Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 120: Mưa dột bị cúp điện(2)

Chương 120: Mưa dột bị cúp điện(2)Chương 120: Mưa dột bị cúp điện(2)
Mưa ở bên ngoài càng lúc càng lớn, tốc độ giọt nước nhỏ xuống cũng càng nhanh, tí tách tí tách, anh vội đứng dậy định đến nhà chính lấy cái chậu rửa mặt hứng nước.
Đột nhiên, đèn ở nhà chính cũng tắt, bọn nhỏ không hiểu chuyện, còn sung sướng reo lên: “A... Cúp điện- Cúp điện-”
"Đừng ồn ào!"
Mẹ Diệp lấy cây nến đã chuẩn bị từ trước ra thắp lên, lúc này trong phòng mới có chút ánh sáng. Bà lại cầm ngọn nến nghiêng lại, nhỏ dầu nến xuống mặt bàn, rồi mới đặt ngọn nến lên để cố định lại.
Chỗ này của bọn họ năm nào cũng đều có rất nhiều bão, tất cả mọi người cũng đã quen cứ có bão là sẽ mất điện.
Mẹ Diệp thắp liên tiếp mấy cây nến: "Các con mỗi đứa cầm một cây vào thắp trong phòng đi, tránh cho tối quá."
Lúc này Diệp Diệu Đông mới lên tiếng nói: "Trong phòng con mưa dột, ván giường đều ướt cả, mọi người cũng trở về phòng kiểm tra thử xem, cầm theo cái chậu để hứng, nếu không thì buổi tối không cách nào ngủ được đâu."
"Trên giường anh mưa dột, buổi tối ngủ không được thì cứ bế mấy đứa tới cho chúng ngủ với cha mẹ."
Anh gật gật đầu.
Đặt thêm một cái chậu trên giường, quả thực một nhà bốn người nằm không được ổn lắm.
Kết quả không chỉ một vị trí ở trên là bị mưa dột, ngay cả trên bàn và trên tủ cũng đều bị mưa nhỏ giọt vang tí tách, Diệp Diệu Đông đành phải lại đi lấy chậu, kết quả không còn chậu rửa mặt, trong phòng của mọi người cũng đều đang dột nước, anh buộc lòng phải lấy bát canh hứng.
Mưa giọt trên mặt đất thì không cần phải quan tâm, dù sao cũng là bụi đất, dính nước cũng không sao cả.
Mấy ngôi cũ ở thời này đều như vậy, chỉ cần trời mưa to, không có nhà nào là không dột nước.
Diệp Diệu Đông lại nằm xuống lại, hai tay gối lên sau đầu, nghe âm thanh giọt mưa nhỏ vào trong chậu rửa mặt, anh cũng ngủ không được. Bây giờ mới buổi chiều, muốn nhịn đến hừng đông ngày mai có hơi khó, anh đành phải lại đi ra ngoài nhà chính nhìn xem mọi người đang làm gì.
Nghe thấy tiếng động, mấy đứa bé chạy vào phòng mẹ chúng chơi, anh nói với Lâm Tú Thanh vẫn đang dệt lưới: 'Đừng dệt nữa, ánh sáng không tốt, hại mắt lắm."
Chị cả Diệp cười trêu nói: "Diệu Đông càng ngày càng biết đau lòng cho người ta, giúp em làm sạch hạt cát cũng coi như thôi đi, còn đau lòng em làm lưới hại mắt."
Lâm Tú Thanh bị chị ta trêu ghẹo có hơi xấu hổ: "Ha ha- Cũng không tối lắm, em vẫn còn thấy được."
Không nghe thì thôi vậy.
Diệp Diệu Bằng nhàm chán ngồi bên cạnh bàn đỡ cằm, đã quen bận rộn, đột nhiên nhàn rỗi chỉ có thể ngồi một chỗ khiến cho anh ấy hơi khó chịu, anh ấy đề nghị: "Ngồi không rất nhàm chán, hay là ba anh em chúng ta đánh bài đi? Thắp thêm mấy cây nến nữa.
"Được đấy, hỏi thử xem anh hai chơi không?"
"Nó đang ở trong phòng, để anh đi gọi."
Ba người bọn họ vừa đánh được hai ván, cha Diệp cũng có hơi ngứa tay yêu cầu gia nhập cùng.
Kết quả trong phòng cứ vang lên tiếng tức giận của Diệp Diệu Đông suốt: "Trời ạ, cha có biết đánh không thế... Chúng ta đánh người đối diện, con mới là đồng đội của cha, sao cha lại đánh 6 cho anh cả qua thế... ?"
"Trên tay của cha có 33467. cha không đánh 6 thì đánh cái gì?"
"Bài gì nát vậy cha, thế thì cha cũng có thể đánh đôi để cho con đánh tiếp rồi về trước mà... !'
"Làm sao cha biết trên tay anh là bài gì chứ?"
Diệp Diệu Đông hùng hùng hổ hổ, cứ lẩm bẩm cha anh là đồng đội heo...
Cha Diệp cũng không chịu nổi anh cứ ồn ào: "Đổi người đổi người, cha cũng không muốn chung đội với anhl"
Sau đó cả một buổi chiều, Cha Diệp không ngừng đổi người, hết đổi anh ba lại đổi anh cả, cuối cùng đổi lại chung đội với anh hai, chỉ có anh hai mới không chê tay của ông thối rồi bài của ông nát...
Nhưng mà chị hai Diệp lại rất sốt ruột, hợp tác với cha cứ thua tiên mãi thôi...
Cuối cùng đánh cả một buổi chiều, đương nhiên là Diệp Diệu Đông và anh cả Diệp thắng tiền.
Diệp Diệu Đông lắc lắc tiền trên tay rồi đưa cho Lâm Tú Thanh: "Cất kỹ đi, lại có tiền vào!"
Lâm Tú Thanh cười híp mắt nhận lấy.
Cha Diệp không cam lòng nhắc: "Cơm nước xong xuôi tiếp tục!"
"Tiếp tục cái đầu ông ấy chứ tiếp tục, có rảnh thì bện cho tôi thêm mấy cái rá tre, cũng không đủ phơi cá khô..." Mẹ Diệp mắng vài câu, cha Diệp cũng không dám lên tiếng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận