Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 325: Câu dây dài(2)

Chương 325: Câu dây dài(2)Chương 325: Câu dây dài(2)
Hai vợ chồng hồ hởi so sánh, cũng không để ý hai đứa con, mỗi đứa lén cầm nửa cái bánh rán, không ăn cháo nữa chỉ gặm bánh.
Khi Lâm Tú Thanh vui vẻ cất ngọc đi rồi mới thấy tay miệng của hai đứa đầy dầu, làm rơi vãi khắp bàn.
Cô bật cười mắng vài câu, hai đứa chạy ra ngoài liền.
Sáng dậy mỗi đứa cầm một cái gặm, cô sợ ăn cả cái thì không ăn sáng được nữa, chỉ cắt làm đôi cho mỗi đứa nửa cái, hai cái còn lại cắt làm đôi để ăn kèm cháo.
Không ngờ bây giờ chúng cầm cả cái chạy mất, hai đứa nhóc này, rảnh rỗi phải bắt về đánh một trận mới được!...
"Thôi, ăn rồi thì cứ ăn, không ăn sáng thì trưa đói sẽ ăn thôi, đói không chết được, lại khỏi phải nấu cơm nữa."
Lâm Tú Thanh liếc mắt nhìn anh: "Là anh dụ dỗ chúng mà, không ăn cơm sao lớn được."
"Dinh dưỡng có trong rau củ mà, cơm không liên quan gì đâu?”
"Ai nói vậy, không ăn cơm, ăn bao nhiêu rau cũng không no bụng."
"Đói sẽ tự ăn thôi, em ăn nhanh đi, ăn xong mình tiếp tục mở, còn nhiều ngọc đợi em đấy."
Vợ chồng vội vã ăn nhanh, rửa bát cũng không rửa, hăm hở mở hàu.
Hai chị dâu thấy họ bắt đầu làm việc cũng hớn hở đi sang giúp. Ngay cả anh hai vừa đi làm đồng về cũng tham gia đội mở hàu.
Tiểu Tiểu và A Chính chạy tới nói mỗi đứa mở được năm viên, Mập ba viên, cộng thêm viên hôm qua trên đảo, Mập có bốn viên.
Nghe thế, anh tự tin hơn, đã có bốn viên rồi, sao anh lại kém họ chứ?
Đội mở hàu lại tăng thêm, cả buổi sáng, tiếng reo hò không ngớt mới mở hết hàu, được đầy ba rổ to thịt hàu.
Dĩ nhiên, thu hoạch cũng nhiều, Lâm Tú Thanh đặc biệt lấy một bát nhỏ đựng ngọc, trông rất đẹp mắt.
"Nhanh đếm xem có mấy viên?"
Mọi người vây quanh hồi hộp.
Cô phấn khích đếm: "Một hai ba... tám chín... Có chín viên!"
"Sáng còn thêm hai viên nữa, hôm qua có hai viên, 13 viên!"
"Đệch, nhiều thế? Mày làm gì cũng hơn chúng tao!" A Chính ghen tị.
Tiểu Tiểu đã ghen tị đến mức không biết nói gì nữa: "Trâu bò quát"
Chị dâu cả cũng ganh tị nhìn.
Diệp Diệu Đông cười cười, không đoái hoài đến họ, chỉ nói với Lâm Tú Thanh: "Cất đi trước đã, anh dọn dẹp đây."
"Ừm."
"Có bán đi không Đông tử? Bán tiên được đấy."
"Hả?" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên nhìn Tiểu Tiểu: "Mày định bán à?"
"Chỉ nghĩ thế thôi, không bán thì cầm trên tay làm gì? Trang sức thì lãng phí quá, đổi tiền thực tế hơn."
A Chính cũng gật gù: "Đúng đấy, bán lấy tiền đi."
Diệp Diệu Đông suy nghĩ rồi nói: "Thôi bọn mày bán đi, tao đợi lúc túng thiếu sẽ bán."
Hiện giờ cũng chưa cần dùng đến số tiền lớn, ngọc biển hoang dã này vẫn hiếm có, sau này trên thị trường chỉ có ngọc nuôi thôi.
Đồ tốt, anh vẫn muốn để lại cho vợ, bán đi là hết, đàn bà nào mà không thích trang sức, tự mình moi ra còn có ý nghĩa hơn.
Hơn nữa, thứ này giữ giá, vài năm nữa giá tăng, hàng tốt chất lượng càng đắt. "Thật sự không bán à?"
"Tạm thời không cần tiền lớn, hay bọn mày mang đi hỏi giá đi? Nếu rẻ thì cứ giữ, đắt thì bán đi. Bây giờ mới mở cửa được vài năm, điều kiện kinh tế hạn chế, vài năm nữa chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ."
Tiểu Tiểu vẫy tay: "Được rồi, bọn tao hỏi giá trước, rẻ thì giữ, đắt thì bán."...
"Chiều thu lưới rồi câu cá luôn, bọn mày đi không?"
"Đi chứ, tao mới lấy một chùm móc câu của cha vợ, chiều tính ra thả dây dài."
"Thả dây dài? Câu dây dài à?" Diệp Diệu Đông kinh ngạc nhìn A Chính.
Câu dây dài, chỗ họ hay gọi là "thả dây dài”, dây dài chỉ loại dây câu chuyên dụng.
Đây là phương pháp đánh bắt truyền thống, từ thuyền thả một dây chính xuống biển, với một số lượng nhất định các dây nhánh cách đều nhau gắn vào dây chính, mỗi dây nhánh buộc một móc câu với mồi; đầu và cuối mỗi dây chính buộc đá câu và phao để kiểm soát độ sâu của dây, nhằm thu hút cá trưởng thành ở tầng nước nhất định.
Câu dây dài khai thác có độ, thường dùng câu lớn, chỉ câu được cá lớn, cá nhỏ dù ăn mồi cũng không nuốt được câu.
Cách câu này hơi cổ xưa, nhưng thời đại này vẫn khá phổ biến, là phương pháp đánh bắt truyền thống.
Chỉ là ở làng anh phần lớn dùng lồng đất, lưới Hàn Quốc và lưới kéo, còn cách câu dây dài Diệp Diệu Đông chỉ từng thấy, nhưng không rành.
A Chính gật đầu: "Đúng vậy, câu dây dài, thả xuống biển thử."
"Cái này phải chuẩn bị trước đúng không, nghe nói khá rắc rối, buộc câu, sắp xếp dây câu, treo mồi, tất cả đều phải làm xong trước khi ra khơi."
"Vợ tao đang làm ở nhà, ăn xong, khi thủy triều lên chắc cũng xong."
"Hay đấy, cùng đi đi, tao xem cách câu dây dài luôn, học hỏi chút."
Tiểu Tiểu chen vào: "Nghe nói cách câu này chỉ câu cá lớn, không câu cá nhỏ."
"Đúng thế, làng mình cũng không ai dùng cách này, thử xem trước đã, cha vợ bảo rất hiệu quả." "Lấy vợ giỏi đấy!" "Ha ha, tao cũng cho trái cây qua nhà cha vợ hoài mà.” "Cứ qua lại như vậy thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận