Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 204: Bán ra giá cao(2)

Chương 204: Bán ra giá cao(2)Chương 204: Bán ra giá cao(2)
Cha Diệp ngạc nhiên, trừng to mắt: "Năm... năm trăm á?"
"Ừ, không ít đâu, cũng bởi vì bong bóng cá bên trong đáng giá, lại khó có được con cá to như này, nếu không con cá này cũng chả có giá trị đến thế.
Trước đây, cá đù nâu càng to càng đáng giá.
Diệp Diệu Đông cũng hớn hở trả lời, cậu ấm nhà có tiền đúng là không thiếu tiền.
Anh vui vẻ híp mắt nhìn Hồng Văn Nhạc, đợi anh ta rút tiền ra. Nhưng mà thấy hai tay đang đút trong túi trong phản ứng gì, lại còn nghi ngờ nhìn bọn họ.
"Sao thế?"
"Ặc... Đưa tiền đây!"
Hồng Văn Nhạc mới chợt hiểu ra: "À, đợi chút, Vương Mậu Toàn đến rồi bảo ông ta đưa cho, ông ta đạp xe đi phía sau nên giờ vẫn chưa tới."
nẠ"
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Còn chưa được bao lâu, Diệp Diệu Đông thấy ở cửa khách sạn có một người đàn ông trung niên trông hèn hèn, ông ta cưỡi một chiếc xe đạp đời cổ, đằng sau còn có một thanh niên trẻ tuổi.
Thanh niên trẻ tuổi không đợi xe đạp ngừng đã nhảy xuống, vui vẻ chạy đến cạnh Hồng Văn Nhạc nịnh hót: "Anh Nhạc ơi, xe máy của anh đi nhanh thật đấy, phóng ga đi qua nhìn ngầu thiệt..."
Anh ta nhảy vậy thì không sao, nhưng Vương Mậu Toàn đang đạp xe bị ảnh hưởng, cả xe rung bần bật, đây cũng là đường đá, ông ta nhanh chóng thắng xe, muốn nhảy xuống khỏi xe đạp đời cổ nhưng lại bị gióng xe đạp miết vào đũng quần.
Ông ta hít một hơi, hai tay che đũng quần, cũng chưa kịp gạt chân trống nên xe đạp đổ thẳng ra đường đá.
Cha Diệp nhìn xong đau lòng không thôi, xe đạp tốt thế mà vứt ra mặt đất, quá mức chà đạp rồi.
Hồng Văn Nhạc thấy vậy cười ha ha: "Vương Mậu Toàn, ông sợ gì thế, sợ đụng hỏng rồi không dùng được nữa à?"
Diệp Diệu Đông cũng không nhịn cười được, cái dáng vẻ rướn lên nhảy xuống buồn cười khó tả.
Tên thanh niên kia nín cười, vội vàng chạy lên xin lỗi: "Xin lỗi chú Toàn ạ, chú không sao đấy chứ? Lúc về để cháu đèo chú."
"Cút nhanh đi!"
Ông ta kẹp chặt đũng quần lại, vẫn lấy tay che như cũ, nét mặt đau khổ nhìn Hồng Văn Nhạc: "Ông chủ nhỏ này, thấy cá được không ạ?"
"Được, mua, đưa tiền đi."
"Haizzz, vâng ạ, bao nhiêu vậy ạ?" Ông ta kẹp chân, ngồi xổm xuống, rút túi tiền ra...
"Năm trăm đồng."
Bàn tay đang đếm tiền của ông ta hơi run rẩy, ông ta ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Hồng Văn Nhạc: "Hả? Năm trăm?"
"Ừ, năm trăm, đưa tiền đi."
"Thật không đấy? Hay bị hố rồi? Cá đù nâu đâu ra mà đáng giá tận năm trăm đồng?"
Diệp Diệu Đông mỉm cười, mở hộp xốp ra lần nữa, chỉ vào con cá đù nâu kia, nói: "Hai mươi tám cân đấy, bong bóng cá cũng phải tâm ba lạng, nửa cân bong bóng cá đù có thể tâm một ngàn đồng rồi. Bong bóng của con cá đù này đáng nhẽ phải sáu trăm đồng. Bong bóng cá này cũng không phải nhỏ, đây là bong bóng cá ba lạng hơn, chất lượng cao hơn, tuyệt đối càng quý hơn đó ông chủ."
"Ừ, đưa tiền đi, cái bong bóng cá đù đó là đồ tốt." Ông chủ nhỏ liên tục bắt đưa tiền, Vương Mậu Toàn cũng không dám phật ý anh ta nên chỉ có thể đau lòng rút tiền trong ví ra, nhấp ít nước bọt lên đầu ngón tay, kiểm lại, đếm đủ một xấp năm mươi tấm rồi nhìn Diệp Diệu Đông một chút, không nỡ đưa cho anh ta.
Diệp Diệu Đông cười đến híp mắt, nhận xong nhẹ nhàng gõ lên, sau khi xác nhận không sai gì cả mới đưa cho cha mình.
"Được rồi, mời bọn họ tối nay đến khách sạn, vừa khéo chiêu đãi khách quan trọng đi. Chỗ này còn có hàng gì tốt không? Lấy ra đây tôi xem chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận