Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 686: Pha tạp

Chương 686: Pha tạpChương 686: Pha tạp
Cả ngày, mọi người trong thôn đều ngồi trước cửa nhà, không nhà nào trước cửa lại không chất đống vỏ sò cao như núi.
Đến chiều thì lần lượt có người đẩy xe đẩy đi giao hàng ở bến tàu, họ ngồi trước cửa, đều có thể nhìn thấy từng chiếc xe đẩy ở phía xa.
Thời gian càng trôi qua, xe càng nhiều, nhà nào không có xe đẩy thì dùng đòn gánh, hàng ngũ càng lúc càng dài, từ bến tàu xếp dài hơn trăm mét ra ngoài.
Điều này chưa từng có, hơn nữa hàng ngũ vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Nhìn mà ai nấy đều sửng sốt.
"Cái này... sao mà nhiều người thế? Thế này thì bán kiểu gì đây, hôm nay chắc bán không hết rồi." Mẹ Diệp vươn cổ ra nhìn về phía bến tàu.
Diệp Diệu Đông nhìn vào góc, vẫn còn hai bao chưa phân loại, hiệu suất thực sự quá thấp.
Cha mẹ anh bận rộn sửa chữa mái nhà ở nhà cũ, thu xếp con lợn đó, đến 2 giờ chiều mới sang giúp, bà cụ giúp trông trẻ, đói thì gọi A Thanh cho bú, hai người chỉ tính là nửa nhân lực.
Hai đứa trẻ lại đâu ngồi yên được, ăn cơm xong là chạy sang bên kia chơi rồi, chỉ có Lâm Quang Viễn cùng anh phân loại liên tục, nhưng Lâm Quang Viễn không phân biệt được cái nào có thịt cái nào không, chỉ có thể phân loại từng loại có vỏ, sò biển phải do anh tự phân loại.
Chỉ có anh và Lâm Quang Viễn làm thì thực sự quá chậm, hơn nữa vỏ sò họ nhặt cũng nhiều hơn người khác, nhiều hơn cả nhà anh cả và anh hai đến hai bao.
Hàng thì nhiều hơn người ta, người làm thì ít hơn người ta, hàng người ở bến tàu đã xếp dài lê thê, họ vẫn chỉ có thể ngồi trước cửa vươn cổ nhìn.
Anh cả anh hai cũng vừa phân loại xong, đi xếp hàng trước rồi.
"Lát nữa phân loại xong, cứ chất vào sân trước đã, ngày mai hãng đem đi bán, đỡ phải xếp hàng, để một ngày cũng chưa hỏng đâu", Diệp Diệu Đông vươn cổ nhìn hàng người dài: "Hôm nay thu được một nửa là tốt lắm rồi."
Cha Diệp lo lắng nhìn: "Chỉ sợ ngày mai không có giá như hôm nay nữa, đột nhiên nhiều sò thế này, làm rối loạn thị trường mất."
"Thì cũng đành chịu thôi, bến tàu cũng phải thu cho kịp chứ, trước hết cứ phân loại hết đống này đã, may mà sáng nay đã gửi được một ít rồi."
"Cha, A Đông, sang đây giúp bê mấy cái vỏ này sang góc tường kia với."
Chị dâu cả dọn dẹp xong trước cửa, bỏ tất cả vỏ rỗng vào bao tải buộc lại, vội vàng gọi hai người đàn ông còn lại trong nhà giúp khiêng.
Chị dâu hai cũng đóng gói gần xong, đang buộc miệng bao, cô cũng nói: "Lát nữa cũng giúp con khiêng một chút."
Hai cha con vội vàng đứng dậy đi giúp khiêng vỏ sò.
Mấy vỏ rỗng này cũng có người đến thu mua, tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng tốt hơn là vứt thẳng xuống biển, ít nhiều gì cũng bán được chút tiền.
Sau này nuôi hàu đều cần dùng những vỏ sò này xâu thành chuỗi, nhưng thời đại này vẫn chưa có ai nuôi trông.
Nhưng các nhà máy thức ăn gia súc sẽ dùng vỏ sò xay thành bột, trộn vào thức ăn cho vịt hoặc gà, có thể bổ sung dinh dưỡng cho gia cầm.
Hoặc tự mình đốt vỏ sò thành bột, rắc xuống ruộng để diệt khuẩn, có lợi cho sự sinh trưởng của cây trồng.
Bây giờ cũng có nhiều nơi dùng vỏ sò lát đường, dùng vỏ sò lát đường có thể làm cứng bề mặt đường, rất chắc chắn.
Chị dâu cả và chị dâu hai dọn dẹp xong cũng khiêng ghế đẩu nhỏ sang cùng phân loại với họ, vừa tán gẫu, ba bốn đứa trẻ lớn hơn cũng được sai sang giúp một tay.
Mông Diệp Thành Hà cứ như bôi mỡ, lắc lư liên tục, mắt cứ nhìn chằm chằm bốn đứa nhỏ tụ tập ở cửa, muốn sang chơi quái
"Nhìn gì vậy, nhanh lên, nhặt xong là nghỉ." Chị dâu cả thấy nó lề mề, cầm một con ngao mà còn nắm trong lòng bàn tay một lúc lâu, vội lấy chân đá nó một cái.
"Con không muốn làm nữa, được không? Ngồi cả buổi chiều rồi, còn phải làm, mông đau quá." Lòng nó đã sớm bay đến chốn nào rồi.
Diệp Thành Giang cũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy đứa khác chơi, trong lòng cũng bất bình: "Sao tụi nó được chơi, mà bọn mình vẫn phải ngồi đây?"
"Ý kiến gì mà nhiều vậy? Ai bảo các con lớn hơn, cả ngày chỉ nghĩ đến chơi, bảo làm chút việc mà nói nhiều quá."
"Lớn hơn ngồi lâu cũng mệt, mông cũng đau, con không làm nữa."
Chị dâu hai giơ tay định đánh, bà cụ vội ngăn lại: 'Không muốn làm thì đi chơi đi, nhiều người lớn thế này cũng không cần đến mấy đứa đâu, dù sao cũng không còn nhiều nữa, đi chơi đi!"
Bình thường họ dạy con, bà cụ không can thiệp, đều là đánh xong rồi mới dỗ, hôm nay thấy chúng cũng thực sự rất ngoan rồi, đã giúp đỡ rất lâu, đánh nữa thì vô lý.
Bà cụ đã lên tiếng, mấy đứa liếc nhìn sắc mặt mẹ mình, rồi lập tức chuồn mất.
Mãi đến gần giờ ăn tối, họ mới phân loại xong tất cả vỏ sò.
Lúc này hàng người bên ngoài bến tàu đã kéo dài hơn 300 mét dọc bờ biển, có người còn đứng ở ngã tư quan sát, bàn tán xôn xao.
Mấy nhà hàng xóm bên cạnh do xuống sớm hơn nên cũng nhặt được nhiều hơn người khác, cũng phân loại đến giờ này, đều đứng trước cửa do dự.
"Đệt mẹ, hàng dài thế này, phải xếp đến bao giờ?"
"Chắc phải xếp cả đêm này."
"Khỏi ngủ luôn, chắc phải chia ca? Cả làng đều đến xếp hàng, làng bên cũng sang rồi phải không?"
"Chắc vậy."
"Ước chừng vẫn còn người chưa xếp được hàng nhỉ? Hàng dài thế này, nhìn mà sợ."
"Ê ê ê- có ba cái máy kéo đến kìa, chắc là đến nhận hàng..." Những người đang xếp hàng rảnh rỗi, tụm ba tụm bảy tán gấu, thấy máy kéo đến đều nhường đường, may mà bình thường mọi người hay đẩy xe qua lại bến tàu, con đường này khá rộng.
Diệp Diệu Đông đẩy tất cả vỏ sò vào sân nhà mình, chất đống lên rồi nói với cha: "Chúng ta cùng ra ngoài bến tàu xem sao? Cảm giác tốc độ thu mua chậm kinh khủng."
"Ừ, cha cũng đang nghĩ vậy, không biết phải thu đến bao giờ nữa."
Hai cha con không nghỉ ngơi lấy một khắc, lập tức đi ra ngoài bến tàu.
Họ không thể không quan tâm, tổng cộng họ đã phân loại ra hai bao to, một bao rưỡi hơi nhỏ hơn, vỏ rỗng 3 bao.
Các loại sò khác cũng phân loại được mấy giỏ, mấy cái rổ, chỉ là đều chưa đầy thôi, số lượng thực sự không ít, anh ước chừng cũng chiếm khoảng hai ba bao.
Chính vì phân loại tỉ mỉ nên họ mới tốn thêm chút thời gian, bởi vì sáng mai mang ra ngoài bến tàu bán cũng phải phân loại, to thì giá to, nhỏ thì giá nhỏ.
Đợi hai cha con vội vã đi đến ngoài bến tàu, mới thấy bên ngoài hỗn loạn một cục, ai nấy đầu đang chửi bới om sòm.
"Cái này chẳng phải to lắm sao? Bỏ vào đống to thì có vấn đề gì?"
"Bọn tôi phân loại cẩn thận lắm rồi mà các anh còn đổ ra nhặt lại, lãng phí thời gian quá, trước đây họ đâu có..."
"Đúng vậy, thời gian bị các anh làm chậm lại đấy, nên hàng mới dài lê thê thế kia."
A Tài đứng đó tức giận giậm chân, nước bọt văng tứ tung mắng: "Đồ vô lại, ban đầu ông đây còn nghĩ người đông, thu nhanh lên cho bà con khỏi xếp lâu, mẹ kiếp, ai ngờ các người đều gian xảo thế, toàn nhét đồ nhỏ vào đống to, nhét cả vỏ rỗng vào nữa chứ."
A Quý ở một điểm thu mua khác cũng đang mắng: "Lũ khốn nạn, ông đây còn tin các người, toàn lừa đảo bọn tôi, đệt mẹ, 100 cân ít nhất cũng pha mười mấy cân..."
Người ở các điểm thu mua khác cũng đang mắng: "Chó chết, rõ ràng có thể thu nhanh hơn, giờ lại phải nhặt nửa ngày, mẹ kiếp, mấy người phía sau, trước hết nhặt ra cho tôi, nhặt xong rồi mới cân."
"Ông đây còn thuê ba bốn người đến giúp các người nhặt..."
Đám dân làng cũng đang cãi lại: "Đâu có pha đâu, bọn tôi đều phân loại to nhỏ riêng hết rồi mà..."
"Đúng vậy, thỉnh thoảng có mấy cụ già mắt kém, không phân biệt được to nhỏ, có thịt với vỏ rỗng cũng bình thường thôi, làm gì mà sạch sẽ thế được."
"Phải đấy, mọi người đều nhặt cẩn thận lắm rồi, thỉnh thoảng nhặt nhầm vài cái cũng bình thường..."
A Tài lại mắng: "Các người gọi đó là nhầm vài cái à? Nhìn mấy cái vỏ đầy đất kia xem, các người không thấy mất mặt à? Đó là nhặt cẩn thận lắm rồi à? Nếu chỉ nhầm vài cái thì bọn tôi đã chẳng nói gì, ai rảnh rỗi ở đây mà so đo mấy cái vỏ sò với các người...
"Lũ gian xảo, đệt mẹ, tự mình pha bao nhiêu mà trong lòng không tính toán gì à?"
"Nếu không phải các người không hợp tác, thì đâu phải mất nửa ngày mới cân được mấy cái đâu?"
"Tức chết, vừa nãy thợ lái máy kéo về nói, bên chợ vừa đổ ra đã bảo không đẹp bằng mấy cái gửi qua sáng nay, tùy tiện nhặt một bao, ai ngờ nhặt ra cả đống vỏ rỗng."
"Thì... thì người khác như thế không có nghĩa là tôi cũng vậy, tôi nhặt cẩn thận lắm..."
Cũng có người ưỡn cổ nói.
A Tài nhướn mày: "Người thật thà thì có, kẻ gian xảo giả dối cũng có!"
Ngay lập tức, A Quý đột nhiên tức giận nói: “Cái này là hàng nhà ai đây? Đệt mẹ pha gần ba phần mười, tưởng trời tối là bọn tôi mù rồi à? Đây chính là cái mà mấy người nói mắt cụ già kém, nhặt nhầm vài cái à?"
"Coi bọn tôi là đui hay ngu?”
"Bọn tôi phải bàn lại giá thu mua đây." "Hả?" -
"Đúng, chúng tôi phải bàn lại rồi, vì mấy hàng gửi đi trước không đạt chuẩn, bị chiết khấu luôn, giờ tất cả hàng phía sau cũng sẽ bị ép giá."
Ngay lập tức đám đông sôi sục, mọi người bàn tán xôn xao...
"Không còn cách nào khác, bên chợ ép giá, vừa rồi nhặt ra mấy bao, tình hình thế nào các người cũng thấy rồi đấy? Đặc biệt là ai kia, dám pha gần ba phần mười, đồ nhỏ còn trộn vào đồ to, coi chúng tôi là đui hay ngu..."...
Diệp Diệu Đông và cha Diệp nhìn nhau, khó trách nửa ngày nay hàng vẫn chưa nhúc nhích, hóa ra vấn đề nằm ở đây.
Cái kiểu lừa lọc, thích hưởng tiện nghi này, đâu đâu cũng có, thực sự không tránh được.
Mình không pha giả, không có nghĩa người khác cũng thật thà không pha giả.
"Thế này thì xong đời... Nhặt từng cái thế này biết đến bao giờ?" Diệp Diệu Đông lập tức cảm thấy nan giải, số lượng nhiều thế cơ mà.
Cha Diệp cũng nhíu mày: "Chắc chắn không thể nhặt từng cái được? Nhặt kiểu này, đến sáng mai cũng chưa thu được mấy cái đâu."
"Mẹ kiếp, lòng dạ cũng quá độc ác rồi!"
"Thế phải làm sao đây? Chúng ta đều thật thà nhặt cẩn thận lắm rồi mà."
"Xem họ bàn thế nào đã? Đang bàn mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận