đã bị hắn gọi lại vây nhà xưởng, cũng không cần phải xem thời gian nữa, để bọn họ tiếp tục làm luôn là được.
"Mấy cái nước mắm cá này có kiếm được tiền không? Ngươi cái này lại đặt trước thùng gỗ lớn lại còn vại lớn, vốn này tiền chắc lại được mấy ngàn bạc đi vào?" Diệp Diệu Bằng có chút lo cho hắn, nói xong lại nói ngay.
"Ta nghĩ, ngươi cứ bán hết số hàng này đi đã, nếu bán chạy thì hãy nghĩ tới việc lên men, như vậy còn có thể tiết kiệm được ít tiền vật liệu, cứ kiếm tiền về túi trước."
"Nếu như vậy thì đợi đến khi ta bán hết hàng thì lại phát meo, thế thì chẳng phải mất nửa năm đến một năm mới xong sao?"
"Mất thì mất, ít ra có thể bớt chút rủi ro, bớt mất một chút vốn liếng, chẳng phải ngươi vẫn còn cá khô sao? Cứ bán các loại cá khô và tôm bóc vỏ trước."
"Nhưng mà năm ngoái ta đã hết hàng trong vòng nửa năm, đầu năm ngoái ta đã lấy nước mắm cá mà mẹ lên men của năm trước đem đi bán thử rồi."
"Cái đó khác, có bao nhiêu số lượng đâu, chỉ có một vại thôi mà..."
"Nhưng mà phản hồi đã rất tốt rồi."
"Một chút số lượng đó đâu có so được với mấy chục tấn của ngươi, đương nhiên là bán nhanh, bây giờ ngươi có mấy chục tấn, phải bán đến bao lâu? Nhỡ mà bán chậm, mà hiện tại ngươi lại không ngừng đặt trước vật chứa, không ngừng lên men, hàng tồn càng ngày càng nhiều, chẳng phải vốn càng ngày càng lỗ sao?"
Mọi người nghe vậy cũng thấy lời Diệp Diệu Bằng rất có lý, cứ từ từ thử nghiệm từng chút sẽ an tâm hơn, mấy chục cân bán thì có thể biết được gì?
So với mấy chục tấn trong tay thì căn bản chẳng là gì.
Lâm Tú Thanh nghe hắn nói cũng thấy hơi lo, "A Đông, hay là ngươi cứ từ từ đã? Dù sao thì hai ngày nữa sẽ loại bỏ, loại xong thì đưa lên thành phố, xem trong một hai tháng này phản hồi thế nào? Bán chạy thì mình lại làm tiếp, tuyệt đối không muộn, dù sao thì tồn kho còn nhiều mà..."
Diệp mẫu cũng không khỏi lo lắng, "Đúng đó, hay là nhà xưởng cũng cứ dừng đi, tạm nghỉ một tháng xem tình hình thế nào đã?"
"Các người hình như hiểu sai vấn đề rồi, bây giờ ta đặt trước vại lớn là để chứa nước mắm cá đã loại bỏ, vại lớn đó là đồ bắt buộc phải có, các người phải đem nước mắm cá đã loại bỏ cất vào vại lớn rồi mới chở lên thành phố bán chứ."
"Loại bỏ xong, đưa vào thùng gỗ mới dùng để tái sử dụng, việc này đâu có liên quan đến việc ta có tăng số lượng sản xuất hay không, vẫn là bấy nhiêu vật chứa đó đem đi lên men Bội Thu với tạp ngư, vại lớn là dùng để vận chuyển."
"Đợi khi nào ta có thuyền đánh cá, sau đó ra khơi, ta mới tính tăng số lượng sản xuất, nhưng mà cái đó là chuyện của năm sau rồi, trong hai tháng này cũng có thể thấy tình hình tiêu thụ rồi, đến lúc đó ta mới cân nhắc có nên lên men thêm hay không."
"Bây giờ mà ta muốn làm meo nữa cũng đâu có được, còn cả chuyện vây nhà xưởng."
"Mấy món cá khô năm nay bán rất tốt, ta định tranh thủ mấy tháng trời lạnh phơi nhiều lên chút, năm nay nhân lúc trời lạnh trữ thêm mấy chục ngàn cân, hoặc mười mấy hai mươi vạn cân, chỉ cần có nắng thì sẽ cố mà phơi."
"Mùa hè nhiều muỗi với ruồi lắm, lại nhiều mưa, phơi không tiện bằng, không phơi được nhiều, năm nay có nhiều đợt hết sạch hàng, lỡ mất mấy đơn hàng."
"Bây giờ mùa đông phơi nhiều lên, đến khi trời nóng thì chỉ cần phơi lai rai khi có nắng là được, đỡ phải luống cuống."
"Với lại cửa hàng ở thành phố mua quá trời rồi, dù sao tạm thời cũng không ai thuê, lấy ra làm nhà kho vừa vặn."
"Cho nên, vừa mua được một miếng đất cũng cực kỳ cần phải vây lại, như vậy cũng dễ cho người trông coi quản lý. Khi nào nước mắm cá còn chưa tăng sản lượng thì đem phơi cá khô."
"Đợi đến hai tháng sau, nếu bán tốt thì phát huy tác dụng được ngay, chỗ đất trống đó đem đi lên men nước mắm cá, lúc đó cũng sắp xếp xây được kho."
Diệp Diệu Đông từ tốn nói, phản bác lại ý kiến của họ.
Mạch suy nghĩ của họ căn bản không giống hắn, dù đại ca lo lắng cũng có lý, nhưng kế hoạch của hắn càng hợp lý hơn.
Đã mua thì mua rồi, chỗ đất trống kia nhất định phải tận dụng chứ, không cần phải lo trước lo sau, dù ban đầu có bán không được tốt thì sau này hắn vẫn tin mình sẽ mở được đường tiêu thụ.
"Cái này… Cái này Đông tử nói cũng thấy hợp lý." Diệp Diệu Hoa nghe mà ngây người, nhưng cũng thấy có lý có cứ.
"Trong lúc bán từ từ, nó cứ vây quanh nhà xưởng để phơi nhiều cá khô, tôm bóc vỏ cũng không thiệt gì, cái nào cũng cần dùng đến mà, nó giờ cũng nổi tiếng rồi, không vây chỗ đất trống thì khó coi, lỡ có ai giở trò thì cũng không dễ bắt."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Cũng tại bọn mình nghĩ sai, việc đặt trước vại đựng nước mắm cá đâu có ảnh hưởng đến việc đặt trước vại lớn, lên men nước mắm xong thì vẫn phải có vại lớn để vận chuyển. Còn chuyện nhiều lên một chút cá khô, tôm bóc vỏ cũng phải vây đất mới đúng."
"Ta đã nghĩ kỹ từ lâu rồi."
Diệp Diệu Bằng ngại ngùng cười ha ha, "Là tại ta quá bảo thủ, chỉ muốn ngươi bán hết chỗ hàng tồn trước rồi mới tính toán sắp xếp để đảm bảo."
"Đại ca nói cũng không sai, ta cũng có dự định như vậy, chỉ là ta sắp xếp mấy thứ này đều có thể cùng tận dụng được, sẽ không lãng phí, chỉ là ưu tiên dùng ở chỗ khác thôi."
Tạm thời không tính, cứ dùng hết tác dụng của nó thôi, chứ cũng không phải mạo hiểm.
Diệp Diệu Hoa khờ khạo cười nói: "Đông tử thông minh hơn chúng ta, đầu óc cũng lanh lợi hơn, chúng ta nghĩ dùm hắn cũng phí công, nghĩ đông nghĩ tây cũng là lo thừa."
"Đúng rồi, người ta đều nói nó giỏi, còn trẻ đã đi xe máy, lái máy cày, ở nhà lầu, cả làng này thì nó thông minh nhất, có tương lai nhất."
Diệp Diệu Đông liếc A Quang một cái, "Khác giới thổi, ta biết ngươi không phục, ngày mai sẽ cưỡi xe máy chở cái hũ nhà máy của ngươi, chúng ta thay phiên nhau mở."
"Vậy thì lấy!" A Quang vừa lòng thỏa ý tạm thời im miệng.
Lão bà nghe bọn họ nói gần xong, mới cười lên tiếng chào hỏi mọi người, "Mau ăn mau ăn, nói toàn lời vô nghĩa, đồ ăn không ăn mấy miếng đều nguội, ta đi hâm nóng cho các ngươi."
"Không cần, nóng gì chứ, đều là hải sản, không sợ nguội."
"Canh phải hâm nóng, ta đi hâm." Diệp mẫu đứng lên bận rộn.
"A bà người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái à, trên cổ quàng khăn lụa màu hồng hồng lục lục rất hợp với bộ áo bông đỏ dày trên người bà, làm nổi bật bà hồng hào đầy mặt, nếu đội thêm tóc giả nữa, còn trẻ ra cả mười tuổi."
"Hôm nay là chuyện vui đương nhiên phải ăn mặc tinh thần một chút, quần áo này khăn lụa này đều là Đông tử mua, cây gậy này của ta cũng là Đông tử mua, còn có giày da dưới chân đều là Đông tử mua..."
Lão bà nói đặc biệt tự hào, còn đứng lên cho mọi người xem quần áo trên người, cả giày da dưới chân nữa.
Dù mọi người đã xem rất nhiều lần rồi, nàng vẫn khoe như vậy, không sợ người khác phiền.
"Chỉ có cái tóc giả mang kỳ quái, cứ cảm giác mình thành yêu tinh già vậy, rõ ràng đầu tóc trắng bệch rồi, còn muốn đội tóc giả, giả vờ một chút, không tự nhiên, không quen."
"Lần sau đừng mua cho ta đồ nữa, lãng phí tiền, ta tuổi cao rồi, đồ mua cho ta, ta mặc được bao lâu? Dùng được bao lâu? Vài năm nữa không phải cũng thành tro bụi thôi."
A Quang không hề kiêng kỵ việc bà thường nói đến chuyện chết, vui vẻ nói: "Cái đó đốt đi, xuống dưới đó cũng có thể dùng mà, ông ta không được hưởng phúc, ngươi cũng phải hưởng cả phần của ông ta chứ?"
"Chờ ngươi sống thêm mấy năm nữa, đến lúc đó con cháu hiếu kính đồ nhiều hơn, xuống dưới kia, nói không chừng còn cho ông ta mở mang tầm mắt."
Lão bà cười cười, "Được thôi được thôi, vậy ta sống thêm mấy năm, hưởng hết phúc nên hưởng, hưởng cả hai phần."
"Mẹ, đại ca đánh ta, hắn làm rách quần ta rồi..." Diệp Thành Hà bỗng dưng chạy tới, vừa la vừa chạy.
"Rách chỗ nào? Lòi cả bông ra rồi kìa, kêu hắn móc tiền riêng ra đền!"
"Bị đá làm rách."
"A Hải ca, ngươi nói ai bắt được con cua là cho người đó một hào! Nhanh lên, mỗi người một hào!"
"Sao lại là mỗi người một hào? Ta chỉ nói một hào thôi, các ngươi nhiều người như vậy, đương nhiên là chia nhau chứ."
Diệp Thành Giang lập tức giơ chân, "Ta dựa, ta cuối cùng cũng biết keo kiệt đến từ đâu rồi, ngươi thế này là keo kiệt đó."
"Cút đi."
"Ngươi một hào cũng không nỡ cho, có phải là muốn để dành cưới vợ không!"
Diệp Thành Hải lập tức nổi giận, xông đến Diệp Thành Giang nắm chặt nắm đấm, "Ngươi nói lại xem!"
"Ta biết rồi, ngươi keo kiệt, chính là muốn để dành cưới vợ!"
Diệp Thành Giang thấy hắn xông tới, liền kéo hai em gái lên trên đỉnh đầu.
Diệp Tú Tú và Diệp Đình Đình cũng phối hợp mỗi người nắm lấy một cánh tay Diệp Thành Hải.
"A Hải ca anh không thể nuốt lời được!"
"A Hải ca anh lớn rồi, có một hào thôi mà..."
"Đúng đó anh hai, đừng nhỏ mọn vậy nha, chút nữa em sẽ giúp anh bắt cua cho anh đánh."
Diệp Diệu Đông nhìn hắn bị ba em gái vây quanh thuyết phục, cũng cười hắn, "A Hải, ngươi keo như vậy, chẳng lẽ thật muốn để dành tiền cưới vợ hả?"
"Mới không phải!"
"Vậy a Hải ca đưa tiền đi!" Diệp Thành Dương cũng hăng hái chạy đến trước mặt hắn xòe tay, "Anh cũng không có nói ai bắt được trước mới có, chúng ta đều bắt được nó."
"Đúng thế, chúng ta đều bắt được nó!"
Những người khác vội vàng phụ họa.
Đến Diệp Tiểu Khê cũng chạy đến ôm lấy đùi hắn, "Bắt được rồi!"
Bùi Ngọc cũng bắt chước, ôm lấy chân còn lại của Diệp Thành Hải.
Lần này Diệp Thành Hải cũng bị bao vây không thoát.
Diệp Thành Giang cười ha hả nhắc nhở các nàng, "Các ngươi ôm nhầm rồi, các ngươi ôm lấy con cua mới có tiền, đi bắt ống quần hắn là được."
Mặt Diệp Thành Hải muốn sụp đổ.
"Đại ca, mẹ nói rồi, quần rách muốn anh đền, cái này phải một đồng đấy." Diệp Thành Hà vừa ăn một trận đòn xong, vẫn không sợ chết xòe tay ra trước mặt hắn.
"Ngươi cút!"
"Hừ hừ ~"
Diệp Thành Hà ỷ vào hắn đang bị vây, mình chạy đến bên cạnh Diệp Tiểu Khê và Bùi Ngọc, "Các ngươi nhanh bắt ta một cái, bắt một cái áo của ta, bắt một cái là có một hào."
Hai đứa nhỏ đều có chút mơ màng.
Diệp Thành Hà thấy bộ dạng ngây ngốc của các nàng, còn lấy tay các nàng đặt lên người mình.
"Chạm thử đi, chạm thử là có tiền. Đại ca, anh nhìn kìa, các em ấy cũng có!"
Diệp Thành Hải nhìn trước mặt toàn những bàn tay nhỏ đang xòe ra, khóc không ra nước mắt, "Chờ lát nữa xem ta đánh chết ngươi không!"
"Tam thúc, ngươi có muốn bắt ta một cái không, ngươi bắt ta một cái, ngươi cũng có một hào, bây giờ ta đáng tiền đấy~ Mẹ, mẹ có muốn bắt ta một cái không?"
Diệp Thành Hà giờ rất cao hứng, không ngờ có thể đảo ngược tình thế thế này, không ngờ hắn bây giờ lại đáng tiền như vậy!
Hắn vui vẻ chạy khắp trong bàn tiệc, "Các ngươi có muốn bắt áo ta một cái không, bắt một cái là có tiền, bắt một cái đại ca ta phải móc một hào, bây giờ ta đáng tiền lắm."
"Diệp Thành Hà ngươi ngu xuẩn!"
"Ngươi mới ngu xuẩn!"
"Tam thúc ta thật không nên nghe ngươi, đúng là bệnh thiếu máu!" Diệp Thành Hải suýt chút nữa tức hộc máu.
Trước mặt đều là bàn tay nhỏ đang xòe ra, tay chân hắn đều bị các nàng bắt lấy.
Đáng giận!
Hắn lúc nào lại có nhiều em gái thế? Bắt hắn cũng không phải em gái ruột.
Nếu là em trai hết, hắn còn có thể không nể mặt mà đánh một trận.
Diệp Diệu Đông cũng thấy vui vẻ, hắn cũng không ngờ lại có thể đảo ngược tình thế như vậy.
...
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận