Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 552: Suýt nữa bị bắt

Chương 552: Suýt nữa bị bắtChương 552: Suýt nữa bị bắt
Diệp Diệu Đông đổ hết số mận đựng trong áo vào bao bố đựng măng, những quả nhỏ xíu lọt thỏm vào kẽ hở của măng, lăn xuống tận đáy bao.
Anh lại vỗ vỗ áo khoác, mặc vào người, rồi lại vội vã đi tìm hai thằng nhóc kia.
Lần này anh cũng không gọi người khắp núi nữa, chỉ đi ngược lại đường cũ.
Trước đó có thấy bọn nó chui vào từ con đường nhỏ nào, đến chỗ rẽ, anh cũng rẽ vào con đường đó.
Đi khoảng năm sáu mét, anh đã thấy cây sơn trà, nhưng không thấy bóng dáng hai đứa nhỏ, anh đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Đi qua 3 cây sơn trà, lại rẽ vào trong, anh mới thấy hai đứa nhỏ, một đứa đứng dưới hứng, một đứa ở trên hái.
Trên mặt đất, chỗ trải áo ra, đã chất một đống nhỏ sơn trà.
"Anh họ, bên đó bên đó... bên đó nhiều lắm, vàng quá... lấy nhiều vào..."
"Em nhỏ tiếng chút..."
"Không có ai mà, quan trọng gì chứ..."
"Khụ khụ-”
Đúng lúc này, Diệp Diệu Đông ho khan mấy tiếng.
"AII
Lâm Quang Viễn nghe thấy động tĩnh giật mình suýt ngã, may là cậu chỉ hoảng một chút, tay vẫn nắm chặt cành cây, mới không ngã từ trên cây xuống.
Còn Diệp Thành Hồ nghe thấy động tĩnh lập tức co giò chạy, không thèm ngoảnh đầu lại...
Bỏ anh họ tốt của mình lại phía sau...
Có tật giật mình. "Đệt dượng út, dượng định hù chết cháu à, đi đường cũng không có tiếng, còn cố ý ho. Đệt Diệp Thành Hồ, mày cút lại đây cho tao!"
Mặt Diệp Diệu Đông cũng đầy vạch đen gọi: "Chạy cái gì? Quay lại đây!"
"Hả?"
Diệp Thành Hồ đã chạy ra xa, lại dừng lại, quay đầu lại: "Đệt, bố à, bố muốn hù chết người à...
Phát hiện là người nhà, Diệp Thành Hồ lại chạy vê.
"Đệt mẹ Diệp Thành Hồ, mày chạy nhanh hơn thỏ, định bỏ tao lại đây làm bia đỡ đạn àI"
Diệp Thành Hồ gãi gãi sau ót, ngượng ngùng nói: "Em chẳng phải sợ bị bắt sao? Hì hì, ai bảo anh phản ứng chậm chứ?"
"Đệt, nhìn là biết mày lên núi không ít! Cắm đầu chạy..."
"Tại bố em cả! Cố ý hù người."
"Học đâu mấy từ thô tục vậy, đứa nào cũng vậy, suốt ngày đệt đệt, chửi thề trôi chảy hơn cả tao." Diệp Diệu Đông nhíu mày nhìn hai đứa.
Anh lấy đó làm câu cửa miệng, không có nghĩa là có thể nghe hai đứa trẻ lấy làm câu cửa miệng.
Diệp Thành Hồ vô tội nói: "Con chỉ nói một tiếng đệt thôi, học từ bố đấy."
"Dượng út, dượng đừng lảng tránh chủ đề! Lại còn cố ý hù bọn cháu, nhưng thử một lần này cũng biết Diệp Thành Hồ không đáng tin tí nào, đệt..."
"Mày mới lảng tránh chủ đề. Thôi được rồi, cũng tạm đủ rồi, đừng hái nữa, tao dẫn tụi bây đi hái đào rừng..."
"Ai ở đó?"
Đệt!
Ba người lần này thật sự giật mình, Diệp Thành Hồ như thường lệ co giò chạy...
Lâm Quang Viễn cũng nhanh chóng nhảy xuống từ trên cây, vội vàng chạy theo... Diệp Diệu Đông thấy hai người phản ứng nhanh như vậy, sơn trà trên đất cũng không cần nữa, trong lòng chửi thầm một câu, vội vàng gói áo trên đất lại, xách theo rồi bỏ chạy...
Người phía sau vẫn cứ la hét: "Ai ở đó hái trộm? Btao bắt được đánh chất..."...
"Đừng chạy... Tao thấy tụi bây rồi..."
"Đứng lại, đệt mẹ, con của nhà ai..."
Hai thằng nhóc chạy càng lúc càng nhanh, đi trên núi như đi trên đất bằng, chui chỗ này nhảy chỗ kia, Diệp Diệu Đông ở phía sau suýt nữa bị chúng bỏ rơi, cảm thấy bản thân hơi vô dụng...
“Tụi bây chạy chậm lại, đợi tao với...
"Không được đâu dượng út, dượng nhanh lên- Nếu bị bắt thì mất mặt lắm..."
Bị bắt đúng là mất mặt thật, anh đã lớn như vậy rồi, nghe tiếng chửi xa xa phía sau, anh chỉ có thể tiếp tục chui theo chúng khắp nơi.
Chưa được một lúc Diệp Diệu Đông đã đầy mồ hôi, cảm thấy phía sau không có động tĩnh nữa, anh mới dừng lại thở.
"Được rồi, không cần chạy nữa, không đuổi theo nữa. Suýt nữa bị hai đứa bây hại chết, cả đời vinh quang đều bị tụi bây hủy hết!"
Hai đứa một trước một sau cũng dừng lại.
"Dượng còn chưa chết, đâu ra cả đời vinh quang?"
Diệp Diệu Đông gõ một cái vào đầu Lâm Quang Viễn: "Miệng chó không thể nhả ra ngà voi, mày không nói, không ai bảo mày câm đâu."
"Hì hì-"
"Bố, bố còn mang cả sơn trà theo nữa à!"
"Chứ sao, hái lâu như vậy, không mang theo chẳng phải hái không công sao? Lũ chúng mày chạy nhanh hơn thỏ, đồ đạc cũng không cần nữa..."
"Chẳng phải sợ bị bắt sao?" "Đi thôi, quay về trước đã, ông nội đang chặt cây, không biết chặt xong chưa?"
"Còn đi hái đào rừng nữa không ạ?" Lâm Quang Viễn vẫn còn nhớ.
"Mấy thứ này chưa đủ cho tụi bây ăn à?"
"Khác nhau mà, sơn trà là sơn trà, mận là mận, đào là đào!"
"Mấy ngày nữa về nhà mà còn sợ không có gì ăn à? Đi thôi..."
Diệp Diệu Đông xác định lại phương hướng, rồi dẫn hai đứa đi lên đường lớn.
Khi sắp đi qua ngã rẽ có cây sơn trà lúc nãy, ba người không hẹn mà cùng chạy lên, bên tai vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng chửi.
"May quá không bị bắt!"
"Xem lần sau tụi bây còn dám không?"
"Là dượng bảo bọn con đi hái trộm đấy, nếu bị bắt, con sẽ khai ra dượng!" Lâm Quang Viễn cười gian nói.
Diệp Diệu Đông giơ tay định cho cậu ta một cái cốc đầu, lại bị cậu ta nhanh mắt nhanh tay xoay người né tránh, rồi cậu ta còn hét lên một câu: "Có người hái trộm sơn trà..."
Vừa hét vừa kéo Diệp Thành Hồ, nhanh chóng chạy mất...
"Đệt, đồ chó Lâm Quang Viễn, để ông đây bắt được, đánh nát đít mày..."
Diệp Diệu Đông tức giận vội vàng đuổi theo.
Diệp Thành Hồ cũng vừa chạy vừa chửi, cũng không gọi anh họ nữa: "Lâm Quang Viễn, anh cũng quá đáng lắm rồi đấy?"...
Ba người lần lượt chạy vê chỗ cha Diệp, đều mệt nhoài ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc.
Cha Diệp vừa chặt xong cây, đang buộc bó cành cây cuối cùng, ngạc nhiên nhìn ba người: "Tụi bây chạy kiểu gì vậy?"
"Bọn con hái sơn trà suýt bị bắt, may mà chạy nhanh." Cha Diệp bất đắc dĩ lắc đầu: 'Lần sau đừng làm mấy chuyện này nữa, để người ta chửi sau lưng chết."
"Bố bảo bọn con làm mà."
Diệp Diệu Đông đứng dậy liếc họ một cái, rồi đi về phía bao bố, từ từ đổ sơn trà vào.
Cha Diệp cũng vác hai bó củi trên lưng: "Được rồi, cũng gần đến giờ cơm rồi, về trước đi, chiều lại lên chặt thêm chút nữa."...
Hai đứa nhóc đều không có ý kiến, làm việc cả buổi sáng, lại chạy một vòng lớn, bát cháo loãng sáng nay đã tiêu hóa từ lâu, đến nước tiểu cũng không có, toàn bộ chuyển hóa thành mồ hôi cả. Hai đứa đều đầy mồ hôi, hai má đỏ ửng.
Diệp Diệu Đông trước tiên vác một bao măng với trái cây, mấy bó củi với cây còn lại lát nữa lên vác mấy chuyến nữa.
Hai đứa nhóc đi tay không, đã sớm xuống núi trước một bước, chạy mất hút.
Đến chân núi, mới thấy chúng đứng chờ ở bên đường: "Bố, mọi người nhanh lên, mình mang trái cây về nhà trước đi?"
"Chỉ biết ăn thôi!"
Cha Diệp cũng nói: "Con vác về trước đi, tiện thể đưa hai đứa nó về luôn, rồi lấy xe đẩy qua đây."
"Vâng."
Hai đứa nhóc hào hứng lại nhảy nhót dẫn đường phía trước.
Chưa chạy đến cửa nhà, cách mười mấy mét chúng đã vừa chạy vừa la lớn: "Bọn con về rồi- Bọn con nhổ được nhiều măng lắm-"
Đám Diệp Thành Hải cũng tan học về rồi, đang ăn cơm trong nhà, nghe thấy tiếng la ó bên ngoài, cậu lập tức bưng bát cơm chạy ra.
"Còn nhổ măng nữa à? Bố tao với chú Hai sáng sớm lên núi, chẳng mang gì về, chỉ có cành cây thôi!" "Diệp Thành Hải! Mang cơm vào ăn cho mẹ..."
"Dạ- Con vào đây-"
Miệng vâng dạ, nhưng cậu vẫn vươn cổ nhìn vào bao bố mấy cái, thấy có mận với sơn trà, mắt cậu sáng rỡ.
"A, ôi chao, còn có sơn trà với mận nữa..."
"Diệp Thành Hải!"
Chị dâu lớn đang ăn cơm trong nhà tức muốn chết, thằng con sinh ra là để chọc tức chị ta mài
"Con vào đây-" Diệp Thành Hải vâng dạ xong, vội nói tiếp: "Để lại cho tao một ít nha..."
Nói xong câu then chốt, cậu mới bưng bát cơm vào nhà, nhanh chóng xúc ăn, kèm theo tiếng mắng của mẹ, ăn ngon lành!
"Diệp Thành Hải, sao mày mặt dày vậy hả?"
Diệp Thành Hải ngoảnh mặt làm ngơ, ăn xong vội chạy sang nhà nhà bên cạnh, mấy đứa trẻ khác cũng bỏ bát nhanh, lau miệng chạy theo. ...
Diệp Diệu Đông với cha Diệp đẩy một xe củi về, thấy ngoài cửa có một đám lao động trẻ em đang chăm chỉ bóc măng.
"Chăm chỉ vậy à?"
"Vì bóc xong mới có sơn trà với mận ăn! Bà nội nói đấy..." Mọi người bảy mồm tám miệng nói.
"Làm tốt lắm!"
Diệp Thành Hải có một trái tim háo hức: "Chú Ba, chiêu chú còn đi nữa không?”
"Đi chứ, cháu muốn xin nghỉ nửa ngày theo chú lên núi chặt củi không? Vui lắm đấy, chiều bọn chú còn đi hái đào rừng nữa..." Diệp Diệu Đông cố ý nói giọng đầy mê hoặc.
Mẹ Diệp vừa rửa xong bát từ trong nhà đi ra nghe thấy câu này, không vui nói: "Còn không vào rửa tay ăn cơm, còn ở đây dụ dỗ chúng nó, cả ngày chẳng dạy cái tốt, suốt ngày xúi giục chúng nó..."
"Ôi- Cháu phải đi học mài"
"Tiếc quá nhỉ..."
Bà cụ cười cầm một cây măng gõ vào lưng anh: "Con nói nữa, chiều nó sẽ không đi học nữa đâu, lại bị đánh cho xem, mau vào ăn cơm đi."
Diệp Diệu Đông cười toe toét đi vào nhà, lại nghe thấy phía sau Lâm Quang Viễn thay anh bắt đầu dụ dỗ.
"Tiếc quá, sáng bọn em hái mận, hái sơn trà, vui lắm luôn..."
"Còn nhổ măng nữa, nhiều măng lắm, bọn em nhổ không hết, chiều còn phải đi nữa..." Diệp Thành Hồ bổ sung.
"Thật hả?"
Đám trẻ con nhìn chúng với ánh mắt rất ngưỡng mộ...
Diệp Diệu Đông bận rộn cả buổi sáng, cũng đói lả, ăn từng miếng lớn, mực kho tối qua ngâm cả đêm, đặc biệt thấm vị.
Mực phải ăn kho, ngon hơn nhiều so với xào hay luộc trắng.
Anh ăn xong lấy cái xương cứng trên thân nó cất đi, cũng lấy luôn cái xương cứng trên bàn của cha Diệp.
Mực chỉ có duy nhất một cái xương trắng trên người, có tính nổi, có thể làm đồ chơi.
Cái xương này vừa nhẹ vừa nhám, giống một mô hình ván lướt sóng mini, chọc một lỗ nhỏ trên xương cắm cái buồm tam giác nhỏ xíu vào, sẽ thành một chiếc thuyền nhỏ, có thể cho chúng thả xuống nước chơi.
Thời buổi này đồ chơi ít, trẻ con cái gì cũng chơi được.
Chương 553: Đào rừng
Bạn cần đăng nhập để bình luận