Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 952: Hải tặc giấu của

Chương 952: Hải tặc giấu củaChương 952: Hải tặc giấu của
Mấy con chó như đang giả vờ, cứ không chịu xuống, rúc trên đó làm ngơ.
Diệp Diệu Đông suýt tức cười: "Tao nuôi mấy con chó lì này à? Mau xuống đây!"
"Thấy bên kia đang bắc nồi đun nước sôi chưa? Cứ lì trong đó, chốc nữa, người ta qua bắt, vặn đầu chó, bỏ vào nồi chần lông."
"Ưư... gâu gâu..."
Xuống được hai con, nhưng vẫn còn mấy con gan lì không sợ nước sôi.
Mấy vị lãnh đạo cũng nhìn thấy hơi buồn cười, Cục trưởng Trần cười nói: "Thôi, cứ để chúng nó nằm đó đi, dù sao cũng không phải đi ngay."
Người bên cạnh cũng phụ họa theo: "Trông cũng khá giống chó nghiệp vụ, trước đây chó nghiệp vụ trong quân đội cũng rất thích nằm trong thùng xe, không thích ra ngoài, mà còn giục người ta mau lái xe."
"Mấy con này chỉ là chó nhà quê thôi, sao so được với chó nghiệp vụ chứ?" Trưởng thôn cười nói.
"Đừng coi thường chó nhà quê, mấy con chó này đều thông minh lắm, huấn luyện cũng thành chó giỏi." Cục trưởng Trân không đồng ý nói.
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ vậy, coi thường chó nhà quê rồi, chó nhà quê thì sao, nhưng chó nghiệp vụ chắc chắn thông minh hơn, nếu có thể bắt một con về lai giống thì tốt biết mấy.
Bí thư Trần cười phụ họa: "Người thế nào, nuôi chó thế ấy, A Đông thông minh, nuôi chó cũng thông minh.”
"Có lý..."
"Đi thôi, chúng ta qua nhà cậu ấy ngồi một lúc, nhà cậu ấy cũng gần, không cần đi xa lắm, lát nữa ăn cơm rồi quay lại."
"Đi đi đi..." Mọi người nói cười lại đi về nhà Diệp Diệu Đông, hai con chó nhảy xuống vì sợ bị làm thịt, thấy họ đi rồi, lại bò lên thùng xe ba bánh, cứ thế yên lặng nằm đó, nhìn người qua lại, tự cảm thấy mình oai phong lẫm liệt.
Có con chó hoang thấy vậy, cũng muốn lại gần, lại bị chúng sủa tập thể ầm ïĩ dọa chạy mất.
Mấy đứa trẻ thấy ngay cả chó cũng nằm được trong đó, cũng lấy hết can đảm lại gần, nhưng lũ chó tận tâm tận lực lại sủa tập thể ầm ï, không cho ai lại gần!
Đây lại là niềm vui bất ngờ, khi không có thêm mấy kẻ phụ trông xe.
Lâm Tú Thanh rảnh rỗi không có việc gì, đang ở sân giúp bà cụ cắt tóc.
Bà cụ từ sáng dậy đã soi gương mãi không thôi, cách một lúc lại chạy vào nhà soi một cái, cô nhìn mà hơi khó hiểu.
Khi được hỏi, bà cụ mới ngượng ngùng nói rằng cảm thấy tóc mình hơi dài, trưa nay đi ăn tiệc trông không đẹp...
Đó là cảnh tượng mà Diệp Diệu Đông nhìn thấy khi trở về.
"Cắt tóc? Lát nữa sắp ăn cơm rồi mà còn cắt tóc?"
"Ơ, có khách đến à? Sắp xong rồi, đã gội đầu xong rồi, lát nữa gió thổi một chút là khô ngay thôi."
"Tóc vẫn ổn mà, cắt làm gì chứ?"
Lâm Tú Thanh nhịn cười nói: "Bà cụ từ sáng sớm cứ soi gương mãi, hỏi ra mới biết là thấy tóc quá dài, lát nữa đi ăn tiệc trông không đẹp, nên em mới tạm thời cắt cho bà."
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Diệu Đông không nhịn được co giật, tuổi già rồi mà còn muốn đẹp cơ đấy?
"Anh dẫn khách vào nhà ngồi trước đi, trong ấm còn nước nóng đấy, pha trà được không? Em sắp xong rồi, chỉ cân cắt gọn gàng một chút là được."
"Được rồi." Lâm Tú Thanh cắt cho bà cụ một mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng. Người già cắt tóc cũng không cần cầu kỳ lắm, tóc bạc ngang tai trông cũng sạch sẽ hơn một chút.
Cắt xong, cô lấy chiếc khăn trùm trên vai bà cụ, rồi lấy thêm một chiếc khăn khác lau tóc cho bà, sau đó mang vào nhà ném vào chậu, định tối nay rảnh sẽ giặt, bây giờ trong nhà vẫn còn khách.
Chỉ là khi cô vừa bước vào nhà, lại nghe thấy họ đang bàn tán chuyện kho báu cướp biển!
Kho báu cướp biển???
Lâm Tú Thanh trợn tròn mắt, dỏng tai lên nghel
Kho báu ở đảo hoang nào vậy?
Diệp Diệu Đông cũng dỏng hai tai lên!
Lúc vừa vào nhà pha trà cho mấy vị lãnh đạo này, anh đã nghe họ bàn tán, không ngờ trong đó lại có một vị là Phó đồn trưởng đồn biên phòng, họ vừa ngồi xuống đã nói về chuyện mới xảy ra gần đây.
Vừa hay có tin nóng, lại đặc biệt phấn khích, kích thích tinh thần, nên lấy ra kể, dù sao cũng đã tìm thấy rồi, nói ra cũng chẳng sao.
"Lúc đó mấy tên đó thà chết chứ không chịu khai, cắn chặt miệng lại, nhưng chúng tôi cũng có chút trình độ thẩm vấn. Hơn nữa hôm sau, chúng tôi bắt ba bốn chục trai tráng trong làng chúng nó liên quan đến buôn lậu, nói toàn bộ đều phải tuyên án."
"Bây giờ tội nhỏ cũng phạt nặng, tham gia buôn lậu là tội lớn, nặng có thể bị tử hình, chúng tôi xúi giục một chút là có người nghĩ đến lập công chuộc tội để giảm án rồi. Sáng hôm qua đã moi được từ miệng một tên, nói trên đảo có kho báu mà cướp biển giấu."
"Ha ha, thật không ngờ trên hòn đảo hoang đó lại còn giấu một kho báu của cướp biển, tuy số lượng không nhiều, chỉ là một cái hang núi nhỏ, một điểm cất giấu nhỏ, nhưng cũng đủ khiến người ta ngạc nhiên bất ngờ..."
"Các anh cũng coi như là được của trời cho nhỉ? Sao lại nghĩ đến chuyện ra đảo đó bắt người vậy?" Những người khác hỏi.
"Chuyện này nói ra thì thú vị, 5 ngày trước chúng tôi nhận được một lá thư nặc danh, nói tố cáo hòn đảo đó là sào huyệt của bọn buôn lậu, bây giờ không phải đang đánh mạnh vào tội phạm buôn lậu sao?”
"Chúng tôi nghĩ là không có lửa sao có khói, cử hai người đi ngó nghiêng lén lút một chút, dù sao cũng không làm mất thời gian việc gì."
"Ai ngờ người đi không về được, tối hôm đó chúng tôi đã biết có chuyện, lập tức lại cử người đi, ban đầu định đi cứu, cẩn thận tiếp cận lại phát hiện đảo không có ai canh gác, rất thuận lợi đưa người về."
"Lúc đó còn tưởng bọn chúng phát hiện bị lộ, trực tiếp chuyển địa bàn, hôm sau không ôm hy vọng nữa, chỉ nghĩ đến thử vận may xem sao, kết quả lại bất ngờ phát hiện trên đảo có ba chiếc thuyền, trên thuyền ngoài hai tên canh gác, những người khác đều ở trên núi."
"May mà chúng tôi đông người, bắt hết cả về, thẩm vấn một hồi, không ngờ tra ra chúng tham gia buôn lậu đã đành, hóa ra trên núi còn có kho báu của cướp biển từ xưa giấu."
"Hơn nữa trùng hợp là, chúng tìm nửa tháng trời mà không thấy, lúc chúng tôi lên đảo, chúng cũng mới tìm thấy cái hang núi bị đá chặn, cỏ dại mọc um tùm, còn chưa kịp về lấy búa đập, đã bị người báo tin, chạy tán loạn khắp đảo, sau đó bị chúng tôi tóm gọn hết."
Cục trưởng Trần của Cục Hàng hải cũng ngạc nhiên, không ngờ lại có loại bất ngờ vui mừng này đưa tận cửa?
"Thế chẳng phải anh nhặt được của trên trời rơi xuống à?"
"Đúng vậy, nghe nói trước đây chỉ có hai người lên đảo tìm mãi, sau đó thuyền đánh cá bị trộm mất, đành phải nhờ anh em họ hàng giúp, nên mấy hôm nay người mới đông lên, hiệu suất cũng cao hơn." Phó đồn trưởng biên phòng lại phấn khởi hớn hở nói.
"Người viết thư nặc danh đó chắc là kẻ ăn trộm thuyền đánh cá đúng không? Thấy thuyên của chúng đậu ở đảo nhỏ, nên động lòng tham, rồi ăn trộm thuyền xong lại sợ bị trả thù, mới cố ý vu khống bừa bãi tố cáo đảo đó là sào huyệt buôn lậu? Chỉ là để mượn dao giết người thôi phải không?"
"Có thể lắm, nhưng cũng không cách nào tìm được kẻ viết thư nặc danh đó, có chữ viết cụt tay đứt chân, vừa nhìn đã biết là lão ngư dân không có văn hóa không biết chữ, cả huyện thành của chúng ta loại người này nhiều vô kể..."
Diệp Diệu Đông: ”..."
Sao anh lại không có văn hóa? Sao anh lại già?
Chữ xấu thì xấu, nhưng ngư dân thì ngư dân, sao lại thêm chữ lão vào?
Lâm Tú Thanh đứng bên bếp, quay lưng lại, dỏng tai lên vờ như đang dùng gáo múc nước nóng vào ấm, nghe người ta chê chữ xấu, nhịn không được bật cười.
"Này, vậy mấy người đó làm sao biết trên đảo có kho báu của cướp biển vậy?"
Diệp Diệu Đông giả vờ hỏi ra câu anh luôn muốn hỏi.
Ban đầu anh tưởng là có mỏ vàng, không ngờ lại là kho báu cướp biển!
Nghĩ vậy, khả năng này lại khá lớn, dù sao đảo Lộc Châu có mấy làng vốn là hậu duệ của cướp biển, mấy chục năm nay có thể nói đã lan khắp cả đảo.
Những năm cướp biển hoành hành, chắc chắn tích lũy không ít của cải, giấu khắp nơi cũng có thể.
Vậy ra, hai miếng vàng đầu chó của anh thực ra là kho báu của cướp biển? Chứ không phải vì dưới lòng đất có mỏ vàng, nên mới hình thành?
Những người khác cũng phụ họa theo vài câu: "Đúng vậy, sao mấy người đó biết trên đảo có kho báu cướp biển nhỉ? Chắc là đã lâu lắm rồi đúng không?"
"Nếu biết sớm thì chắc chắn đã sớm hành động tìm kiếm rồi, chắc là gân đây mới phát hiện manh mối?"
"Nói là lúc Thanh Minh tảo mộ, vì mấy ngày đó trời mưa, đất mềm, họ vô tình dẫm sụt một mảng đất dốc trước mộ tổ tiên, kết quả phát hiện một cái hộp gỗ, có người nhặt được giấu đi, vê nhà mở ra mới thấy bên trong có một lá thư ố vàng, nguệch ngoạc viết vị trí giấu kho báu."
"Sau đó mấy người đó nghĩ đến bài đồng dao từ nhỏ đã truyền tụng, nên tin tưởng một lòng rằng trên đảo đó có giấu kho báu, thế là mò lên đảo."
"Đồng dao gì vậy?"
Phó đồn trưởng suy nghĩ một chút, đọc vài câu: "Cái gì vô đạo hướng nam bắc, đông XZ hải đảo, cái gì cái gì, vàng bạc vạn vạn ngũ... sau nữa quên mất rồi."
"Đồng dao khá dài, nghe nói người trên đảo đều thuộc lòng, truyền từ đời này sang đời khác, nhưng chắc không phải chỉ hòn đảo đó, chiều hôm qua chúng tôi đục thủng cái hang đó, cũng chỉ phát hiện một ít đồ, không nhiều lắm."
"Cái này cũng khá lạ, đánh bậy đánh bạ mà còn phát hiện ra một điểm giấu kho báu nhỏ, chưa báo cáo lên trên đúng không?" Cục trưởng Trần hỏi.
"Chưa, chiều hôm qua lục soát được thì tạm thời khiêng về đồn niêm phong trước, hôm nay lại tiếp tục lục soát trên núi, xem còn có nữa không, phải làm rõ đã mới báo cáo lên."
"Người tố cáo ẩn danh kia đã làm một việc tốt."
"Anh ta cũng không thiệt thòi gì, được một chiếc thuyên không mất tiền. Giờ đây những kẻ trên đảo Lộc Châu có liên quan đều bị bắt hết rồi, ngay cả đám buôn lậu trên đảo cũng bị tóm gọn một lô. Mấy ngày tới sẽ còn thẩm vấn thêm, chắc là sẽ bắt thêm được một nhóm nữa, những tên bị bắt này chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu. Còn tên ẩn danh tố cáo kia giờ có thể công khai dùng chiếc thuyền ăn cắp để đánh bắt rồi."
"Gan cũng to phết, trong huyện này có mấy trăm làng lớn nhỏ, cũng chẳng tra ra được chỗ nào có thêm một chiếc thuyền."
"Coi như là phần thưởng cho việc tố cáo vậy..."
Diệp Diệu Đông đứng bên cạnh nghe, tuy cũng thấy tiếc nuối vì mình loanh quanh trên đảo mấy ngày mà chẳng phát hiện ra gì, nhưng cũng đâu thể ôm đồm tất cả được.
Người ta có bằng chứng còn phải tìm hơn nửa tháng, anh chỉ dựa vào hai viên đá quặng, còn đoán mò là mỏ vàng, mà tìm được mới lạ.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi, miệng hang còn bị bịt kín, cỏ dại chắc mọc cao không biết tới đâu.
Anh nghĩ hai miếng vàng đầu chó kia rất có thể là người ta phát hiện khi đang khóa rương, thấy chẳng có vẻ gì đáng chú ý, lại không phải vàng thật, nên tùy tiện ném đi, tình cờ lăn tới bên một gốc cây, lâu ngày bị vùi trong đất, tình cờ bị anh phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận