Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 518: Phun

Chương 518: PhunChương 518: Phun
Ba anh em Diệp Diệu Đông hào hứng bàn luận suốt dọc đường, mắt cũng không nỡ rời khỏi con mực chúa kia.
"Giá mà bắt sống được, chắc chắn đáng giá hơn."
"Nếu mà sống, cái roi mà anh ăn lúc nãy, chắc trực tiếp cho anh nằm luôn, với lại mấy cái xúc tu của nó không ăn chay đâu, trực tiếp cuốn anh lại, anh không chịu nổi đâu."
Vốn định nói "đều có thể siết chết anh", Diệp Diệu Đông kịp thời ngậm miệng lại, ngày Tết lớn nói chết không hay.
Anh cả cười hề hề: "Anh chỉ nói đùa thôi, con này nửa sống nửa chết anh còn giật mình, nếu mà sống thì ai dám lại gần."
Anh hai cũng cười nói: "Anh cả đừng tham lam, gặp được đã là may mắn lắm rồi, may mà hôm nay mồng một Tết, ven biển gió lớn, không có mấy người ra bãi biển, chứ không, nếu bị một đám người cùng lúc phát hiện chắc còn ầm ï lắm."
Diệp Diệu Đông tán thành gật đầu, may mà hôm nay bờ biển không có ai, không phải tranh giành với người khác.
Hơn nữa cá tôm dưới biển lên bờ là chết, mực cũng vậy, chỉ cần tươi, đều không ảnh hưởng đến việc mua bán. Cua, tôm hùm, bạch tuộc sẽ dai dẳng hơn một chút.
"Đông tử, con mực chúa này chúng ta không đem ra đường rao bán à? Rao bán trên đường, thu hút thêm mấy ông chủ cạnh tranh giá có tốt hơn không? Giống như lần trước em bán cá hố hoàng đế vậy?"
"Đúng đấy, nhiều người cạnh tranh, cũng bán được giá cao hơn."
"Thôi đi, lần trước đi dọc đường rao hàng đã gây chú ý đủ rồi, suýt nữa bị một đám du côn để ý, suýt không về được, vẫn nên khiêm tốn chút đi. Thái tử gia Hoành Thăng kia trông cũng được, giao dịch mấy lần rồi, chắc sẽ không quá đáng lắm, nếu ra giá quá thấp, chúng ta cũng có thể không bán, đổi chỗ khác, trong thị trấn cũng không phải chỉ có mỗi khách sạn nhà anh ta." Đã bị để ý một lần rồi, lại đến lần nữa, không chừng không về được, có khi nợ cũ nợ mới cùng tính, thiếu tay thiếu chân mất.
Đến cửa khách sạn, gặp lại người quen cũ.
"Nói thật, mấy hôm không gặp, trông quản lý Vương ngày càng hồng hào rạng rỡ, nhìn là biết sắp gặp vận may rồi."
"Hê hê hê... Tết mà, trông anh cũng vui vẻ mà, tỉnh thần khí sắc chắc chắn khác bình thường, cậu cũng trông hân hoan thế, lại có chuyện tốt gì à?"
"Ha ha ha, miệng quản lý Vương đúng là lợi hại, khó trách làm quản lý khách sạn lớn thế này được, nói chuyện đúng là cả một nghệ thuật."
Vương Mậu Toàn thực sự được anh khen thật lòng mà thấy sảng khoái, khóe miệng cười cong lên: "Có chuyện gì nói nhanh đi, tôi không rảnh đứng đây tán dóc nửa ngày với cậu đâu."
"Lại đây lại đây, có đồ tốt cho anh xem, ở cửa sau, chúng ta ra ngoài nói."
"Đồ tốt gì, cậu nói thẳng là được rồi..."
Diệp Diệu Đông thấy hôm nay anh ta khá dễ nói chuyện, liên thân thiết khoác vai anh ta đi ra ngoài: "Cái này phải tận mắt nhìn mới được, chưa tận mắt nhìn, nói anh cũng không tin."
"Nếu không phải đồ gì hiếm có, uổng phí thời gian của tôi, xem tôi xử cậu thế nào?"
"Lát nữa anh đừng trợn mắt rớt ra là được rồi..."
"Đừng nói khoác, kiến thức của ông đây rộng hơn cậu nhiều, ở đây có đồ hiếm gì tôi chưa từng thấy đâu?"
"Cá hố hoàng đế anh thấy chưa?"
Vương Mậu Toàn lập tức cứng họng, vừa đi vừa liếc anh một cái: "Chẳng lẽ cậu lại kiếm được một con?"
"Thì thật sự không có..."
Vương Mậu Toàn cho anh một ánh mắt 'vậy không phải xong rồi sao'. Nhưng Diệp Diệu Đông lại cười khẩy một tiếng, trước khi bước lên máy kéo, trực tiếp đặt tay lên mắt anh ta, che lại.
"Ơ, cậu làm gì vậy? Cậu làm gì đấy? Không biết lớn nhỏ, thằng nhóc cậu càng ngày càng quá đáng, nếu không phải thấy thiếu gia nhà tôi có ấn tượng tốt với cậu, xem tôi còn cho cậu mặt..."
Lúc Vương Mậu Toàn nắm tay anh giằng co, Diệp Diệu Đông đẩy anh ta một cái, đẩy tới trước máy kéo mới bỏ tay khỏi mắt anh ta.
Vương Mậu Toàn vốn còn bất mãn lẩm bẩm mắng, bị đẩy một cái càng không vui, trợn mắt định quay đầu mắng người.
Vừa mới xoay cổ đi được một nửa, cơ thể còn chưa kịp quay theo thì đã cứng đờ lại, rồi chính anh ta cũng không dám tin mà xoay thẳng lại, nhìn về phía trước.
Anh ta trợn tròn mắt, không dám tin duỗi ngón trỏ, chỉ vào cái thứ trắng to đùng trên máy kéo: "Cái... cái này là cái gì? Mực ống? Hay bạch tuộc? To thế này? Thật hay giả vậy?"
"Anh sờ thử xem, xem thật hay giả? Cái này gọi là mực chúa."
Vương Mậu Toàn nghe xong thực sự sờ thử một cái xúc tu của nó, trơn trơn nhớp nháp, bóp thử thấy cũng khá đàn hồi, rõ ràng là thật...
Anh ta ngạc nhiên cực độ: "Đệt! Trên đời này thực sự có con mực to thế này sao? Phải dài mấy mét đây?"
"Giờ vẫn thấy tôi quá đáng không? Quản lý Vương, hê hê, bất ngờ không? Ngoài ý muốn không? Cái thứ to đùng này, anh có hài lòng không?"
Vương Mậu Toàn khó chịu trừng anh một cái, sau lại cười: "Thằng nhóc cậu quả nhiên gan to, đúng là có chỗ dựa mới dám to gan lớn mật như thế."
"Ha ha, chỉ là đùa anh thôi mà, thế này không phải càng bất ngờ sao? Đúng không?"
Vương Mậu Toàn duỗi ngón trỏ, mỉm cười chỉ anh hai cái, không nói gì, ngược lại quay đầu tiếp tục nhìn con mực chúa trên máy kéo. "Con mực lớn này đo chưa? Mấy mét, biết không? Nặng bao nhiêu?"
"Chưa, vừa bắt được, lúc nãy còn sống, còn cử động được mấy cái, giờ chắc đã chết rồi, anh tìm thứ gì đo thử, cân xem. Tôi cũng không biết dài bao nhiêu nặng bao nhiêu?"
"Đợi đó."
Nói xong anh ta như một cơn gió vội vàng chạy vào nhà, sao mà linh hoạt thế, nào phải là một người lùn mập chứ?
Chẳng mấy chốc, đã có hai người đẩy một cái cân lớn ra, phía sau còn có người khiêng một tấm ván.
"Để đây, chỗ này trống này..."
Vương Mậu Toàn chỉ huy người ta trước tiên đặt cân với ván cho tốt, cân xong trọng lượng tấm ván gỗ mới cười híp mắt nói với Diệp Diệu Đông: "Người anh em à, tôi đã cho người đi gọi cậu chủ nhà tôi rồi, cái thứ to đùng này vẫn phải để cậu ấy quyết, chúng ta cứ đo kích thước, cân trọng lượng trước đã, tấm ván gỗ kia 6 cân, lát nữa trừ thẳng ra."
"Được, anh bảo mấy anh em của anh cùng qua giúp khiêng một tý, con mực này nặng mấy trăm cân, nặng lắm, khó khiêng."
"Này, tất cả các anh cùng qua giúp khiêng một tý."
Mọi người đều cẩn thận đặt cái thứ to đùng này lên tấm ván gỗ cho vững, vừa để lên, cần đo trực tiếp kêu cạch một tiếng chạm nóc.
Tấm ván để lên vẫn không đủ to, chỉ có thể để phần thân con mực, đầu và xúc tu của nó vẫn rủ xuống đất.
Họ cẩn thận điều chỉnh dịch chuyển một chút, mới đưa được cả đầu và xúc tu của nó lên tấm ván.
Lần cân này cũng ghê gớm, quả cân cứ cộng dồn lên mãi, rồi lại đổi, chông 4 cái 50 cân rồi lại chông thêm một cái 10 cân, sắp chồng không nổi nữa.
Lúc đó họ còn tưởng phải đổi quả cân, thì cần đo nổi lên một chút, rồi lại hạ xuống một tý, sau đó lắc lư giữa mấy cái.
"Ồ, 411 cân, trừ đi 6 cân ván gỗ, con mực chúa này 405 cân."
Hai mắt Diệp Diệu Đông sáng rực nhìn vào mức cân, anh đoán chắc phải ba bốn trăm cân, nhưng không ngờ vượt quá 400 cân.
"Trời ơi, con mực chúa này là con to nhất mà tôi từng bắt được cho đến giời"
Đệt, lại 405 cân cơ đấy!
Đang lúc mọi người trầm trồ về trọng lượng của nó, mấy thanh niên nam nữ vội vã bước ra từ cửa sau của khách sạn.
"Con mực khổng lồ ở đâu vậy?"
“Tránh ra tránh ra, các người đừng vây quanh..."
Vương Mậu Toàn lập tức xua đám thợ đang vây thành đám, mặt đầy nụ cười, nghênh đón: "Cậu chủ..."
"Vãi, thực sự to quá..."
"Ø? Đúng là có con mực to thế này..."
Lần này đến lượt đám công tử tiểu thư trâm trồ, họ cũng chưa từng thấy con mực to thế này.
"Cha mẹ ơi, chỉ riêng thân nó đã dài thế rồi, nếu tính cả xúc tu nữa, chắc phải đến chục mét chứ?”
"Chà chà... quả là lần đầu thấy con mực to tnhư hế, không biết vị thế nào, ngon không ta?"
"Lần trước cái con cá hố hoàng đế cũng tiếc là không ăn được, lần này nhất định phải nếm thử..."
Hồng Văn Nhạc nhìn cũng hào hứng vô cùng, dù sao anh ta cũng là người ven biển, đâu có loại hải sản nào mà không thích, hơn nữa quả thực chưa có loại hải sản nào anh ta chưa ăn qua, lần trước bỏ lỡ cá hố hoàng đế, lần này không ai tranh với anh ta nữa. Anh ta cười tít mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Quả nhiên vẫn là cậu có bản lĩnh, thứ gì tốt, đồ hiếm đều kiếm được!"
"A ha ha... chỉ là may mắn thôi..." Anh khiêm tốn nói, vốn dĩ cũng đúng là may mắn, là con mực khổng lồ này tự tìm tới cửa.
"May mắn cũng là một phần thực lực, đâu phải ai cũng có vận may như cậu, tôi nhìn trúng cậu rồi, sau này còn có mấy loại khổng lồ thế này, tất cả đều mang đến hết cho tôi!"
Diệp Diệu Đông cười nói: "Mấy thứ này hiếm lắm, gặp hay không còn chưa biết, tôi đâu dám hứa?"
"Mà này, mà này, cái này mấy cân nhỉ?"
"405 cân! Độ dài vẫn chưa đo..."
"Cha mẹ ơi, độ dài để tôi!"
Hồng Văn Nhạc hứng khởi cầm thước cuộn định tự tay đo, con mực to thế này, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn, đây có thể nói là đầu tiên trong toàn thị trấn toàn huyện toàn thành phố, chỗ khác thì anh ta không dám chắc.
"Các anh đi lấy cái máy ảnh đến đây, lát nữa chụp nhiều tấm. Với cả kéo thước cuộn qua, trước tiên đo thân nó một cái, rồi mới đo đầu với xúc tu..."
Trên mặt anh ta đầy nụ cười, khóe miệng ngoác rộng ngồi xổm bên cạnh đầu con mực khổng lồ.
Nhưng đúng lúc này, hai cái xúc tu của con mực, hay phải nói là cánh tay hình thân cây, đột nhiên phun ra một lượng lớn túi tinh...
Hơn nữa còn phun trực tiếp vào người đang ngồi xổm phía trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận