Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 241: Rốt cuộc vẫn có người chết

Chương 241: Rốt cuộc vẫn có người chếtChương 241: Rốt cuộc vẫn có người chết
Quăng thêm một lưới cuối cùng nữa, chỉ có thêm hơn 1 cân tôm nhỏ, còn lại không có gì giá trị.
A Chính và Tiểu Tiểu hơi thất vọng, vẫn hy vọng sẽ được một lưới đầy nữa, nhưng thái độ cũng rất tốt, có bấy nhiêu cũng không tệ rồi.
Sau khi trả lưới tay cho họ, Diệp Diệu Đông quay lại thuyên mình, chuẩn bị về.
Nhưng khi lên bờ, anh thấy có đám đông tụ tập ở cảng, không biết đang làm gì.
Anh buộc thuyền rồi tò mò lại gần nghe, cảng là nơi trao đổi thông tin quan trọng của ngư dân.
Ai ngờ lại nghe thấy họ bàn về việc có người chết?
Không thể nào? Lúc bão không chết, qua bão rồi mà còn chết à?
Anh liền hỏi: "Các anh nói ai rơi xuống biển vậy? Sao lại rơi xuống? Cả hai vợ chồng cùng rơi sao?”
"Than ôi, đêm qua có ba hay bốn chiếc ra khơi, mới có một chiếc quay lại. Sáng qua bão mới tan mà phải không? Đêm qua đã có người ra rồi, nghe nói họ thấy anh đánh được vài chục cân cá Tam Đao, cả cá mú nghệ cơ mà, họ cũng đỏ mắt muốn ra thử vận may."
"Bảo là nếu thấy nguy hiểm sẽ quay lại liền, ai ngờ đâu..."
"Gia đình ở dưới chân núi miếu Quan Âm ấy, hai vợ chồng cùng đi, người trong thôn đi chung thấy xa xa có sóng biển đánh lớn quá, thuyền bị sóng lật nghiêng luôn. Sóng lại to quá, không biết bị đẩy đi đâu? Người khác muốn cứu cũng không được."
"Thôn Đông Sơn bên cạnh mình cũng có một hay hai chiếc đi, chưa thấy ai quay lại."
Diệu Đông nhíu mày, bão chỉ đi qua đây chứ không biến mất, loa phát thanh cũng chưa thông báo tin bão đổ bộ, chỉ nói di chuyển đi, rời khỏi vùng này thôi.
Ngay cả khi đổ bộ rồi, sóng gió trên biển cũng không lặng ngay được. Theo thường lệ, họ chỉ ra biển sau khi bão đi qua 1-2 ngày, hôm qua bão mới qua, ngay đêm hôm đó đã ra ngoài biển, không phải tìm đường chết sao? Muốn liều mạng thì cũng không phải liều như thết
Họ ra trước bão 2 ngày còn nguy hiểm lắm, ra một lần đã sợ rồi.
Trở về còn phóng đại sóng gió nguy hiểm, sợ người khác nghĩ ra biển dễ dàng bắt được hàng lớn nên cũng muốn liều, ai ngờ thật sự có kẻ liều mạng, ham tiền không tham sống!
Anh lại hỏi: "Còn các thuyền khác đi đêm qua thì sao? Đi đêm mà giờ mới về à?"
"Nghe nói sóng to quá, họ đành phải tìm hòn đảo khuất gió gần đó tránh, dù vậy sóng vẫn đánh lên tận sàn thuyền. Đợi sóng nhỏ đi mới dám mạo hiểm quay lại."
"Thương quá, cả hai vợ chồng đều rơi xuống biển..."
"Cũng không biết suy nghĩ kiểu gì nữa..."
"Nghe nói nhà có vài đứa con liên tiếp cưới vợ, nợ nần chồng chất, sau bão hàng nhiều nên nghĩ ra thử vận may..."
Đám đông lại bàn tán sôi nổi, Diệp Diệu Đông đứng nghe một hồi mới vê.
Không ngờ, vẫn có người thiệt mạng.
Chỉ có thể nói là họ quá tham lam.
Sự việc này cũng coi như cảnh tỉnh anh, biển cả vô tình, ra biển phải cẩn thận.
Khi về đến nhà, cả thôn đều đang bàn về chuyện này, gia đình anh cũng vậy.
Vừa thấy anh, cha liên mắng mỏ dữ dội!
"Biết nguy hiểm lắm chưa hả? Người ta ra không quay lại được, mày may mắn trở về là nhờ phúc đức tổ tiên, lần sau dám liều lĩnh thế nữa, tao đập gấy chân mày, thà để mày nằm nhà làm phế nhân, còn hơn chết đuối."
Anh thực sự muốn giải thích nhưng lại nuốt lời, cứ để cha mắng vài câu đi, ông lo lắng cho anh mà.
Mẹ anh cũng cau mày: "Nghe chưa? Biển quá nguy hiểm, con còn trẻ, chưa ra biển nhiều, cái gì nên nghe lời thì phải nghe."
"Con biết sai rồi, không dám nữa đâu ạ."
"Một phút cũng không an tâm về mày, sinh ra làm gì không biết..." Cha anh mắng mỏ một hồi cho đến khi khát nước mới thôi.
Diệp Diệu Đông biết mình sai, vội vàng lấy vật liệu đan lưới đất ra làm, ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Cha Diệp thấy vậy mới không mắng nữa.
Không lâu sau, trong thôn lại đồn một chiếc thuyền khác của thôn Đông Kiều bên cạnh cũng không quay lại, chắc không thể về nữa, trên đó là hai cha con, nghe nói gia đình đã khóc lóc thảm thiết.
Tâm trạng người dân vô cùng nặng nề, làng trên xóm dưới, bà con quen biết nhau nhiều năm, ai cũng cảm thấy đau lòng, tất cả đều sống bằng nghề biển, bỗng chốc đã mất đi 4 người.
Tối hôm đó, bọn bạn ngồi nhậu cũng bàn về chuyện này, cảm thấy rượu cũng không ngon, hải sản cũng không thích ăn nữa.
"Cũng không suy nghĩ bão mới vừa qua à? Không thể chờ thêm một hai ngày, gấp gáp đến mức liều mạng như vậy hả."
"Nói chung vẫn là tiền tài làm lung lay lòng người!"
"Nhắc tới cái này là nhớ tới thằng em vợ nhà A Uy, tên trộm cá kia, bao giờ rảnh tao mang bao bố đi đập nó một trận cho đã hả giận đi." A Quang sờ lên má còn sưng vù, nói với vẻ u uất, mấy hôm nay anh ta còn không dám ra đường.
Sợ người không biết thấy mặt anh ta sẽ tưởng anh ta lại đi đánh lộn nữa, anh ta mới vừa lấy lại được chút danh tiếng tốt đẹp, không thể để hỏng việc cưới vợ được.
Tin đồn lan đến tai nhà vợ tương lai thì không ổn rồi.
"Cơ hội tốt không bằng chọn ngày hôm nay, dù sao cũng không uống rượu được nữa rồi, giờ đi luôn đi? Vừa vặn trời tối rồi."
"Đi thôi, ăn đòn phải trả thù lại chứ!" Bốn người mang theo bao bố hớn hở chạy đến nhà vợ A Uy, cũng không biết vì đã lâu không làm chuyện này hay sao mà ai nấy đều hồi hộp phấn khích.
Đứng trong góc nhà để muỗi đốt cũng được, chỉ mong có thể rình mò được thằng nhóc kia.
Kết quả chờ đến nửa tiếng, tâm trạng sắp hết kiên nhẫn thì thấy nó từ trong nhà đi ra, rồi lấy ra một điếu thuốc còn một nửa từ túi quần, lén lút châm lửa rít thuốc, còn giả bộ rất ngầu.
Thấy cái bộ dạng đó, ai mà chẳng muốn đấm cho một trận chứ! Quá đáng ghét!
Bốn người lặng lẽ đi theo, thấy nó hút xong điếu thuốc thì lấy thêm một nửa điếu khác trong túi ra châm tiếp, ai nấy đều thấy vô lý.
Dù sao cũng là thanh niên, không phải trẻ con mới tiếp xúc thuốc lá, một gói thuốc Hữu Nghị chỉ năm xu thôi, mà cũng không mua nổi à? Còn hút điếu thuốc vứt của người khác...
Lãng phí diêm quá!
Ai cũng khinh thường hắn ta, chờ đến chỗ vắng vẻ, Diệp Diệu Đông cầm bao bố không do dự khoác lên đầu hắn ta.
Bộ dạng đáng ghét như vậy, không đánh một trận thi uổng lắm!
Ba người kia cũng lao vào đá đạp một trận tơi bời.
Cho đến khi nghe thấy tiếng động xa xa, bọn họ mới vội vã bỏ chạy.
Được xả giận xong, A Quang mới thấy khoan khoái, cuối cùng cũng không uổng công bị mắng và bị người ta dùng chổi đuổi đi.
Diệp Diệu Đông xoa xoa nắm đấm: "Má nó, lâu quá không đánh ai, cảm giác cứng tay rồi."
“Treo hai đứa con trai mày lên đánh luân phiên là sẽ khôi phục thôi! Một đứa hai tư sáu, một đứa ba năm bảy!"
"Mẹ nó." Diệp Diệu Đông cười mắng: "Không phải con mày nên mày không đau lòng thôi, cứ nói lung tung!" "Đúng rồi mà... Lúc bé có ai mà chưa bị đánh chứ? Hồi nhỏ, ngày mưa cha tao không có việc gì làm là tìm cớ đánh tao cho sướng tay. "Haha... cũng đúng thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận