Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1176: Áo gấm về quê (length: 26441)

Diệp Diệu Đông vừa về đến nhà, đem đồ vật đặt trên bàn liền ngồi bệt xuống như mọi người, Lâm Tú Thanh thấy vậy đành phải đi múc nước cho hắn rửa mặt, sau đó mới đi nhóm lửa, định nấu cho hắn chút gì ăn khuya.
"Sao lại chậm trễ vậy? Không phải nói tiệc thuyền đi ba ngày sao? Cái đó cũng phải là sáng sớm hôm nay chạy thuyền về rồi chứ, sao lại đến nửa đêm mới về?"
"Buổi sáng đã về tới tỉnh thành rồi, chỉ là mọi người đều chưa từng đến tỉnh thành, nên ở lại tỉnh thành đi dạo đến tận trưa mới mua đồ. Buổi chiều ta lại có việc, để người ta đưa đi nhà máy nhựa xem qua một chút."
"Nhà máy nhựa?"
"Là nhà máy làm túi chườm đá đó, túi làm bằng chất liệu nhựa, để lão Hải đưa đi xem xưởng một chút, xem thử cái quy mô, chờ máy móc đến thì mình sẽ đi bàn bạc.
"Vậy thấy sao?"
"Cũng hiểu đại khái, dù sao khoảng một hai tháng nữa chuyển máy móc thì sẽ đi nói chuyện, mang mấy cái mẫu về luôn."
"À."
Diệp Diệu Đông nhớ ra lại nói: "Trong rương hành lý của ta còn có giấy tờ, ngươi nhớ thu lại giúp ta, bỏ vào ngăn kéo, chuyện này rất quan trọng, đừng để mất."
"Viết gì vậy?" Lâm Tú Thanh tay cắt đồ ăn vẫn quay đầu lại hỏi hắn.
"Số điện thoại, số điện thoại rất quan trọng."
Hắn nói cho nàng những số điện thoại này là của ai, kể dự định của mình.
Sau đó lại dặn Lâm Tú Thanh, mấy ngày nữa đặt nhiều chum đựng nước với thùng gỗ lớn vào, năm sau bọn họ chắc chắn sẽ tăng cường sản xuất lên men, nên phải chuẩn bị trước.
Còn thuyền thì đang trong quá trình giao hàng rồi, mấy thứ này đặt làm thì cũng cần có thời gian.
Cái gì cũng cần có thời gian, cứ từ từ thôi, hắn cũng không vội, có đủ nguyên liệu đã rồi tính.
Mấy số này cứ lưu lại trước đã, nếu không dùng được thì cũng chẳng mất gì.
Lão bà nghe thấy động tĩnh ngoài phòng biết hắn về rồi, khoác thêm áo đi ra xem qua, hỏi han vài câu, thấy hai vợ chồng đang nói chuyện thì bà lại về phòng trước.
Diệp Diệu Đông ăn xong bữa khuya cũng về phòng, mấy đồ vật hắn mang về, Lâm Tú Thanh đã thu dọn xong rồi.
Hôm sau trời vừa sáng, hắn mới lấy những cuốn sách hôm qua mua ra, lấy giấy viết chữ ra.
Diệp Thành Hồ đang ăn sáng, thấy giấy viết chữ quen thuộc, mắt trợn to, nhảy dựng lên.
"Ta không cần!"
Diệp Diệu Đông liếc hắn, "Bớt tự mình đa tình, ai cho ngươi? Một tí tác dụng cũng không có, bắt ngươi viết mấy chữ thì như lấy mạng ngươi, lần trước đưa ngươi giấy tập viết, mỗi ngày đều phải thành thật làm cho ta."
Diệp Thành Hồ thở phào nhẹ nhõm, không phải cho hắn là được.
Cái gì hắn cũng thích, chỉ ghét giấy viết chữ.
"Cha, sao cha mua nhiều vậy? Không phải cho con thì cho ai?"
"Ngươi thích lắm sao?"
Hắn lắc đầu nguầy nguậy, "Không cần."
"Vậy hỏi làm cái rắm."
"Con tò mò thôi, có phải cho mấy anh chị khác, cho tụi nó nhiều hơn một chút."
Diệp Diệu Đông cầm tờ giấy đã chọn ra, cuộn lại, gõ đầu hắn một cái, "Đồ vô dụng, cái này cha giữ lại viết."
Diệp Thành Hồ ngạc nhiên mở to mắt, "Người lớn cũng phải viết chữ sao?"
"Đương nhiên, cha con giờ dù sao cũng là nhân vật có chút tiếng tăm, làm sao không biết viết chữ được? Hai cha con mình cũng ngang trình độ nhau, đến lúc đó so xem sao, nếu con kém hơn cha, thì chết chắc."
Diệp Thành Hồ rụt cổ lại, không dám nói thêm, vội cúi đầu ăn cơm.
Lâm Tú Thanh cũng hơi ngạc nhiên, "Mấy cái này con mua cho mình hả? Ta tưởng là con định cho cháu gái hết rồi."
"Một nửa cho nó, một nửa cho ta, dù sao nhà cũng có ai thích đọc sách đâu, cho chúng nó cũng phí đồ."
"Con luyện cái này làm gì?"
"Không phải nói rồi sao? Lão tử giờ dù gì cũng có tiếng tăm ở vùng này, nói ra không biết viết chữ, có mà cho người ta cười chê à? Ta luyện cái này trước, viết cho quen tay, sau này lại luyện ký tên."
Lâm Tú Thanh hết cách, ai lại nghĩ xa như vậy chứ.
"Không phải có thể khắc con dấu, cần gì phải luyện?"
"Cái đó khác, ngươi không hiểu đâu."
Bảo nàng không hiểu thì không hiểu vậy, dù sao nàng cũng chẳng muốn hiểu làm gì.
"Hai ngày này cha có gọi điện nói tình hình bán bật lửa thế nào không?"
"Không có đâu, hai vợ chồng con cứ gọi điện cho ông ấy xem."
"Dạ."
Tiện thể hắn cũng muốn gọi cho Phương Kinh Phúc để ông ấy đừng sản xuất một loại duy nhất, tốt nhất làm thêm vài mẫu mã, ngoài màu sắc ra thì hình dạng hoa văn cũng thử thêm xem sao, cố gắng làm tinh tế chút, như vậy mẫu mã sẽ đa dạng hơn.
Chỉ có điều xưởng nhỏ mới khởi đầu, có thể mời người thiết kế hoa văn cũng được, nhưng trước mắt vẫn cần phải chú trọng số lượng đã.
Không thể ăn một miếng mà thành mập được, nhưng vẫn có thể nói trước, có định hướng phát triển.
Diệp Diệu Đông ăn xong bữa sáng lại đi gọi điện, cũng biết tình hình bật lửa từ ba vợ, tình hình bán hàng tốt, có mấy người bán hàng rong và người buôn tới mua, cũng có người tới lấy thêm 2000 cái, hàng ra rất nhanh.
Lâm phụ cũng định đợi lần sau ông Chu tới mua cá khô thì sẽ chào hàng thêm, chắc chưa tới một tháng sẽ bán hết.
Ông dặn Diệp Diệu Đông đặt thêm một lô hàng, tốt nhất là đầu tháng sau có thể lấy hàng, như vậy có thể đáp ứng được liên tục, tránh bị đứt hàng.
Diệp Diệu Đông tính, hôm nay là mùng 7 âm lịch, 18 dương lịch, còn 12 ngày nữa là đến đầu tháng sau, hắn thử liên lạc với Phương Kinh Phúc xem sao.
Nhưng Phương Kinh Phúc một mực cự tuyệt, nói làm không kịp, vì hắn cần đến 10 ngàn cái.
Nên sau khi thương lượng, đợi đến mùng 5 tháng sau mới có thể cho 5000 cái, hắn đành chấp nhận.
Gọi điện thoại xong, hắn còn ngồi tán dóc với mấy ông lão trong ủy ban thôn một chút.
Mới biết được mấy ngày hắn không có ở nhà, nhân lúc hết bão, mọi người đã gieo mạ xong rồi, chỉ chờ một thời gian nữa tỉa và dặm mạ thôi. Tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.
Chỉ là, khi hắn về nhà thì bất ngờ thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Trần Uy và chuột hai người một người ôm một vali mật mã, một người mặc tây phục đeo cà vạt, một người mặc quần yếm mang kính râm, chân đều mang giày da bóng loáng, đi trên đường hiên ngang.
Gặp dân làng còn chủ động cười chào hỏi.
"Chú Bảy đi cuốc đất đâu đấy ... Haha... Mới về hả..."
"Thím Xuân Hoa đang gọt khoai tây hả, định làm cơm trưa à?"
"A Minh sao không ra biển làm vậy..."
"Ôi chao, nhìn bộ dạng của mấy người, phát tài rồi à?"
"Mấy người ra ngoài kiếm được nhiều tiền về đây hả? Kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
"Ôi chao, bộ tây trang này không rẻ đâu nhỉ, nhìn oách quá, kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Diệp Diệu Đông từ ngõ nhỏ đi ra, vừa hay nhìn thấy hai người cách hắn bảy tám mét, đang đứng nói chuyện với những người xung quanh.
Hắn tò mò nghe hai câu, thấy cái quán nhỏ trong thôn, liền đi về hướng đó.
Đó chính là nơi tụ họp tình báo của thôn, cứ đứng đó là sẽ biết hết tin tức ngầm của thôn.
Hắn vừa đi vừa thỉnh thoảng quay lại nhìn, vểnh tai nghe, sau đó vừa tới cửa quán tạp hóa, thì thấy mọi người cũng đang chỉ trỏ hai người kia mà bàn tán.
Hắn tò mò hỏi một chút, "Hai người đó về khi nào vậy?"
Người thím đang cắn hạt dưa bên cạnh trả lời: "Không biết nữa, mới về hả? Hình như vừa vào làng thôi mà?"
Mấy người thích nhiều chuyện không ít, bình thường rảnh rỗi không có gì làm cũng hay ngồi ở mấy tiệm tạp hóa này nói chuyện phiếm, có mấy ông lão còn uống thêm vài ly rượu, mua thêm ít lạc ở tiệm vừa nhắm vừa nói chuyện.
Hoặc tụ tập lại đánh bài ở ngoài quán, vừa hay dạo gần đây thời tiết trở mát, cũng không quá lạnh, lại không quá nóng, ngồi đánh bài ở ngoài rất dễ chịu.
Mọi người cũng rất tò mò nhìn về phía trước.
Cái quán này dù gì cũng mở trong thôn, cũng là con đường bắt buộc phải qua khi vào thôn.
"Phát tài à? Ăn mặc dị hợm, nhìn cái tóc chải ngược đó, oách quá trời, nhìn là biết làm ông chủ rồi."
"Bọn nó đây là áo gấm về quê, nhìn xem bộ dạng này, còn cầm cả vali mật mã, cứ như phái đoàn vậy."
"Chậc chậc... Không biết kiếm được bao nhiêu tiền, bộ dạng ăn mặc ghê đó."
Thím đang cắn hạt dưa nói: "Cô nhìn người ta kìa, A Đông à, sao con không ăn mặc giống vậy? Con cũng có chút tiếng tăm ở cái vùng này, cô nhìn lại con xem con ăn mặc gì kìa, nhìn lại người ta đi, con nói bộ đồ của con sao xứng với con?"
"Người ta mới ra ngoài có chút xíu đã về ăn mặc vậy rồi, con cũng phải mặc cho ra dáng một chút, con nhìn xem mình bị người ta bỏ xa rồi."
Diệp Diệu Đông ngơ người, cúi xuống nhìn đồ của mình.
Đúng là đồ đi làm, toàn bụi bặm, vì hay làm việc ngoài biển nên áo quần dính toàn dầu nhớt màu đen không giặt sạch được, cái chỗ này chỗ kia, chỗ khuỷu tay thì bị rách phải khâu lại, dưới chân vẫn còn đang mang đôi dép xốp.
"Tiền làm ra phải biết tiêu chứ, kêu vợ con làm lại cho đi, con nhìn người ta kia xem, vốn dĩ con đã đẹp trai hơn bọn nó rồi, con mà ăn mặc giống vậy... Ôi chao, gái lớn gái nhỏ trong vùng đổ rạp hết..." Thím nói tới chỗ hưng phấn còn vỗ tay một cái.
"
"Không phải, thím Xuân Hoa, người ta mặc kệ người ta, ta mặc kệ ta, ta không cùng mọi người không khác biệt lắm sao? Tại sao phải ăn mặc khác như vậy."
"Cái đó có thể giống nhau sao? Ngươi thế nhưng là bộ mặt của thôn chúng ta đấy. Nhìn bọn họ mới ra ngoài bao lâu, đã một bộ dáng người thành đạt trở về, sợ người khác không biết bọn họ kiếm được tiền lớn. Ngươi nhìn lại một chút ngươi xem, lừa được nhiều tiền như vậy mà còn mặc giống như chúng ta."
Thím Xuân Hoa một bộ dáng tiếc rèn sắt không thành thép, cứ như con trai mình bị con trai nhà khác so sánh kém hơn vậy.
"Ha ha, A Đông đây là khiêm tốn, không quên cội nguồn, cũng như mọi người thôi."
"Đúng vậy đó, ai so với ai cao quý hơn? Mọi người đều như nhau, mặc khác nhau chỗ nào." Hắn lại cúi đầu nhìn một chút thân thể của mình, cảm giác mình mặc không có vấn đề gì mà.
Trong nhà vốn không có chuyện gì, hắn ăn mặc đẹp như vậy làm gì?
Huống chi, ngày hôm qua vừa về, quần áo đẹp đã bị A Thanh cầm đi giặt, tất cả quần áo trong nhà đều dính dầu máy.
Với hắn mà nói mặc cái gì cũng như nhau, dù sao chỉ ở trong thôn, ai mà không biết ai? Mọi người cũng đều có đồ vá, dính chút bẩn, một ngày hai lượt đi xuống đồng, không cần phải thay đi thay lại làm gì, rất bình thường.
Ở ngoài phố xá người ta, có quần còn dính bùn, ở trong thôn có ai để ý vậy đâu.
Những người khác cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy, ở trong thôn ăn mặc đẹp vậy làm gì."
"A Đông lúc nào về vậy? Nghe nói các ngươi đi tỉnh làm lễ giỗ tổ, còn nhận tổ quy tông."
"Đúng đúng đúng, ta sáng nay mới nghe nói, nghe nói tổ tông nhà ngươi hiển linh, hậu thế có tiền đồ, một đống người thân có tiền, toàn là Hoa kiều."
"Nghe nói từ đường nhà ngươi to như cái miếu Thiên Hậu vậy, khí thế vô cùng, còn ăn tiệc ba ngày liên tục, toàn ăn cái gì vậy? Có phải toàn thịt cá không?"
"Ta cũng nghe nói, còn múa rồng múa sư, hát tuồng tận 7 ngày, lại còn tiệc ăn mừng nữa, nghe nói toàn là gà vịt thịt cá, người thân nhà ngươi cũng có tiền quá nhỉ?"
Hai người "dạng chó" hình người đi một đoạn đường ngắn thôi mà cứ phải mất hơn mười phút, hắn cũng tò mò đứng lại tán dóc cùng mọi người.
"Có tiền là mấy người Hoa kiều kia về thôi, đều là bọn họ tài trợ, chúng ta cũng chỉ muốn đến hóng ké chút lộc thôi, ăn cơm ba ngày, thật sự rất thoải mái, ha ha..."
"Có tiền thì tốt thật, thôn ta sao không có ai là Hoa kiều để bày tiệc nhỉ?"
"Thôi đi, thôn ta cái họ gì cũng có, nhà người ta là tông tộc tập trung, không biết đã mấy đời rồi, mấy người Hoa kiều kia về nước đầu tư cũng cần tông tộc giúp đỡ, nếu không chắc chắn bị ăn đến không còn mảnh xương nào. Ngươi chi bằng trông mong vào người có tiền nào đó tin vào mụ tổ, bỏ tiền bày tiệc ăn mừng."
"Cũng đúng, nghe nói có ông vịnh nọ đến đây, bị ăn đến cháy túi mà đi...."
"Vậy chúng ta phải trông mong vào ngươi kiếm nhiều tiền hơn, để các hương thân ăn được tiệc ăn mừng, ha ha...."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Ha ha, trông mong vào ta thì chẳng biết bao giờ, các ngươi không bằng trông chờ vào hai vị ông chủ kia kìa, xem họ ăn mặc kìa, rồi nhìn lại tôi ăn mặc thế nào, vừa nhìn liền biết tôi nghèo."
"Ha ha, ngươi mà nghèo ai tin?"
Đúng lúc họ đang nói chuyện rôm rả, tiếng cười không ngớt thì hai người "dạng chó" hình người ở phía trước cũng đi tới, cười nhìn bọn họ. "A, Đông tử ở đây à? Hôm nay không ra biển sao?"
Trần Uy cười cất kính đen vào túi, rồi móc ra một bao Thuận Phong, đưa cho Diệp Diệu Đông một điếu, rồi lại phát cho những người đàn ông khác mỗi người một điếu.
Diệp Diệu Đông tất nhiên nhận lấy, nhưng hắn không hút, chỉ cầm ở trên tay.
"Không có ra biển đâu, nghỉ ngơi hai ngày nữa rồi đi."
"A Uy với A Hạo kiếm được nhiều tiền ghê? Chậc chậc chậc, toàn hút Thuận Phong à? Phát cho mọi người đi."
"Đây chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Nhìn cách ăn mặc của bọn họ là biết kiếm được nhiều tiền rồi."
"Hai người kiếm được bao nhiêu tiền vậy, chẳng lẽ trong vali toàn là tiền à?"
Mọi người đều mắt sáng lên nhìn hai người tay cầm vali.
"Sao đâu, cũng không kiếm được nhiều lắm, chỉ kiếm được chút đỉnh thôi."
"Chậc chậc chậc, chắc chắn là kiếm được nhiều tiền, lên làm ông chủ lớn rồi, sau này cũng đừng quên các hương thân nhé, đến lúc đó các hương thân đi làm thuê cho các người, các người phải giúp đỡ đấy."
Thím Xuân Hoa tươi cười nói ra, đồng thời còn đưa tay lên sờ sờ bộ âu phục trên người bọn họ.
"Quần áo này của các cậu không rẻ nhỉ? Bộ này bao nhiêu tiền một bộ vậy? Tôi chưa từng thấy ai mặc đẹp như thế này bao giờ, đến lãnh đạo xã về quê cũng còn không ăn mặc đẹp như các cậu đấy."
"Đúng vậy, các cậu toàn mang "chuột" đi ra ngoài phát tài, đến lúc đó các hương thân đến nhờ cậy, các cậu nhớ giúp một tay đấy."
Nụ cười trên mặt hai người cứng đờ.
Chuột giận đỏ mặt tía tai, "Đông tử cũng kiếm không ít đó, sao không thấy hắn mang theo các hương thân phát tài."
Vẻ mặt mỉm cười của Diệp Diệu Đông cũng biến mất, ban đầu thấy thái độ khách khí của Trần Uy, vốn không có ý định nói gì, dù sao cũng cùng nhau lớn lên, quen nhau mấy chục năm rồi, định chuyện cũ cho qua, đường ai nấy đi là tốt.
Dù sao bọn họ giờ cũng không ở trong thôn, đường lớn rộng thênh thang, cứ mỗi người đi một đường.
Nhưng mà, còn chưa kịp lên tiếng, thì thím Xuân Hoa đã nói: "Sao lại không chứ? Xưởng của nó còn thường xuyên mời chúng tôi làm việc đấy."
"Thôi đi, đám nhân viên giữ cửa của cái cửa hàng kia đều là người thôn khác cả, sao không thấy hắn mời người trong thôn ta vậy? Toàn cái trò khuỷu tay đấm ra ngoài, lợi lộc toàn cho người ngoài, giúp gì cho thôn ta đâu?"
Đây là ý nghĩ sau khi đã bị vạch trần, hiện tại cũng không cần thiết giả vờ nữa sao?
Diệp Diệu Đông chế giễu, "Đúng vậy, tôi chỉ là một con tôm tép nhỏ bé thôi, sao giúp được cả thôn, cũng chỉ là một ngư dân bình thường, may ra còn thuê được mấy người giúp giết cá khô là ngon rồi."
"Mấy người đó đều từng giúp tôi nên tôi mới cho họ một phần công, làm người không thể quên cội nguồn, cũng không thể quên ơn bội nghĩa."
Hắn dùng ánh mắt thâm ý nhìn hắn, trong nháy mắt mặt Chuột tối sầm lại.
Những người trong thôn khác cũng tiếp lời:
"Mấy cậu đó đều ở thôn khác, thuyền của hắn đều do người trong thôn mình làm, chứ có để cho người ngoài hưởng đâu."
"Đúng vậy, thuyền của hắn đều thuê người trong thôn mình, nhờ làm thuyền cho hắn mà rất nhiều nhà trong thôn sống khá lên, bữa nào cũng có thịt."
"A Đông cực kỳ có lương tâm, tiền lương đều trả rất cao, chỉ cần làm việc cho hắn là kiếm được tiền."
"Hắn còn dẫn mấy tàu đánh cá của thôn ra ngoài tỉnh phát tài, đó đều là công lao của hắn cả."
"Chính xác là thế, những cái thuyền gỗ nhỏ không cần đến đều bán rẻ cho mọi người, nhìn xem bến tàu của thôn ta đi, trừ hơi nhỏ ra, thuyền cũng không ít, quanh vùng này có bến tàu nào sánh bằng nơi mình không?"
"Các hương thân cũng ké không ít lộc của hắn đấy chứ."
Mọi người người một câu ta một câu, không cần hắn lên tiếng, đã trực tiếp phản bác lời Chuột.
Diệp Diệu Đông trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Một thôn không thể chỉ có kẻ xấu tâm địa bất chính, phần lớn vẫn là người tốt chất phác.
Trần Uy thấy mọi người đều ra sức bảo vệ Diệp Diệu Đông, cũng kéo tay Chuột đang định nói gì đó, cười nói:
"Chuột chỉ là muốn quan tâm đến thôn thôi, sợ nước phù sa chảy ra ruộng người ngoài, muốn người trong thôn mình có tiền trước thôi mà."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Đừng nói tôi nữa, nhìn dáng vẻ của các cậu chắc chắn là làm ông chủ lớn rồi, nhìn tôi mặc đồ quê mùa thế này, các cậu thì toàn mặc âu phục giày da, trông y hệt ông chủ lớn, chắc chắn kiếm được nhiều hơn tôi."
"Đúng đó, ông chủ lớn ở bên ngoài toàn ăn mặc như hai người vậy, nhìn hai cậu là biết chắc chắn kiếm được nhiều hơn A Đông rồi."
"A Đông đã mang theo mọi người kiếm được nhiều tiền rồi, mấy người xem ra còn có tiền hơn, có phải cũng phải bỏ ra chút sức lực gì không?"
"Nghe nói ông chủ lớn bên ngoài kiếm được tiền là hay về quê mở nhà máy giúp thôn, các cậu có phải định về mở nhà máy không?"
"Các cậu định mở nhà máy gì vậy, định chiêu bao nhiêu người? Chứ không thể để người khác được nhờ nhé..."
"Đúng đúng đúng, chúng ta đều là người trong thôn, các cậu chiêu người nhớ ưu tiên các hương thân mình đấy nhé, đừng để phù sa chảy ra ruộng ngoài."
Hắn vừa nói một câu thôi mà các hương thân đã rất hiểu chuyện mà tiếp lời, khiến cho hai người bị nói mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết nói gì tiếp.
Bọn họ có thể nói họ không định về mở nhà máy sao? Chỉ là ăn mặc đẹp hơn một chút để về quê cho nở mày nở mặt?
Chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Các hương thân đã hỏi bọn họ khi nào định mở nhà máy, dự định đi ủy ban xã ngay bây giờ.
Trần Uy có chút chịu không nổi, mọi người vây quanh họ định đến ủy ban xã, anh ta vội vàng giải thích.
"Không có, không có, mọi người hiểu lầm cả rồi, chúng tôi chỉ kiếm được chút ít tiền thôi, lâu ngày không về nên về thăm vợ con chút thôi."
"Thật hả, nhìn các người trông hệt như ông chủ mà?"
"Không có, không có mà..."
"Chuột vừa nãy còn đem A Đông ra so cơ mà? Còn tưởng đám người các cậu cũng là kiếm được nhiều tiền rồi về, muốn giúp các hương thân thoát nghèo..."
"Không có, hắn chỉ đùa thôi."
Thím Xuân Hoa nhỏ giọng nói một câu, "Nghe nói trước đây hắn còn báo cáo cả A Đông..."
Tuy rằng nói nhỏ nhưng xung quanh đều là hương thân, mọi người đều thính tai cả, ai cũng đều nhớ ra, nhìn ánh mắt của Chuột trong nháy mắt không được tốt.
Diệp Diệu Đông chỉ muốn tặng bà ta một like, thật đúng là biết phối hợp.
Đều nói thời gian là liều thuốc tốt nhất, nó sẽ làm cho người ta quên đi những điều cần quên.
Ban đầu chuyện này cũng đã qua được mấy tháng, mọi người bị mấy chuyện bát quái khác làm cho quên béng đi, giờ lại nhớ ra.
"Thua thiệt trước đó vẫn là bằng hữu mà..."
"Đúng vậy a, các ngươi hai người trước đó còn đều là bạn của A Đông mà?"
"Hơi chút hẹp hòi, kiếm tiền hoành tráng như thế trở về, còn che giấu, còn nói chỉ là kiếm được chút tiền lẻ." Trần Uy trên mặt cười đều không nhịn được nữa, quay đầu hung hăng trừng chuột.
Chuột cũng cực kỳ phiền muộn, hắn cảm thấy mình cũng không nói gì, sao các hương thân lại bênh vực Diệp Diệu Đông như thế.
Thật ra là trong thôn không ngừng có truyền thuyết về Diệp Diệu Đông, thường cách một khoảng thời gian lại có chuyện mới được kể, không ngừng làm mới giới hạn chịu đựng của mọi người.
Với lại rất nhiều người cũng từng thật sự nhận được lợi từ hắn, hắn lại một mực ở trong thôn phát triển, không hề ra ngoài, mọi người đều nhìn thấy rõ, so sánh thân sơ xa gần, khẳng định là đặt vào phạm vi người nhà.
Lại thêm việc Diệp Diệu Đông hiện tại ăn mặc, so với bọn họ ăn mặc, trong đầu mọi người đương nhiên thấy Diệp Diệu Đông ăn mặc càng dễ nhìn, càng làm cho bọn họ có đồng cảm, càng thấy hắn mới là cùng mọi người một đám.
Mà hai người kia vừa trở về vốn chính là từ bên ngoài về, còn mặc khiến người ta ghen tị.
Lúc đầu mọi người cũng chỉ là hâm mộ, nhưng vừa vặn bọn họ lại một mực phủ nhận việc mình kiếm được nhiều tiền, không muốn góp tiền vào quỹ thôn, còn lấy Diệp Diệu Đông ra so sánh, mọi người đều có chút khó chịu.
Cái kiểu người mang phong thái đại lão bản như này, nói bọn họ không kiếm được tiền ai mà tin chứ?
Chính là không vui giúp đỡ trong thôn.
Cấp trên mới nói, người giàu kéo theo người nghèo, người giàu kéo theo tập thể giàu có.
Bọn họ chính là vong ơn bội nghĩa!
"Quên đi thôi, người ta vinh quy bái tổ trở về, mọi người nói vài lời dễ nghe. Có muốn xây nhà máy phúc lợi cho thôn hay không, đó là chuyện của cán bộ thôn."
"Vậy cũng đúng, các ngươi ở bên ngoài làm gì vậy? Bên ngoài tiền có phải rất dễ lừa không?"
"Ha ha, bình thường thôi mà..."
"Cái gì mà bình thường a? Hỏi các ngươi ở bên ngoài làm gì cơ mà..."
"Không làm gì cả, ta về trước đây."
Hai người đều có chút ủ rũ, không chống đỡ nổi bộ dạng các hương thân hỏi tới cùng ngọn ngành, đã mất đi vẻ oai phong vừa mới vào thôn.
Xuân Hoa thẩm ghét bỏ nói: "Sao lại về lúc này? Cái này làm gì ở bên ngoài cũng không nói, thật là, còn sợ mọi người tranh giành miếng ăn của bọn họ à?"
"Đúng vậy a, lừa tiền còn không dám nói."
"Ta cảm thấy trong vali của bọn họ đựng toàn là tiền, nghe nói người giàu tiền đều đựng ở trong đó."
"Thật á?"
"Hỏi A Đông đi, A Đông hình như cũng có một cái vali mật mã như vậy."
Mọi người đều quay đầu nhìn Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông cười ha ha nói: "Không biết người ta đựng cái gì, ta dù sao đựng quần áo, ta không phải là hội trưởng Diệp sao? Ra ngoài họp hành cũng không thể mang bao tải chứ?"
Mồm mọc trên người hắn, lời nói đương nhiên là hắn quyết định.
"Đúng đúng đúng, ngươi thế nhưng là làm quan, sao có thể vác cái bọc đi ra ngoài gặp người, nhất định là phải dùng vali mật mã đựng quần áo."
"Ai, vẫn là A Đông mộc mạc, ngươi xem một chút hắn cũng làm quan rồi mà vẫn mặc giống như chúng ta."
"Giả tạo, vừa kêu bọn họ bỏ tiền làm gì là mặt mày liền tái mét, giống như bị ai lấy mạng."
"Cái thằng chuột đó nhìn qua đã không phải thứ gì tốt, trước đó không phải còn báo cáo A Đông sao, thôn ta chưa từng có tập tục này, toàn nhà hắn gây ra."
"Ai? Hắn không phải đã ly dị vợ rồi sao? Vợ hắn bây giờ chẳng phải vẫn còn ở trong nhà hắn đấy thôi..."
Diệp Diệu Đông đứng tại chỗ, nghe đám bà lão ông lão cô dì chú bác nhàn rỗi không có việc gì nói đông nói tây một hồi lâu, mới đi vào nhà.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hôm nay cũng không có việc gì khác, hắn liền nghe một lát.
Hắn thật ra cũng có chút tò mò, chuột hiện tại kiếm được tiền trở về, vợ cũ của hắn chắc chắn sẽ hối hận vì đã ly hôn với hắn.
Trước kia đã sớm dọn về, lấy danh nghĩa chăm sóc con, lại ăn bám nhà hắn, đã hơn mấy tháng.
Hiện tại chính chủ trở về, còn không biết đến lúc náo loạn thế nào đây.
Hắn ở trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết hắn ở bên ngoài có bồ nhí hay không, nếu có bồ nhí, vậy sẽ có kịch hay để xem.
Vừa nãy khi ở cửa tiệm, đã có những người đàn bà hóng chuyện chạy về nhà chuột, muốn xem hắn về đến nhà mà phát hiện vợ cũ trong nhà, sẽ náo ra chuyện gì.
Hắn nghĩ, đoán chừng không lâu nữa, cùng lắm đến giờ cơm trưa, cả thôn đều sẽ biết thôi.
Hắn cũng rất muốn biết, sẽ có kết quả gì, dù sao trước kia hai nhà cũng coi như đã vạch mặt nhau, chuột bị đánh nằm trên giường, cả một tháng không xuống được.
Lâm Tú Thanh đang ngồi ở cửa nhặt rau, nhìn hắn từ từ đi về, trên mặt vẫn còn tươi cười, còn tưởng rằng có chuyện tốt gì xảy ra.
"Nhặt được tiền hay sao mà vui vẻ thế? Hay là bật lửa bán hết rồi?"
Hắn sờ mặt, "Lộ rõ vậy sao?"
"Ngươi bình thường đi đường đều mặt lạnh."
"Thấy có người vinh quy bái tổ, muốn chăm lo cho thôn xóm, cho nên thay các hương thân cao hứng."
Diệp đại tẩu nhà bên nghe hỏi: "Ai vinh quy bái tổ vậy, kiếm được nhiều tiền sao?"
"Trần Uy với chuột, hai người mặc tây phục, giày da, chải tóc bóng mượt, còn mang cả vali mật mã vào thôn, oai phong lắm, các hương thân đều đoán bọn họ kiếm được nhiều tiền, làm đại lão bản trở về."
"Thật hả? Trời ơi, đi ra ngoài một chuyến trở về thành đại lão bản rồi à? Còn ăn mặc đẹp như vậy?"
Diệp nhị tẩu khinh thường nói: "Ai biết có phải như A Hoành, làm bậy làm bạ, cố tình cao điệu trở về, sau đó lừa tiền."
Diệp đại tẩu bị nghẹn họng, ậm ừ nói: "Cũng phải, tiền đâu có dễ kiếm vậy, đâu phải Việt kiều."
Lâm Tú Thanh lại nghĩ tới hai người này và hắn có vẻ trái ngược nhau, hắn có gì mà phải cao hứng chứ?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận