Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 141: Cá mú đỏ(1)

Chương 141: Cá mú đỏ(1)Chương 141: Cá mú đỏ(1)
Cha Diệp mừng rỡ không thôi: "Là cá mú đỏ à? Không ngờ ở đây lại có cá mú đỏ chạy đến đây đấy!"
Diệp Diệu Đông lựa con cá này cầm tay xem qua xem lại, vui vẻ nói: "Cũng được, được lắm, con còn tưởng cả lưới này không có thứ gì được chứ, không ngờ lại còn được cả cá mú đỏ! Kết thúc công việc tuyệt vời!"
"Để cha nhìn kỹ một chút!" Cha Diệp cũng có chút không dẫn nổi.
"Đông có cá nóc, hạ có mú đỏ. Còn này cũng phải hơn hai cân đấy, không thì cũng phải xấp xỉ ba cân, cũng được giá lắm đấy."
Diệp Diệu Đông nhớ rõ, trước khi trọng sinh cá mú đỏ nuôi đã có giá hai, ba trăm một cân, loại trong tự nhiên cũng phải đến tám trăm.
"Vâng, con này còn lớn hơn cả con cá sạo trơn bắt được hôm trời bão ấy."
"Con đã nói là con có vận may rồi mà! Chậc chậc chậc, cá mú đỏ lớn đấy!"
"Để riêng nó ra, đừng để bị hư hại, bê ngoài không đẹp mắt sẽ bị giảm giá trị nhiều đấy." Cha Diệp cẩn thận cầm một cái lưới nhỏ cất đi.
"Hôm nay là ngày thu hoạch được nhiều nhất trong mấy hôm, ngoài cá cá đù lớn, là một ngày thu hoạch nhiều nhất đấy!" có thể bán hơn trăm đồng cá đấy."
Vẻ mặt cha Diệp vui mừng liếc mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Ừ, vận may của con đúng là không tệ đấy, vậy lần sau anh cả và anh hai của con cũng không cần đi đâu, bọn nó đang hỗ trợ xây nhà, hàng ngày chỉ cần con đi cùng cha là được."
"Hả?" Nụ cười của anh cứng đờ trong giây lát, anh muốn phản đối nhưng sau đó anh nghĩ rằng việc đi biển ngoài việc chỉ phải dậy sớm, ăn không ngon, ngủ không ngon thì dường như còn dễ dàng hơn nhiều làm những công việc chân tay, nhặt đá, chuyển đá, nụ cười trì trệ quay trở lại trên gương mặt.
"Được ạ."
"Nghĩ hay lắm, nhanh làm việc đi." "Vậy cha nói..."
Cha Diệp cũng không đếm xỉa đến anh nữa, cầm lưới hàng cuối cùng xếp xuống, trong lòng cũng đang đong đếm: "Ngoài con cá mú đỏ kia, một lưới này thu hoạch cũng tạm được, con chia đồ trong này ra, buộc chân cua lại, chia to nhỏ ra, cha lái thuyền về, mặt trời đã ngả về tay rồi, vê sớm một chút, nếu không thủy triều cạn quá thì thuyền không dễ cập bờ."
"Dạ"
Diệp Diệu Đông không có ý kiến, hai giờ đêm ra giúp rũ lưới đến giờ anh cũng cảm thấy hơi mệt, về sớm một chút cũng được.
Anh phân loại các loại hải sản xong thì bỏ chúng vào sọt, sau đó mới thong thả buộc chân cua.
Hôm nay không có nhiều cua lắm, đợi anh buộc xong thì thuyền cách bến tàu cũng không xa lắm, trên mặt biển cũng trông thấy mấy chiếc thuyên đánh cá đang trên đường trở về.
Đều là người trong xóm của họ, tất cả mọi người rất thân nhau, trông thấy nhau thì đều cất tiếng chào hỏi, hỏi thăm thu hoạch thế nào.
"Ø? Diệp lão tam hôm nay ông đưa Đông Tử đi à?" Người nói chuyện là chú Lâm bạn của cha, tên là Lâm Kinh Nghiệp.
"Ba anh em không được quyền thay phiên nhau à? Nếu không nó cứ sống ất ơ rồi sẽ thành người như thế nào chứ? Sau này cũng không nuôi nổi vợ con."
Làm, bị mắng! Không làm, cũng phải mắng!
Đây chính là cha ruột đó, cũng là cha ruột anh đang hận rèn sắt không thành thép.
Haiz, sau khi trọng sinh thì ngoài chuyện gặp gỡ bạn bè ra thì chả phải anh đều rất siêng năng làm việc hay sao?
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ nói: 'Cha à, không phải gân đây con đều thể hiện cố gắng chăm chỉ rất tốt hay sao? Sao cha lại không nói được điểm tốt gì cho con vậy?"
Chú Lâm cũng cười ha ha nói: "Đúng vậy, gần đây Đông Tử cố gắng chịu khó, cố gắng làm lụng, nghe nói đều bắt được nhiều hàng lớn, chúng ta đánh cá cả đời cũng chưa bắt được bao nhiêu tôm cá hiếm lạ."
"Haizzz, nói vậy thì cũng nhờ vào may mắn, mấy ai may mắn cả đời được chứ? Chúng ta là dân quên phải cần cù lao động, ai dám chắc chắn mỗi ngày đều có thể thắng lợi trở về chứ, trên biển không thể nói chính xác mọi chuyện có thể xảy ra, mạo hiểm cao hơn so với trên đất liền."
"Cũng vì tính mạo hiểm cao nên mới thể hiện rõ vận may đấy, nếu không... Đều rời bến như nhau sao có người thu hoạch ít, có người thu hoạch nhiều, có người ngay đến mạng cũng đều ném vào biển."
Bạn cần đăng nhập để bình luận