Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 848: Oan hồn trên mặt biển?

Chương 848: Oan hồn trên mặt biển?Chương 848: Oan hồn trên mặt biển?
"Trẻ con trẻ con đừng thèm, qua mồng 8 tháng chạp là đến Tất.
Cháo mồng 8 tháng chạp con ăn mấy ngày, lai rai đến ngày 23."
(*): Phong tục ăn cháo vào ngày mùng 8 tháng Chạp đã có lịch sử hàng ngàn năm ở Trung Quốc. Đây còn được coi là "Tiết lệnh" đầu tiên của Tết truyền thống, có nghĩa là qua mùng 8 tháng Chạp không khí của Tết đã đến. Sau một năm lao động vất vả, trong tiết trời lạnh giá của tháng Chạp, mọi người nô nức đi chùa, ăn cháo được nấu từ nhiều loại hạt như kê, gạo tẻ, gạo nếp, hạt dẻ, hạnh nhân, hạt dưa, lạc, hạt thông, nhân táo, nho khô...
23: kẹo mạch nha viên; 24: cúng Táo quân; 25: làm đậu phụ; 26: hầm thịt lợn; 27: giết gà trống, 28: dán hoa; 29: đi mua rượu; 30: chơi cả đêm; mùng một Tết nhảy tưng tưng.
Sau ngày 23 âm lịch, không khí Tết trong làng đặc biệt đậm, cả làng đều toát lên vẻ vui tươi phấn khởi, từ sáng đến tối khắp nơi đều thơm phức, trong túi trẻ con cũng không thiếu đồ ăn vặt.
Còn con lợn chị dâu hai mua về nuôi cũng chuẩn bị giết sớm vào khoảng 24 âm lịch, thực sự là hẹn không được đồ tể, mấy ngày gần đây đồ tể quanh vùng đi qua lại mấy làng, ngày nào cũng phải giết mấy con lợn.
Sắp đến Tết rồi, lợn nuôi cả năm cơ bản cũng có thể xuất chuồng rồi, vừa lúc giết vừa bán được tiền vừa có thịt ăn, cả nhà ăn Tết no nê.
Còn Diệp Diệu Đông lúc hai giờ sáng cũng tự động dậy phụ giúp, giết lợn cũng không phải chuyện nhỏ, vừa lúc giết xong anh cũng có thể mua ít thịt về, lợn nhà mình nuôi, tất nhiên ngon hơn nhà người ta rồi.
Lâm Tú Thanh nghe tiếng anh dậy, cũng tỉnh: "Định sang nhà cũ xem, phụ giúp à?"
"Ừ, qua xem, tiện thể mua ít thịt về, sắp Tết rồi, mấy ngày tới nhà mình cũng ăn ngon một chút."
"Vậy anh cũng mua nhiều thịt mỡ một chút, mình nấu ít mỡ lợn, để dành Tết ăn, ngày nào cũng ăn dầu hạt cải cũng không tốt, mỡ động vật thơm hơn, tiện thể làm thêm ít dầu hành, lúc nấu mì cho một muỗng càng thơm."
"Ừ được, vậy mua mười cân vậy, nấu nhiều một chút."
"Cũng được, chìa khóa để góc trong cùng tủ quần áo, anh tự mở ngăn kéo lấy tiền đi."
Lâu như vậy rồi, anh biểu hiện cũng không tệ, Lâm Tú Thanh cơ bản cũng tin tưởng anh, trực tiếp để anh tự lấy tiền luôn.
"Ừ, em ngủ thêm chút nữa đi, anh tiện thể mua luôn cả tim gan dạ dày lợn về, ăn hai ngày, cả nhà cũng bồi bổ được."
"Anh xem mà làm đi."
Diệp Diệu Đông rất hài lòng, qua sự hun đúc của anh, Tú Thanh giờ cũng không keo kiệt nữa, cũng chịu bỏ ra chút tiền để ăn uống ngon hơn rồi.
Anh mở ngăn kéo lấy tiền xong, lại khóa lại như thường lệ, đưa chìa khóa cho cô cất, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.
Chưa đi đến cổng, chó trong chuồng đã bò ra, cảnh giác nhìn một cái, rồi lại rụt vào.
Diệp Diệu Đông hài lòng nói: 'Hôm nay tao tiện thể mua thêm mấy cái xương về, nấu xong nước dùng xương lớn, tối thưởng cho mấy đứa, vất vả cho mấy đứa rồi, cũng bồi bổ cho mấy đứa luôn."
"Gâu ư-"
Con chó đen lớn kêu khẽ một tiếng, rồi lại nằm phịch xuống.
Diệp Diệu Đông ra ngoài rồi khép cổng lại, còn dặn con chó đen lớn: "Trông chừng đấy, cổng không khóa, đừng để người lạ chạy vào đấy."
Trộm cắp thường cũng không dám trắng trợn đẩy thẳng cổng lớn, có mấy con chó ở đó, anh cũng yên tâm.
Nhưng Lâm Tú Thanh tỉnh rồi, lại hơi khó ngủ lại, đêm cô cũng có thói quen dậy xem mấy đứa nhỏ, đắp chăn cho chúng, Diệp Diệu Đông vừa dậy đi ra ngoài, cô cũng dậy khoác áo ngoài vào phòng con trai.
Kết quả lúc ra ngoài, nhìn qua cửa sổ thấy cổng bị gió thổi mở, định ra đóng cổng luôn.
Chỉ là không ngờ lúc đóng cửa, cô ngẩng đầu nhìn một cái, lại phát hiện trên mặt biển có ánh sáng trắng, chỉ liếc mắt một cái đã làm cô giật nảy mình.
Dưới ánh trăng, ánh sáng trắng như một bóng ma trôi nổi trên mặt biển, trong bóng đêm càng thêm đáng sợ, cô kêu lên một tiếng.
Lúc này Diệp Diệu Đông cũng chưa đi xa, nghe thấy tiếng động phát ra từ phía cổng nhà, lập tức dừng bước, vội lấy đèn pin rọi qua, nhưng chẳng thấy gì cả.
Nghi hoặc một chút rồi quay lại, định xem có chuyện gì.
Lâm Tú Thanh nhìn một cái, kêu lên một tiếng, sợ quá vội nhắm mắt lại, tim đập thình thịch loạn nhịp, đóng sâm cổng lại.
Diệp Diệu Đông lúc này xác định tiếng động phát ra từ nhà mình, đến gần khẽ gọi một tiếng: "Tú Thanh?"
"A2"
Cô đang nhắm mắt, nắm chặt tay nắm cổng, đứng sau cổng bình tâm lại, không lập tức chạy vào nhà, nghe tiếng Diệp Diệu Đông, trong lòng lập tức yên ổn lại.
"Diệu Đông?" Cô vừa nói vừa mở cổng ra lại: "Anh chưa đi à?"
"Vừa đi được một đoạn, nghe bên này có tiếng động, nên quay lại xem, sao vậy? Vừa rồi hình như nghe em kêu lên một tiếng?"
Anh vừa hỏi vừa tắt công tắc đèn pin, tránh lãng phí điện.
Lâm Tú Thanh vẫn nhìn chằm chằm anh, không dám liếc loạn ra mặt biển bên cạnh, nghe anh hỏi, bước lên hai bước nắm lấy áo bông trước ngực anh, đầu vùi vào cổ anh, khẽ nói.
"Lúc anh vừa ra, không thấy trên mặt biển có gì à?"
"Có gì?" Diệp Diệu Đông nghỉ hoặc hỏi lại, rồi quay đầu nhìn ra mặt biển, lập tức đồng tử co lại, cũng giật mình.
"Chất tiệt! Đó là cái gì vậy?"
Lúc anh vừa đẩy cửa bước ra còn chưa có mà, không thì chắc chắn anh sẽ nhảy dựng lên.
Lâm Tú Thanh nhắm chặt mắt, vẫn nắm chặt áo bông trước ngực anh, không dám liếc mắt nhìn ra: "Không biết là cái gì, lúc nãy ra đóng cửa nhìn thấy giật mình, mới xuất hiện à? Lúc nãy anh không thấy à?"
"Không, lúc nãy chưa có."
Nói rồi, anh bật đèn pin, chiếu ra xa một chút, chiếu một cái lại biến mất ngay, không còn nữa.
Nhưng đợi anh tắt đèn pin, lại xuất hiện, với Tú Thanh cảm giác đó càng đáng sợ hơn?
"Đáng sợ quá, anh đừng ra ngoài nữa, vào nhà đi."
Vợ ở phía trước, ôm vợ, hai người dính sát vào nhau, thực ra anh không sợ lắm, cũng đâu phải chưa từng làm ma? Chỉ là lúc nãy nhìn thấy, đột nhiên giật mình thôi.
Lúc này anh lại thường xuyên bật tắt đèn pin, bật tắt chiếu vào, nhìn kỹ, cảm thấy cũng không đáng sợ lắm.
Tuy lúc không chiếu trông rất giống ma, nhưng chắc không đến nỗi, người sau này còn nói mấy thứ này đều là hiện tượng tự nhiên, ánh sáng phản xạ gì đó.
Lúc nãy đèn pin chiếu vào, cũng biến mất ngay, chắc cũng chỉ là phản ứng ánh sáng gì đó thôi?
Kệ nó phản xạ hay không, Diệp Diệu Đông tự an ủi một hồi, can đảm hơn, lý trí nói.
"Sợ gì chứ? Chắc chắn là do ánh trăng chiếu thôi, ánh trăng chiếu xuống mặt biển còn phản quang, có gì mà sợ, em vào nhà ngủ đi, anh ra xem."
Lâm Tú Thanh nắm chặt tay anh: "Anh còn ra xem à? Vậy em đi cùng anh."
Diệp Diệu Đông thấy trên người cô cũng mặc áo bông, dù sao con cái đêm ngủ cũng Say, khóa cổng lại, ra xem một lúc cũng không sao.
"Vậy khóa cổng từ bên ngoài đi."
Cô nghi hoặc một chút, chẳng phải chỉ ra bờ biển xem một cái thôi sao? Còn phải khóa cửa?
Nhưng đã anh bảo khóa, thì khóa vậy, cũng không sao.
Cô không biết, anh nói đi xem, là đi nhà cũ xem giết lợn, chứ không phải đi bờ biển xem "mai...
Diệp Diệu Đông cũng không biết hai người hiểu chữ xem khác nhau.
Cho đến khi cô khoác tay Diệp Diệu Đông định đi thẳng ra bờ biển, Diệp Diệu Đông mới phản ứng lại: "Em làm gì vậy? Đi đâu đấy?"
"Anh không phải muốn đi xem à? Đi thôi?"
"Hả?"
Diệp Diệu Đông cứng đầu đi theo cô: "Anh nói xem là đi nhà cũ xem giết lợn, con ma này có gì hay ho mà xem với ngắm chứ?"
"Anh không phải nói là do ánh trăng chiếu à?"
"Nghe nói là do ánh sáng chiếu, ai biết đúng không? Vậy... vậy muốn xem, thì đến gần xem vậy, dù sao anh cũng đầy dương khí..." Anh nửa đùa nói.
"Nói càng đáng sợ, anh lúc nãy còn nói vấn đề ánh sáng chiếu, giờ còn nói gì mà dương khí? Vậy đừng xem nữa, đừng xem nữa, mau về đi, em tưởng anh nói là ra bờ biển xem."
"Đi được nửa đường rồi, còn vê à? Nhìn cũng không giống ma, vẫn xem đi, mai ra cửa, em cũng có thể khoe với mấy chị hàng xóm."
Anh cũng thực sự bị kích thích sự tò mò.
Lâm Tú Thanh cười đấm anh một cái, tâm trạng căng thẳng cũng thả lỏng một chút: "Nói bậy, em có giống người hay khoe khoang đâu?"
“Tám chuyện cũng vậy, ý tương tự thôi. "Ý khác nhau nhiều lắm..."
Hai vợ chồng vừa nói cười vừa từ từ đến gần, đến gần rồi, phát hiện đúng là một chùm sáng, là ánh trăng chiếu xuống mặt biển, qua mặt nước phản chiếu lên, trông như có một bóng ma trôi nổi trên mặt biển.
Nhìn từ xa mới đặc biệt đáng sợ, nhìn gần thì rõ ràng không phải, liếc mắt một cái là nhận ra là chùm sáng.
"Là ánh sáng!"
"Anh đã bảo mà, không phải ma, là ánh sáng, em còn không tin."
Diệp Diệu Đông cũng thở phào, anh cũng là người hay đi đêm, nếu cứ ba ngày hai bữa nhìn thấy thứ này cũng sẽ bực mình suy nghĩ lung tung, giờ tìm hiểu rõ rồi thì yên tâm hơn nhiều, sau này cũng không cần nghĩ theo hướng ma quỷ nữa.
"Nhìn từ xa thì giống ánh sáng chỗ nào, lúc nãy chính anh cũng giật mình mà."
"Chà, sau này nghe lời anh nhiều vào, có thể mở mang kiến thức cho em đấy."
Lâm Tú Thanh trợn mắt với anh, còn đắc ý cơ à?
"Được rồi, biết là một chùm ánh sáng là tốt rồi, mau về thôi."
"Ơ khoan đã..."
Anh lại nghe thấy dưới mặt nước có tiếng nước gợn sóng vang lên, tiếng tí tách tí tách, rõ ràng là có cá.
"Hả? Làm gì vậy?", nhìn anh chăm chú nhìn ra mặt biển, lấy đèn pin chiếu qua chiếu lại, cô cũng nghi hoặc nhìn theo: "Có cá à?”
"Chắc vậy, nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe."
Lâm Tú Thanh chăm chú nhìn ra mặt biển, cũng dỏng tai lắng nghe, nhưng hình như chỉ nghe thấy tiếng gió với tiếng sóng biển, trên mặt biển cũng chỉ là sóng nước gợn lăn tăn, có cá gì đâu mà nhìn.
"Anh nghe nhầm không? Hoa mắt rồi à? Em chỉ nghe thấy tiếng sóng biển thôi."
“Tai em không thính." "Tai anh thính cũng vô dụng, giờ nước lên, cho dù có cá, cũng ở dưới mặt nước không nhìn thấy, tai anh thính, nghe thấy cũng vô ích."
"Cũng đúng, chắc cũng chỉ là mấy con cá trích cá đuôi phượng thôi, năm ngoái làm nước mắm mẹ bán hết nửa vại vẫn còn một đống lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận