Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 691: Chợ chiêu thương

Chương 691: Chợ chiêu thươngChương 691: Chợ chiêu thương
Quả nhiên, đúng như Diệp Diệu Đông dự đoán, thương nhân và người bán cá vào chợ đều đi thẳng đến con cá bơn khổng lồ kia. Mua hay không mua là chuyện khác, thứ hiếm lạ thế này, ai cũng phải đến góp vui, xem cho mới lạ, nể mặt người ta.
Kéo theo đó, lượng người qua lại ở các quầy hàng xung quanh họ cũng tăng lên rất nhiều. Tuy mục tiêu của họ là con cá kia, nhưng xem xong con cá đó, tất nhiên phải bắt đầu dạo từ xung quanh.
Diệp Diệu Đông ra giá cho sò biển nhà mình chính là giá tốt hôm trước, 3 tệ 6,2 tệ 8, dù sao anh quảng cáo là hàng xứng đáng với giá tiền.
Những người khác cũng biết trong số cỡ lớn của mình có lẫn cỡ nhỏ, cũng có lẫn ít vỏ rỗng, không dám ra giá cao như vậy. Họ cũng đều là người quê chất phác.
Trong chợ cũng có lác đác vài nhà bán sò biển, có một nhà lượng hàng rất lớn, nghe nói ngoài cửa còn đỗ mấy chiếc xe. Diệp Diệu Đông rất nghi ngờ nhà đó chính là người hợp tác với bến tàu làng họ.
Tuy hàng của người ta nhiều, nhưng hoàn toàn nhờ lượng khách hàng mà con cá kia mang lại, tốc độ bán hàng của họ cũng nhanh như chớp, trời chưa sáng đã bán hết sạch.
Tuy Diệp Diệu Đông ra giá đắt không chịu giảm giá, nhưng cũng là người bán hết hàng nhanh nhất trong số họ. Lượng khách lớn là một chuyện, miệng lưỡi lanh lợi cũng là một ưu điểm. Quan trọng nhất là anh chọn lựa sạch sẽ.
Những thương nhân và người bán này cũng không phải lần đầu mua sỉ, hôm qua sò biển thế nào, trong lòng họ cũng biết. Mua lần nữa, họ càng xem xét kỹ hơn, tránh bị thiệt.
Sò biển của Diệp Diệu Đông được chọn lọc cẩn thận và sạch sẽ, người mua hài lòng, muốn mua cũng dứt khoát. Trong sự ghen tị của những người khác, hàng của anh được kéo bằng xe đẩy đến điểm giao dịch xếp hàng, điểm giao dịch nằm ngay bên cạnh lối vào của thương nhân. Lúc này thương nhân và người bán cá vào chợ chưa nhiều, bên trong chợ chưa tính là náo nhiệt lắm, điểm giao dịch cũng chỉ có hai ba người đang xếp hàng ở đó.
Diệp Diệu Đông lại chú ý đến bên cạnh có một tấm bảng gỗ, trên viết hai chữ "chiêu thương”, nội dung bên dưới viết gì nhìn không rõ lắm, anh chỉ nhìn thấy hai chữ "chiêu thương" to nhất.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Diệp Diệu Đông, anh cũng không rảnh quay đầu nhìn bảng hiệu, phải bán hàng trước đã.
Cân xong, tính tiền ngay tại chỗ. Chợ bán sỉ này thu hoa hồng 3% trên tổng doanh thu của cả người mua và người bán, 100 đồng thì thu 3 đồng.
Sò cỡ lớn của Diệp Diệu Đông 2 bao lớn 262 cân, 94 đồng 3 hào 2 xu. Loại có vỏ này đặc biệt nặng. Cỡ nhỏ một bao rưỡi 202 cân, 56 đồng 5 hào 6 xu. Tổng cộng bán được 150 đồng 8 hào 8 xu.
Cộng thêm hàng anh bán cho A Tài sáng hôm qua trị giá khoảng 120 đồng, trong đó giá sò khoảng 56 đồng. Khi về anh còn có thể thu thêm một đợt hàng lồng đáy, cơn bão này đến quá tốt.
Diệp Diệu Đông tính hoa hồng cho điểm giao dịch xong, vui vẻ cất tiền đi, tiện thể gấp gọn bao tải của mình.
Sau đó anh lập tức đi xem tấm bảng chiêu thương kia, may mà anh đã học lớp xóa mù chữ, biết các chữ thông dụng cơ bản.
Trên đó viết nguệch ngoạc địa chỉ chợ bán sỉ mới, dự kiến xây xong vào cuối năm, xung quanh chiêu thương các cửa hàng, ai quan tâm liên hệ điểm giao dịch.
Diệp Diệu Đông thấy xung quanh chưa bận, vội đi hỏi người vừa cân hàng cho anh, tiện thể lấy ra thêm hai điếu thuốc.
"Anh trai à, giữa đêm hôm khuya thế này dậy đi làm cũng vất vả nhỉ?"
Người đàn ông trung niên thấy xếp hàng không đông, bảo người khác đi cân, còn mình nhận lấy điếu thuốc: "Vì miếng cơm manh áo thôi, biết làm sao được. Công việc này cũng tính đơn giản rồi. Anh có việc gì cứ nói đi." Diệp Diệu Đông cười, chỉ vào tấm bảng chiêu thương ở góc: "Cái chợ mới của các anh chiêu thương kiểu gì vậy?"
"À, cái này à, cấp trên bảo một cửa hàng 3000 đồng, hôm kia mới treo lên, chưa có mấy người hỏi, không biết có phải từng người đều mù chữ không nữa."
Anh suy nghĩ một chút, 3000 đồng nói đắt cũng không đắt. Cái nhà ở quê anh cũng xây gần 1000 đồng rồi, cộng thêm tiền nên móng cũng hơn 1000 đồng.
Cái này dù sao cũng là quầy hàng ở thành phố. Ở đây thuê quầy bán hàng 100 đồng cũng phải thu 3 đồng, một tháng cố định bán hàng ở đây phải nộp 90 đồng, một năm phải 1000 đồng, tương đương với tiền thuê 3 năm.
Mua dài hạn cũng hời, mà mua về mình không dùng cũng có thể cho thuê, theo tốc độ lạm phát thì cũng đáng. Không ai hỏi thăm, chắc phần lớn là do mù chữ.
"Anh ơi, vậy diện tích quầy hàng bao nhiêu? Thời hạn sử dụng bao lâu?"
"Khoảng 30 mét vuông, thời hạn sử dụng hình như không nói, phải hỏi lại. Chắc là chợ tồn tại bao lâu thì quây hàng dùng được bấy lâu?"
Diệp Diệu Đông biết sơ sơ về quyền sở hữu, nhưng thời này luật pháp chưa hoàn thiện, chắc không có chuyện quầy hàng 40 năm. Mua bây giờ thời hạn chắc không ngắn.
Anh cũng không biết kinh doanh, không rõ trong kinh doanh có những mánh khóe gì. Nhưng nhờ kiếp trước, mua nhà mua cửa hàng chắc chắn không lỗ.
Nếu có tiền mua mấy mảnh đất quanh thành phố càng tốt. Không biết kinh doanh, chẳng lẽ anh không biết mua đất sao?
"Vậy muốn mua thì làm thế nào, đặt trước kiểu gì?"
Người đàn ông trung niên này còn tưởng anh chỉ hỏi cho có thôi, không ngờ anh lại còn hỏi mua kiểu gì? Điều này làm ông ta ngạc nhiên, ông ta đánh giá Diệp Diệu Đông từ trên xuống dưới, cười nói: 'Cậu muốn mua à?"
"Muốn tìm hiểu một chút thôi, chỉ là hơi nhiều tiên."
"Nếu muốn mua, sáng mai giám sát sẽ đến, cậu tìm ông ấy nói, bây giờ chỉ cần đặt cọc, ký hợp đồng, đợi chợ xây xong rồi mới trả nốt tiền."
"Đặt cọc bao nhiêu?”
"500 đồng."
"Tôi suy nghĩ đã, cảm ơn nhiều."
"Không sao, mua cửa hàng là chuyện lớn, phải suy nghĩ cho kỹ, dù sao cũng không vội, nghe nói cuối năm mới xây xong."
Diệp Diệu Đông cảm ơn một tiếng rồi vừa suy nghĩ vừa quay về sạp hàng.
Sạp trong chợ bán sỉ hải sản này không bán, chuyên kiếm hoa hồng, bên ngoài mà mua được một quầy hàng cũng rất hời, chủ yếu là chợ này sau này sẽ là chợ bán sỉ hải sản lớn nhất tỉnh Phúc Kiến, không dùng thì cho thuê cũng kiếm được.
Hơn nữa bây giờ mới 3000 đồng, nhắm mắt lại cũng kiếm được, anh cũng đâu thể đánh cá cả đời được? Vất vả lắm!
Mua! Nhất định phải mual
Đã gặp được rồi thì kiểu gì cũng phải mua một cái, già rồi cũng làm ông chủ cho thuê, làm thêm mấy năm nữa, dành dụm chút tiền rồi mua mảnh đất chờ phát triển.
Nghĩ thôi mà đã thấy phê rồi, khóe miệng Diệp Diệu Đông sắp nứt đến tận gáy.
Mọi người đứng trước sạp hàng nhìn bộ dạng anh cười ngớ ngẩn, còn đi quá trớn, vội gọi anh lại.
"A Đông?”
"Diệu Đông?”
"Diệp Diệu Đông?”
"Hả? Hả? Gọi tôi á? Ồ, đi quá rồi..."
Anh nhìn trái phải một hồi mới phản ứng lại, mơ mộng quá đẹp rồi.
"Anh làm gì thế? Nhặt được tiền à? Gọi anh mấy tiếng rồi đấy."
"Anh không phải cầm hàng đi cân rồi sao? Sao giờ mới vê?" "Bi loanh quanh khắp nơi chứ gì?"
Diệp Diệu Đông nghĩ đến quầy hàng lại cười toe toét, nhưng lại nghĩ đến tiên trong tay không đủ, nhìn mọi người vẫn chất đống hàng ở đó, hỏi: "Các anh chưa có động tĩnh gì à?"
Anh còn thiếu 350 đồng, phải đợi mọi người bán hết hàng góp vốn một chút.
"Người hỏi không ít, nhưng mọi người hỏi xong, chọn lựa một hồi rồi lại đi chỗ khác xem."
"Chắc là so sánh giá chỗ khác chứ gì?"
"Chắc vậy, anh bán nhanh nhất."
"Tôi chọn kỹ lắm, người ta chắc cũng biết, sợ bị giành mất, các anh kiên nhẫn chờ thêm chút nữa, mới qua được bao lâu đâu, tôi vừa nãy ở bên kia cũng không thấy có ai cân sò biển."
"Ừm, bây giờ mới chỉ qua một tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng, không vội đâu."
Diệp Diệu Đông lại nhìn sang con cá bơn ở góc đối diện, hất hàm về phía họ,'Con cá bơn đẳng cấp kia vẫn chưa bán được à?"
"Đúng vậy, rất nhiều người hỏi giá, tất cả các thương nhân và người bán cá đến đây đều phải hỏi một lượt, rồi sau khi hỏi xong đều lắc đầu, chuyển sang mua hàng khác của họ."
"Con cá này là biểu tượng sống, hãy để bán nó vào lúc muộn hơn một chút đi."
"Đúng vậy..."
Theo thời gian trôi qua, bên trong chợ cũng ngày càng nhộn nhịp, tiếng ồn ào vang lên liên tục, mọi người nói chuyện cũng đều phải hét lên, nói nhỏ một chút cũng không nghe thấy gì.
Diệp Diệu Đông đã bán hết hàng, đứng trước sạp hàng một lúc, rảnh rỗi không có việc gì cũng đi dạo xung quanh, tiện thể tìm hiểu tình hình thị trường.
So sánh một chút, đám A Tài cũng tính là lương thiện, hàng đắt hơn một chút cơ bản đều dao động trong khoảng 3-5 xu, hàng rẻ kiếm được ít hơn, cũng coi như bán nhiều lời ít, hơn nữa còn phải trả phí vận chuyển, còn phải trả tiền cho bên này.
Nhưng một tháng trôi qua cũng kha khá, kiếm tiền cũng thoải mái, chỉ cần nhận hàng, không giống như bọn họ phải vất vả mệt mỏi.
Khi anh đi một vòng quanh chợ trở lại sạp hàng, hàng của hai người cũng đã bán hết, đã đi cân rồi, hàng người xếp hàng ở điểm giao dịch cũng dài ra.
Lần lượt các sạp hàng xung quanh, đầy rồi lại trống, trống rồi lại đầy, người đến rồi đi, đi rồi lại đến, từng đợt từng đợt.
Đợi trời hơi sáng, Diệp Diệu Đông cũng đã quen thuộc với chợ, định đi ra ngoài xem Sao.
Kết quả vừa bước ra ngoài, liền thấy bên ngoài toàn là người với xe cộ hàng hóa, một đám người tiến lên hỏi anh: "Ông chủ, đi đâu vậy, có cần xe không, có xe kéo tay, xe tải, máy kéo, bao gồm đưa tận nhà..."
Diệp Diệu Đông vội vàng vẫy tay, đi ra ngoài.
Ban đêm nhìn xung quanh thấy hoang vu một mảnh, ban ngày tuy rằng xung quanh cũng hoang vu, nhưng lại tấp nập người qua kẻ lại, tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt, quầy hàng nhỏ cũng không ít.
Cũng có người vì tiết kiệm tiên hoa hồng mà bày hàng bán ở cửa, nhưng không có nhiều người dừng lại, dù sao trong chợ có nhiều lựa chọn hơn.
Anh ước chừng thời điểm đông đúc nhất có lẽ vẫn là khoảng 3-4 giờ, lúc đó mọi người đều vội vàng vào hàng để đưa đến các chợ địa phương.
Đi dạo thêm một vòng ở cửa, tìm một quán bánh bao nhỏ mua 7 cái bánh bao rồi lại đi vào.
Chỉ chốc lát như vậy, hàng của tất cả mọi người cũng đã bán hết, đều đang xếp hàng cân hàng, Diệp Diệu Đông vừa vào đã bị họ gọi lại.
Từng người một đều vui vẻ phấn khởi, cảm thấy chuyến đi hôm nay rất đáng, ít nhất họ cũng kiếm thêm được 20 tệ, người nhiều hơn có thể kiếm thêm hơn 30 tệ, quan trọng là còn học hỏi được nhiều điều, đến đây không uổng công. Nhưng đợi khi họ bán xong trở về mới biết, số tiền kiếm thêm không chỉ có vậy, còn phải nhân đôi lên, tối hôm qua làng thu mua một nửa hàng, sau đó vì vỏ trống quá nhiều, số lượng cũng quá nhiều nên lại giảm giá thêm 2 xu, tất nhiên đó là chuyện sau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận