Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 563: Dọn sạch hết đi

Chương 563: Dọn sạch hết điChương 563: Dọn sạch hết đi
Lúc này không chỉ mặt của cha Lâm tối sầm lại, ngay cả cha Diệp cũng không thể nhìn nổi.
"Con đừng xúi giục A Viễn nữa. Dạy một đứa nhỏ choai choai như nó cái gì không được, lại đi dạy nó đánh nhau thế."
Diệp Diệu Đông giảm tốc độ thuyền, vẫy tay gọi cha mình, đưa mái chèo cho ông.
Sau đó mới nhìn sang chiếc thuyền bên kia, thản nhiên nói: "Con trai choai choai đánh nhau mới có tác dụng, sợ gì chứ? Chỉ cần không chết người là được rồi, hơn nữa tên kia ngạo mạn như vậy, A Viễn cũng không thể nhìn nổi."
"Đúng vậy, con cũng không thể nhìn nổi, không cho tên kia chút màu sắc xem thử thì không... á... sao lại đánh con?" Lâm Quang Viễn xoa gáy, trợn mắt.
Cha Lâm mặt lạnh tanh, giật lấy cây gậy của nó, cau mày nói: "Đứa trẻ con mới nứt mắt ra mà ăn nói kiểu đó hả? Còn bắt chước nữa, xem về nhà ông có bảo cha con đánh gãy chân con không! Chỉ học mấy thứ không tốt, lát nữa đứng sang một bên cho ông."
Lâm Quang Viễn xoa gáy, hơi ấm ức mím môi, sau đó liếc trộm Diệp Diệu Đông một cái, đứng ra sau lưng anh.
Diệp Diệu Đông cười hì hì nói: "Bố à, sao lại đánh nó? Con trai phải có khí phách chứ, không thì giống như đồ mềm yếu vậy, không phải bố càng không thể nhìn nổi sao. Thỉnh thoảng đánh nhau cũng có gì to tát đâu, hơn nữa là người ta khiêu khích chúng ta trước, chứ không phải chúng ta chủ động đi đánh người ta, chúng ta cũng không thể đứng yên để người ta bắt nạt được, bố nói xem đúng không."
Anh vừa nói vừa lấy cây gậy trong tay cha Lâm, rồi lại nói tiếp: "Chúng ta đều đứng bên cạnh nhìn, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là đánh nhau thôi, có gì to tát đâu, thằng con trai nào mà chưa từng đánh nhau? Bình thường, bình thường, ai mà chẳng trải qua như vậy?"
Cha Diệp cũng không vui vẻ nói: "Chỉ có mày là nhiều lý sự, dẫn cháu đi đánh nhau mà còn ra vẻ chính nghĩa."
"Ôi, góp thêm người thôi mà, ba đấu ba cũng căng đấy! Con da mỏng thịt mềm không muốn ăn đòn, các cụ già cũng không chịu nổi đòn, bố xem thêm một A Viễn cũng tăng thêm phần thắng chứ."
"Đúng vậy!"
Lâm Quang Viễn thò đầu ra từ sau lưng Diệp Diệu Đông, hùa theo một cách đầy khí thế, nét mặt cũng lập tức hồi phục, tâm trạng lại phấn chấn.
Anh nói đúng thật!
Hai ông bố đành phải quay mặt đi cho khỏi phải chứng kiến, đều nghĩ nên sớm cho Lâm Quang Viễn về nhà, tránh bị dạy hư, mới bao nhiêu tuổi đầu đã dám cầm gậy đánh nhau rồi.
Hai chiếc thuyền càng lúc càng gần nhau, ba cha con đang vui vẻ bắt mực trên thuyền, cũng nhìn rõ trên thuyền kia lại có tới bốn người, lập tức hoảng loạn một chút, vừa kéo lên được một lưới mực, cũng không kịp đổ ra, vội vàng luống cuống cho thuyền chạy.
Tuy có một đứa nhóc choai choai, nhưng cũng là người mài
"Chạy kìa, chạy kìa, dượng út..."
"Chặn bọn chúng lại, thuyên của bọn chúng không chạy nhanh bằng của chúng ta đâu."
Diệp Diệu Đông thấy cha mình lái chậm, lại chạy lên phía trước giành lấy quyền điều khiển, tăng hết tốc lực truy đuổi.
Người ta đã gọi lên rồi, không thể để bọn chúng chạy được.
Hai chiếc thuyền trước sau, chiếc thuyền kia vừa mới nấy còn chạy chậm, lại không chạy nhanh bằng bọn họ, khoảng cách lập tức bị rút ngắn.
Lâm Quang Viễn nhìn rõ mồn một mấy giỏ mực trên thuyền, lập tức nhảy dựng lên: "Đệch, dượng út, bọn chúng bắt được nhiều mực quá, có hai giỏ, dưới kia còn một lưới nữa, đây toàn là cướp của chúng ta, quá đáng lắm." "Đồ khốn nạn, còn muốn hưởng thành quả mà không phải bỏ công sức, nhặt của hời có sẵn, bọn vô lại, không thể để chúng chạy thoát."
Sau khi mắng một tràng bọt nước tung tóe, anh lại hét lên với cha Diệp: "Bố, câm móc chuẩn bị, đợi con chặn thuyền của chúng lại, bố cứ sang trước, nhớ cầm chắc gậy, đừng để thiệt thòi."
Anh trực tiếp lao sang từ bên cạnh, định chặn ngang trước mũi thuyền của bọn chúng, nhưng bọn chúng mắt tinh tay lanh đã kịp quay đầu thuyền sang bên cạnh.
"Đồ chó chết..."
"Đông tử, chiếc thuyền bên kia là của bạn con kìa!"
"Đúng lúc thật, đến vừa khéo."
Chiếc thuyền đang lao tới từ phía đối diện cũng nhận ra hai chiếc thuyền đang đuổi theo nhau là của ai, lập tức cũng hăng hái tăng tốc vây lại.
Hai chiếc thuyền trước sau, thuyền của Diệp Diệu Đông luôn lao lên phía trước, định chặn đường đi của bọn chúng, chiếc thuyền kia lúc trái lúc phải, nhưng rốt cuộc vẫn bị hai chiếc thuyền bao vây.
Bọn chúng cũng biết hôm nay khó thoát được, thậm chí còn tàn nhẫn đâm sâm vào.
Cả chiếc thuyền lập tức lắc lư dữ dội, bốn người trên thuyền đều mất thăng bằng, may mà họ vẫn dựa vào mạn thuyền, và bản năng phản ứng nắm chặt mép mạn thuyền.
Diệp Diệu Đông cũng vịn tay lái, không bị ngã, nhưng cũng loạng choạng một chút.
"Chết tiệt-"
Sau khi đứng vững, cha Diệp cầm móc ở trên tay, kéo thuyền của bọn chúng lại gần, để hai chiếc thuyền sát vào nhau.
Ba cha con ở đối diện phản ứng cũng nhanh, biết thuyền không chạy được nữa, cũng cầm gậy từ trên thuyền, khi cha Diệp định trèo sang, chúng trực tiếp vung gậy loạn xạ, hai người trẻ tuổi cũng chửi rủa thậm tệ. "Đồ khốn nạn, liêu mạng với các người..."
"Đồ chó chết, cả hòn đảo là của các người, không cho người khác bắt à, các người thật là đồ vô đạo đức, đồ khốn..."
Diệp Diệu Đông dừng thuyền xong cũng cầm gậy chọc bọn chúng: "Mày mới là đồ vô đạo đức, tao bày cành cây dụ bắt ngon lành, lại bị tụi bây ăn cắp."
Gậy gộc loạn xạ phía trước, anh thấy cơ hội liền dùng sức chọc thẳng vào bụng tên có cái mồm to nhất: "Cho mày chất..."
Vừa lúc đó, thuyền của Tiểu Tiểu A Chính cũng áp sát vào bên kia chiếc thuyền đó, hỏa lực bị Diệp Diệu Đông thu hút, hai người trực tiếp lén lút trèo lên thuyền.
Mỗi người một gậy đánh thẳng vào sau lưng bọn chúng, lập tức vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Diệp Diệu Đông thấy không còn gì phải lo lắng nữa, liên nói với cha Diệp và cha Lâm: "Mọi người không cần sang đâu, có bọn con là đủ rồi."
Nói xong anh liền nhanh nhẹn trèo sang.
Thằng nhóc Lâm Quang Viễn cũng không chịu thua kém, bám theo trèo sang.
"A Viễn? Mày trở lại đây cho tao! Mày rảnh quá hả, cái gì cũng có phần của mày, mày trèo sang đây cho tao, không thì vê nhà tao đánh gãy chân." Cha Lâm không kịp ngăn cản, đành trơ mắt nhìn nó trèo sang, chỉ có thể tức giận trừng mắt.
Lâm Quang Viễn cũng không trả lời ông nội, hăng hái tùy cơ ứng biến nhặt gậy lên: "Dượng út, con đến giúp dượng!"
Ba người từ khi bị Tiểu Tiểu và A Chính đánh một gậy ngã xuống, đã luôn ở thế yếu, Diệp Diệu Đông lại mắt tinh tay lanh giật lấy gậy của một người.
Lâm Quang Viễn ở bên cạnh thấy vậy, thừa cơ xông lên đánh một gậy.
Nó không thể đứng nhìn được nữa, phần thưởng 5 hào, dù thế nào cũng phải lấy cho bằng được!...
Thằng nhóc này, đừng nhìn người nhỏ mà lầm, đánh người lại chẳng nương tay chút nào, một gậy đánh xuống rồi, lại tiếp tục bổ thêm, gậy này nối tiếp gậy kia. Gậy của hai người kia cũng bị bọn họ thừa cơ giật lấy, thế là ba cha con chỉ còn biết bị động chịu đòn, tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp.
Diệp Diệu Đông còn đứng bên cạnh mắng: "Cho các người ăn cắp hàng của tao, còn dám làm càn, còn dám giơ ngón cái hướng xuống với tao, đồ khốn, trước đây tha cho các người mà còn không biết trân trọng..."
Thấy bọn chúng đều không còn sức chống cự, anh cũng ném gậy đi, đấm tay không cho có cảm giác hơn.
Lâm Quang Viễn cũng học theo ném gậy đi, đổi sang dùng chân đá: "Đúng vậy, xem các người còn dám làm càn nữa không, đã sớm khuyên các người đi chỗ khác rồi, thế mà còn dám quay lại ăn cắp."
A Chính: "Đệch, lại còn lợi dụng lúc bọn tao không có mặt, dám làm càn ăn cắp nhiều vậy..."
Tiểu Tiểu: "May mà về kịp, không thì để các người chạy mất... đúng là tự tìm đường chất..."
Cha Diệp thấy ba người nằm xuống đất, thấy cũng tạm ổn rồi liền ngăn bọn họ lại: "Cũng được rồi, được rồi, Đông tử..."
Cuối cùng Diệp Diệu Đông lại bổ thêm một cú đá nữa mới dừng lại: "Hôm nay tạm tha cho các người một mạng, lần sau mà còn gặp lại, sẽ không dễ tha như vậy đâu."
Lâm Quang Viễn cũng phụ họa thêm một câu: 'Lần sau sẽ không dễ tha như vậy đâu..."
"Thằng cháu này của mày cũng được đấy!" Tiểu Tiểu cũng dừng tay cười nói.
"Đương nhiên rồi!"
Lâm Quang Viễn được khen ngợi liền ngẩng đầu ưỡn ngực: "Dượng út cố ý gọi cháu, cháu đương nhiên phải ra sức rồi."
"Được đấy, tốt lắm, để dượng út của mày khen thưởng cho."
"Thưởng cho cháu 5 hào, thêm một cái đùi gà nữa."
"5 hào sao đủ, ít nhất phải gấp đôi, phải thưởng 1 đồng mới được! Cứ nói là chú nói đấy!" A Chính góp vui.
Diệp Diệu Đông trợn mắt, chìa lòng bàn tay ra trước mặt anh ta: "Đưa 5 hào đây, nói lớn lối thế thì thiếu bao nhiêu mày phải bù vào."
"Tao đếch có tiền, túi còn sạch hơn mặt."
"Vậy mày nói cái quái gì.'
"Mày không phải dượng út à?"
"Vậy mày kêu một tiếng dượng út cho tao nghe thử, tao sẽ cho mày 5 hào này."
"Có mấy cọng lông đây, muốn không, nhổ 5 cọng cho mày, vừa đúng 5 hào!"
"Ê ê ê... trẻ em không nên nghe, hai đứa đừng thô tục thế, còn có trẻ con ở đây mà." Tiểu Tiểu ngăn hai người nói càng lúc càng quá.
"Đâu có nhỏ nữa đâu? Nó sắp cao hơn tao rồi còn gì."
"Đó là do mày lùn, không phải nó cao!" Diệp Diệu Đông khinh bỉ đặt tay lên đầu A Chính, rồi so sánh tới ngực mình.
Đây là động tác quen thuộc mà anh vẫn hay làm với A Chính!
Tính sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực kỳ caol
"Đệch, tao liều mạng với mày!"
Cha Diệp không nhịn được nữa: "Đông tử, đừng đùa nữa, nhanh lên đi."
"Đúng vậy, hai đứa mày cũng không biết lúc nào nên làm gì rồi, mau làm việc đi, thứ gì trên thuyền có thể khiêng được thì khiêng nhanh lên, lát nữa còn phải đi bắt mực nữa." Tiểu Tiểu cũng giục.
"Đánh nhau xong không được nghỉ ngơi à, làm việc làm việc! Khiêng hai giỏ mực này đi, còn cả cái lưới đánh cá kia nữa, khiêng hết đi."
"Đệch, còn ăn cắp bắt được không ít! To gan lớn mật!"
"Ăn gan hùm mật báo, sáng nay không nên tha cho bọn chúng."
"Nói gì vậy? Sáng nay mà không tha, chúng ta đâu có nhàn hạ thế này? Có sức lao động miễn phí giúp chúng ta bắt nhiều vậy."
"Đánh người đâu có tốn sức, còn làm mất thời gian, có thời gian đó tao còn có thể thả thêm mấy lưới nữa."
"Cũng đúng..."
"Khiêng hết đi, lưới đánh cá cũng lấy luôn, bù đắp thiệt hại cho chúng ta."
"Thuyền của tao còn bị đâm nữa, không biết có bị thủng không nữa, về chắc phải nhờ người kiểm tra lại, đệch..."
"Tháo máy mang đi là được, vừa đúng bù đắp thiệt hại cho mày..."
Mấy người mỗi người một câu rồi khiêng hết những gì có thể khiêng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận