Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 173: Ý không ở trong lời(1)

Chương 173: Ý không ở trong lời(1)Chương 173: Ý không ở trong lời(1)
Trong nửa tháng qua, có lần Diệp Diệu Đông nhận được gần bốn trăm, lần này lại hơn một trăm, những khoản tiền nhỏ từ vài đồng đến hơn mười đồng cũng khá thường xuyên, đều nhiều hơn số tiền cô kiếm được từ việc làm lưới đánh cá trong vài năm gần đây.
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, gần đây khi cô đối diện với người đàn ông của mình thì trên mặt luôn nở nụ cười vui vẻ, cười rất dịu dàng. Nếu so với thái độ thờ ơ trước đây, không thể nói là khác biệt rõ rệt như ngày với đêm nhưng cũng rõ ràng là có nhiệt độ hơn rồi.
Cô cũng không yêu cầu anh nhất định phải kiếm được bao nhiêu tiền về nhà cho cô, chỉ cần cô thấy anh làm việc chăm chỉ là cô đã hài lòng rồi.
Diệp Diệu Đông vui vẻ ôm cô từ phía sau, ghé sát tai cô nói: "Anh giỏi lắm đúng không? Em tính thử xem hơn nửa tháng nay anh đã kiếm được bao nhiêu cho em rồi? Bảy tám trăm hả?"
"Làm gì nhiều như thế, hơn sáu trăm, với lại hơn một trăm này còn chưa nhận được đâu."
"Vậy thì cũng không ít rồi... A! Chết tiệt!"
Anh đang muốn rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp bầu không khí đang hòa hợp mà muốn được cô khen ngợi. Ai ngờ thằng con trai lớn vừa rồi vẫn còn nằm trên giường, bây giờ lại khoác chăn cầm nhánh trúc giả làm đại hiệp. Con trai nhanh nhẹn nhảy lên sau lưng anh, anh không đề phòng nên mất thăng bằng suýt nữa đẩy ba người ngã xuống đất.
Duỗi tay ra sau đón được thằng nhóc đó, anh lên tiếng mắng chửi rồi xoay người giật lấy nhánh trúc trong tay con trai, đánh vào mông nó.
"Thằng nhóc khốn khiếp, xem cha có đánh con không, tưởng rằng nói nhảy là có thể nhảy lên liền sao? Lỡ như ngã xuống đất, xem có ngã chết con hay không!"
"A a a - Đau quá -" Sau khi Diệp Thành Hồ ăn một roi thì vội vàng chạy trốn né tránh, còn đáp lại: 'Cha có thể ôm mẹ, sao con lại không ôm cha được chứ?"
"Con như vậy mà là ôm cha sao? Con là lấy thịt đè người, là cha cõng con mới đúng. Hơn nữa mẹ con là vợ của cha, là vợ mà cha đã bỏ tiền cưới về, con lại không cho cha tiền, sao cha phải cho con ôm?"
"Vậy con không muốn ôm cha, con muốn ôm mẹ!"
"Thằng nhãi con!"
Anh còn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ nói lớn lên sẽ cho anh tiền tiêu, mẹ nó, thằng nhóc thúi không có lương tâm, không đáng yêu chút nào hết.
"Cố lên, cố lên -"
Diệp Thành Hồ bị cha đánh vài lần, tức hổn hển xông đến chỗ Diệp Thành Dương đang võ tay hò hét. Nó tránh sau lưng em trai, đồng thời mắng: "Đồ phản bội, em theo phe ai hả?"
"Dạ?"
"Được rồi đừng quậy nữa, ngủ đi, nếu còn nhảy thì giường sẽ bị con nhảy sập mất thôi."
Lâm Tú Thanh cầm lấy nhánh trúc trong tay Diệp Diệu Đông rồi đặt lên bàn, lại cởi cái chăn trên người Diệp Thành Hồ, cũng không nhịn được mà khiển trách hai câu.
"Cả ngày cứ quấn chăn làm trò mèo, nếu kéo rách thì phải bị đánh."
Diệp Thành Hồ cười vui vẻ đứng đó, ngoan ngoãn nghe mẹ la rầy.
Diệp Diệu Đông mệt mỏi cả ngày, sau khi bầu không khí bị gián đoạn thì anh cũng không còn tâm trạng nào tán tỉnh nữa. Anh nằm rạp xuống giường thở phào nhẹ nhõm, vẫn là nằm thoải mái hơn!
"Sáng mai anh lên thị trấn một chuyến, em có muốn mua gì không?"
"Không có, à đúng rồi, anh tiện đường thì mua thêm một miếng vải đi, em luôn nói muốn may thêm hai bộ quần áo cho anh nhưng lại không có thời gian rảnh rỗi."
"Hả? Sao anh biết mua? Hay là ngày mai em đi cùng anh?" "Trong nhà còn rất nhiều chuyện bận rộn, sau nhà còn chất động vỏ sò, em không có thời gian đi cùng anh đâu. Anh đến thẳng cửa hàng bán vải trên đường, nói với ông chủ là muốn mua vải bông tối màu, chọn hai khúc mỗi khúc hai mét là được."
"ồ." Anh mơ hồ đáp lại, sau đó mới phản ứng được: "Cửa hàng nào cũng được hả?"
"Nếu anh không cảm thấy phiền thì đi hỏi thêm vài cửa hàng, so sánh giá cả, xem cửa hàng nào rẻ hơn thì mual"
Bạn cần đăng nhập để bình luận