Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 162: Cá sói biển(2)

Chương 162: Cá sói biển(2)Chương 162: Cá sói biển(2)
Sau khi lên thuyền, Diệp Diệu Đông bắt đầu chèo thuyền, chèo thuyền ra khỏi bờ, chạy về giữa biển.
Sau khi chèo thuyền đến vị trí anh cảm thấy là ổn thì anh bèn dừng lại, nhìn về phía A Chính: "Ở chỗ này này! Mày quăng lưới đi!"
"Hiểu rồi, xem tao này!"
A Chính đã đợi từ lâu, nghe Diệp Diệu Đông nói có thể quăng được thế là anh ta cuộn sợi dây lại, đặt nó trong bàn tay trái, tay phải cầm lấy phần gốc, để cho lưới rủ xuống.
Bàn tay cầm dây không động đậy, tay kia thu lưới lại, đặt trong bàn tay đang cầm dây, sau đó tư thế hơi ngả ra sau, cánh tay cầm lưới ở phía sau, cơ thể xoay ngang ra, một chân chống phía trước dồn lực.
Cánh tay đằng sau chợt đẩy mạnh ra phía trước, ném tấm lưới đang cầm trong tay ra nhưng vẫn nắm lấy sợi dây đang cầm trong tay, tấm lưới và sợi dây bay ra ngoài, khi cơ thể xoay tròn lưới đã tung ra thành một cái lưới lớn.
Lưới của nhà mình anh có thể làm được hay không? Đây là loại lưới ném tay đơn giản nhất.
Loại lưới này rải ra rồi thu lại là được, chỉ cần kéo sợi dây lại là có thể thu lưới lại được.
"Ôi, nhiều cá chim trắng quái"
"Nhanh phụ tao kéo lên đi!"
Bốn người sau khi vui mừng thì chung tay kéo nguyên một mẻ lưới cá chim trắng lên thuyên, họ không ngờ sẽ có niềm vui ngoài mong đợi như vậy.
"Muốn bắt cá sói biển mà không ngờ lại chộp được một mẻ cá chim, đầu cũng không nhỏ, nhìn qua chắc cũng cỡ năm lạng trở lên, tùng này chắc cũng phải cỡ mấy chục cân ấy nhỉ!" "Chắc phải được bảy tám chục cân đấy."
"Cá chim trắng này được đấy."
"Mau đổ chúng ra đi, chúng ta lại quăng lưới lần nữa xem, những loại này thường sống theo đàn, xem xem có còn con nào lọt lưới không."
"Làm luôn!"
Bốn người đều rất kích động, nhiều cá như vậy thì sẽ được nhiều tiên, tuy đông người nhưng cũng có thể chia ra mấy đồng, rất nhanh tất cả cá chim trong lưới đã được đổ ngược ra thuyền.
"Chúng mày đứng xa một tí, tao định ném lưới bên này, tao muốn ném xa một chút, bắt được thêm nhiều cá hơn."
"Mày nhanh lên đi! Đừng lề mề nữa, chậm tí nữa là cá chạy hết đi bây giờ!"
Giữa lúc A Chính đang định ném lưới thì Diệp Diệu Đông lại ngăn anh ta lại: Đợi đã, đợi đã, tao cảm thấy phải đưa thuyền chuyển sang vị trí đẹp hơn."
"Để làm gì? Dù sao tao cũng không định bỏ chỗ cũ đâu!"
"Nghe Đông Tử đi! Gần đây nó linh lắm đấy!"
Diệp Diệu Đông liếc mắt, nói anh may mắn thì nói may mắn đi, tại sao phải nói là linh chứ?
"Được rồi, cứ làm thế đi!"
"Chắc chắn chưa, chắc chắn thì tao ném đây!"
A Quang không kìm được mà thúc dục: "Nhanh tay lên đi, mày còn dông dài nữa là tao đạp mày xuống làm mồi câu cá đấy!"
A Chính hơi tủi thân: "Đông Tử nói chúng mày lề mê, chúng mày còn phải trông cậy vào tao để quăng lưới, chưa qua sông xong mà đã muốn dỡ cầu rồi."
"Quăng lưới thì ai mà không biết chứ!"
"Hừ, hừ..."
A Chính lầm bầm cáu bản hai câu rồi quăng luôn lưới ra, sau đó chẳng mấy chốc đã kéo lưới lên: "Ôi, nhanh lại giúp tao, nặng lắm, lại có hàng rồi!"
"Thần Đông Tử!"
"Chẳng phải là do tao ném được à?"
"Tiết kiệm chút nước bọt đi, lấy hết sức kéo lên, đừng có nói nhiều nữa." Diệp Diệu Đông nghe đến đau cả đầu, nhiều người thì nói nhiều, nói không ngớt, đúng thật là.
"A, lần này là một mẻ cá sói biển! Thảo nào nặng như vậy."
"Còn có mấy loại các khác nữa, nhanh đỡ lên đi!"
Bốn người khá vất vả để kéo được một mẻ cá sói biển này lên.
"Cảm giác chắc phải được cỡ hai trăm cân đấy, tay cũng tê luôn rồi, nhiều hơn chút nữa thì có lẽ chúng ta cũng không kéo được, vẫn là cái thuyền kia của dì A Quang là tiện nhất, có máy móc kéo lưới."
"Nhanh đổ ra tiếp đi, đừng nói nhiều nữa."
"Tiếp tục, tiếp tục nào."
"Có hàng, có phải dùng hết sức của chúng ta thì cũng phải kéo lên."
Mọi người giống như uống phải thuốc kích thích, ý chí chiến đấu trở nên sục sôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận