Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1164: Cùng đi (length: 26519)

Buổi tối ăn cơm, ba Diệp biết mấy ngày trước hắn mang về nhóm bật lửa kia đều đã bán hết, vừa mừng vừa lo, liền vội hỏi hắn kiếm được bao nhiêu tiền.
Diệp Diệu Đông không nói cụ thể, chỉ nói là toàn bộ đều bán sỉ nên mới bán nhanh như vậy, dự định đêm mai sẽ đi Chiết tỉnh lấy thêm mấy nghìn cái về, cho nên đêm mai sẽ không cùng Bội Thu ra biển, định đi thêm một chuyến nữa, lần này lấy nhiều một chút.
Ba Diệp ngẫm lại giá cả lúc đặt hàng trước đó, liền tính toán một chút cũng biết chuyến này của hắn chắc cũng kiếm được cả chục ngàn, số tiền đó đúng là kiếm nhanh hơn so với đi bắt cá, quả thật nên đi thêm chuyến nữa, lấy nhiều về một chút, như vậy có thể để đó mà bán từ từ.
"Được, vậy đi thêm một chuyến nữa, lấy nhiều một chút về, như vậy có thể không cần chạy tới chạy lui nhiều."
"Chờ sau khi về, đi thêm một chuyến biển, đoán chừng chúng ta phải đi giỗ tổ."
"Ừ, mẹ dạo này cũng giúp để ý một chút xem ở ủy ban thôn có thư của ta không."
"Biết rồi." Mẹ Diệp không hiểu chuyện của bọn hắn, vừa rồi cũng chỉ xen vào hỏi hai câu về bật lửa, chứ không có ý kiến gì.
Còn mấy chục cái bật lửa mà Diệp Diệu Đông mang từ thành phố về mấy ngày trước để trong nhà, cũng đã bị mẹ Diệp thỉnh thoảng đem bán hết từ lâu rồi.
Hắn thật sự cảm thấy mẹ hắn không đi làm kinh doanh thì đáng tiếc.
"Còn có A Thanh cũng đi với ta, mẹ mai chuyển đến đây vừa giúp ta giữ nhà đi, một mình bà ở nhà ta không yên tâm, với lại bà cũng lớn tuổi rồi, cũng cần người chăm sóc. . ."
Bà vội lắc đầu, "Ta không cần người chăm sóc, ta khỏe mạnh lắm, ta làm gì cũng được, còn có thể nấu cơm cho các ngươi ăn, sao mà cần người chăm sóc?"
"Vẫn là nên có người chăm sóc, cũng không phải là để ý bà, trong nhà cũng phải trông coi, toàn bộ gia sản đều ở nhà, một bà già như bà ai mà kiêng dè?"
Bà cũng hiểu ra, "Đúng đúng đúng, vậy là sang đây coi chừng thì tốt hơn."
"Chờ chút đã... Ngươi đi lấy hàng, A Thanh đi theo ngươi làm gì? Nàng là con gái lên thuyền thì có ra gì?" Ba Diệp vội phản đối.
Mẹ Diệp cũng nói: "Đúng đó, A Thanh cứ ở nhà giữ nhà cho tốt là được, con mang theo làm gì? Cũng đâu có đi mấy ngày, nhà ai đàn ông đi làm mà lại còn mang vợ theo người?"
"Cũng là vì chỉ đi có mấy ngày, nên mới đem nàng theo cho biết chút chuyện đời, nếu không nhà mình mua ở đâu nàng còn không biết. Mang nàng đi xem một chút thôi, cũng chỉ có mấy ngày là về, chứ nếu mà đi lâu thì nào dám mang nàng lên thuyền. Hai vợ chồng ta đã bàn rồi, các người chỉ cần giúp ta coi nhà, phơi cá khô là được."
Mẹ Diệp cau mày, "Sống nhờ ta làm, nói lại không nghe ta, cái gì đạo lý. A Thanh đi theo con, vậy đứa nhỏ ở nhà thì sao?"
Diệp Thành Hồ nhỏ giọng nói: "Con cũng muốn đi."
"Đi đâu mà đi, lo mà học cho tử tế, các con ở nhà ngoan ngoãn một chút, phải làm gì thì làm, tiểu Cửu tối mai ta sẽ cho qua nhà Huệ Mỹ, để nó ở đó mấy ngày."
"Nhưng nhà chị ấy cũng có ba đứa nhỏ... "
"Có ảnh hưởng gì đâu, dù sao con bé tự ăn cơm được, tự chơi, lại không cần bận tâm gì, chỉ cần cùng Tiểu Ngọc chơi cùng nhau là được, với lại nhà A Quang giờ nhiều người lớn, đều là nữ, trông con thì sợ gì không tốt? Với lại cũng không cần phải trông nom làm gì, chỉ cần cùng Tiểu Ngọc chơi đùa là được rồi."
Bà cũng nói đỡ: "Đi thôi, A Thanh cũng đi thôi, cũng chỉ có mấy ngày rồi về, A Đông làm ăn ngày càng lớn, càng ngày càng giỏi, A Thanh thỉnh thoảng đi cùng xem cũng không có gì. Dù gì thì cũng là mua nhà, phải biết căn nhà mua ở đâu, nhìn một chút cũng không sao, đi có mấy ngày rồi về, đi thôi đi thôi!"
Lâm Tú Thanh không nói gì, nghe bọn họ tranh luận qua lại, cuối cùng Diệp Diệu Đông cùng bà hợp lực đè bẹp ý kiến của ba Diệp mẹ Diệp, cô vui vẻ thu xếp đồ đạc trong nhà, chỗ nào cần khóa thì khóa, chỗ nào cần dặn thì dặn.
Diệp Huệ Mỹ bên kia cũng không có ý kiến gì, vui vẻ đồng ý, đầu năm em bé nhà chị ấy còn cần trông, với lại đều ba tuổi rồi, có thể chạy nhảy tự chơi được rồi, ngày ba bữa cơm cho ăn là được.
Diệp Tiểu Khê cũng vui vẻ cực kỳ, biết là được đi chơi với Bùi Ngọc, đến nhà Bùi Ngọc chơi hai ngày, bé cực kỳ hào hứng, ở nhà chán rồi đi sang nhà khác chơi là nhất.
Lúc đưa con bé đến nhà Bùi Ngọc, hai chị em đều hưng phấn, nói líu ríu không ngớt, một cái liếc mắt nhìn bố mẹ cũng không có.
Chỉ có đến khi bọn họ dặn con bé đủ điều, nói qua hai ngày sẽ đến đón bé, nó mới có chút phản ứng.
"Vậy mẹ, hai ngày nữa đón con nha, không cần đón con sớm quá."
"Biết rồi, thật là đồ không có lương tâm, còn tưởng con bé sẽ khóc một trận, vậy mà lại vui như vậy."
"Vui còn không tốt sao? Như vậy để cha mẹ đi cho thoải mái, nó mà khóc lóc ôm cha mẹ lại các kiểu thì hai người còn không nỡ đi ấy chứ." Diệp Diệu Đông thật sự không cảm thấy có gì không tốt.
Diệp Tiểu Khê cười hắc hắc chạy đến ôm chân mẹ, "Mẹ, nhớ mua quà cho con đấy."
Lâm Tú Thanh sờ đầu bé, "Biết rồi, đi chơi đi."
Nó kéo tay Bùi Ngọc, nhún nhảy chạy sang bên cạnh, trong lòng Lâm Tú Thanh bỗng hơi hụt hẫng, thì ra người không rời được con bé là mình, chứ không phải con bé không rời được mình.
"Mợ ba thật là thoải mái, anh ba cho mang đi Ôn thị chơi, mợ đi đi, chờ về rồi kể lại cho con nghe bên đó thế nào, có phải có nhiều nhà cao tầng lắm không."
Diệp Huệ Mỹ và A Quang mỗi người ôm một đứa bé, chị ấy trong lòng hâm mộ Lâm Tú Thanh, cảm thấy cô tốt số, gả cho anh ba, giờ nửa đời sau coi như có thể hưởng phúc, anh ba đi đâu cũng muốn dẫn theo mợ ba.
A Quang cũng cười nói: "Mợ ba đi theo cũng yên tâm, trong thôn toàn nói bậy, anh Đông sao mà có chuyện nuôi tiểu lão bà bên ngoài được."
"Có phải vì cái đó mới đi đâu, là anh ấy cứ nằng nặc kéo tôi đi, tôi còn không muốn đi đấy, nói là cho tôi biết nhà mua bên kia quay mặt hướng nào. Người bên ngoài nói lung tung là chuyện của họ, tôi sao mà để trong lòng được."
Diệp Diệu Đông không nhịn được càu nhàu, "Người trong thôn rảnh thật, không có gì thì lại thêm mắm dặm muối, nói cứ như tận mắt nhìn thấy vậy."
Mấy ngày nay cũng không biết sao, người trong thôn đều nói hắn mua nhà ở Ôn thị để an trí tiểu lão bà, rõ ràng hắn đã dặn thằng em trong nhà không được nói linh tinh, thế mà hai ngày nay trong thôn vẫn lan truyền ầm ĩ.
Đến cả Vương Lệ Trân đối xử tốt với hắn, chắc cũng chỉ vì lời đồn đại, có thể là nghĩ hắn ra ngoài nuôi một tiểu lão bà rồi, cũng không ngại có thêm người tình trong thôn, biết đâu còn moi được chút tiền của hắn, dù gì chị ta cũng là quả phụ, nếu không moi được thì cũng không có gì để mất.
"Mấy bà trong thôn toàn vậy thôi, không có chuyện gì thì tự tưởng tượng ra, rồi lan truyền cho giống như mình tận mắt chứng kiến ấy."
Diệp Huệ Mỹ nói xong, thấy em bé trong lòng khóc ầm lên, liền lập tức ôm vào thay tã.
Cặp song sinh dường như có thần giao cách cảm, một đứa khóc thì đứa kia cũng khóc theo, A Quang đành phải đi theo ôm vào trong trước.
Hai vợ chồng cũng chẳng có chuyện gì, nên về trước, tránh ở lâu rồi con không nỡ, mà chính mình cũng không nỡ trước.
Đồ đạc trong nhà nhỏ nhặt đều được Lâm Tú Thanh thu dọn cẩn thận, tiền cũng để vào trong rương mật mã ngăn nắp, cả bộ quần áo mới kia cũng để vào trong đó.
Năm chục nghìn tệ không phải là con số nhỏ, đựng đồ khác không ổn, đựng vào sẽ rất to một túi, thôi thì trực tiếp bỏ vào rương mật mã, dù sao rương mật mã cũng có mật khẩu, hai vợ chồng lên thuyền sẽ xách đến khoang lái, người khác cũng không sờ vào được.
Người bình thường cũng không lên khoang lái, chỉ có ba Diệp và hắn thay nhau lái thuyền thì mới lên, mà cha mình thì cũng yên tâm rồi.
Sắp đi rồi mà Lâm Tú Thanh vẫn cảm thấy có chút không thể tin, mình vậy mà sắp đi cùng Diệp Diệu Đông đến Chiết tỉnh, đi xa như vậy.
Hơn hai mươi năm nửa đời người, cô còn chưa đi khỏi huyện thành, hai năm nay đã đi thành phố nhiều lần, bây giờ còn phải ra tỉnh ngoài, cả đời này cô cũng không nghĩ có thể đi xa như vậy. Nằm trên giường một hồi, cô cứ trằn trọc không ngủ được, định đưa tay sờ xem con bé ở chỗ góc giường ngủ có yên không, sờ một cái không thấy gì, ngồi dậy mới nhớ, Diệp Tiểu Khê tối nay không có ngủ chung với bọn cô.
Diệp Diệu Đông thấy cô đột nhiên ngồi dậy, còn tưởng là gặp ác mộng.
"Sao vậy?"
"Quên mất, quên là con gái ban đêm không ngủ cùng mình, cứ đưa tay sờ nó."
"Không phải như vậy dễ ngủ hơn sao? Bình thường ngủ cùng hay lăn lóc khắp nơi, không nằm lên chân thì cũng ép lên bụng, kiểu gì cũng khó ngủ, ban đêm khó ngủ."
"Thì tại nhất thời không phản ứng kịp thôi, có hơi không quen, cứ tưởng nó vẫn đang nằm bên cạnh."
Diệp Diệu Đông ôm cô lại lần nữa nằm xuống, "Nếu mà không ngủ được, thì ta vận động một chút rồi ngủ, bảo đảm vừa nằm xuống là ngủ luôn."
Lâm Tú Thanh đánh hắn một cái, "Đừng có làm loạn, tranh thủ ngủ sớm đi, đêm còn phải dậy đi nữa."
"Thì nên tranh thủ ngủ một giấc đi, để ngươi khỏi lo lắng em bé không ngủ được, với lại ở xa nhà cũng không hay, bên nhà máy ngày đêm 24 giờ đều có người, sẽ không được thoải mái như vậy, làm một hiệp trong nhà rồi đi cho khỏe."
"Sao lúc nào ngươi cũng nghĩ đến chuyện này..."
"Ta không nghĩ đến, thì ta thành thái giám chắc? Ngoan ngoãn phối hợp một chút, ở nhà hiệp cuối cùng, hiếm khi em bé lại không có ở đây, cơ hội trời cho đó, chúng ta muốn chơi kiểu gì thì chơi..."
"Mấy giờ rồi còn..."
"Thì ra là ngươi đang trách ta không đến sớm hơn, rõ ràng là ngươi lên giường muộn, ta nằm trên giường ngủ cả giấc rồi, ngươi vẫn cứ lóng ngóng sờ chỗ này ngó chỗ kia."
"Ta chẳng qua là đảm bảo mọi thứ đều đâu vào đấy, không có đồ gì rơi rớt, hay quên mất... Ưm..."
"Đi có mấy ngày, làm như thể không về ấy, bàn giao xong là được rồi, không cần lo."
"Ngươi thì cứ mở miệng, cái gì cũng không quan tâm... Ưm a..."
Hai người vội vàng qua một trận, sau đó mới mệt nhoài, thoải mái đi ngủ.
Trong đêm đến giờ họ đều không cần ai gọi, một người thức dậy, người kia nghe thấy động tĩnh cũng liền bật dậy.
Bà đã sớm dậy trước, nấu xong cơm cho họ, sợ họ không kịp ăn, tiện thể còn mang cái chậu rửa mặt sạch cho họ đựng bát cháo, để họ mang ra thuyền ăn.
"Ngồi thuyền cả ngày, A Thanh ở trên thuyền đừng có chạy lung tung, trên biển nguy hiểm lắm, bốn phía toàn là biển, sợ thì cứ ở cùng A Đông, đừng có ra boong tàu nhìn biển."
"Đi sớm về sớm, không có gì thì đừng có ở lại bên kia, tiền bạc kiếm không hết, tuyệt đối đừng có gây xung đột với người địa phương, nhường được thì cứ nhường, ít lời ít tiền không sao cả."
"Lần này có đặc sản thì mang nhiều chút, nên biếu xóm giềng thì biếu, bà con xa không bằng láng giềng gần. Dù không sống ở bên đó, nhưng nhà mua ở bên đó, có dịp thì ghé qua nhà hàng xóm chào hỏi, cho người ta biết còn có mình, tránh người ta không biết nhà này còn là của con không."
Diệp Diệu Đông gật đầu liên tục, câu này bà nói quá đúng.
"Không cần bà quan tâm, ta biết hết, về ngủ đi, mấy ngày này chúng ta không ở nhà, bà cứ nấu cơm cho Thành Hồ với Dào Dạt là được, chúng không nghe lời thì bảo với mẹ con, để mẹ con đi đánh chửi, bà đuổi không kịp chúng nó."
"Biết, mẹ con hồi xưa đuổi được cả nửa làng, bắt tụi bây về đánh."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật một cái, bà già thật rồi, thỉnh thoảng lại nhớ chuyện xưa.
Lâm Tú Thanh đã cầm đồ xong, thúc giục nói: "Đi thôi, lấy xe ba gác đẩy ra bến tàu đi, đến trưa thì để anh hai với anh ba đẩy về."
"Ừ, chắc ba ta cũng ra bến tàu rồi, đi thôi."
Bà đứng ở cửa, nhìn hai vợ chồng đẩy xe ba gác đi ra, một đàn chó con chạy xung quanh hai người, nhảy nhót, Diệp Diệu Đông thỉnh thoảng lại đá một cái, quát một tiếng, bảo chúng nó chạy trước.
Đến khi ánh đèn pin nhấp nháy không còn thấy, bà mới thở dài, tắt đèn vào nhà.
Đồ đạc sớm lúc chạng vạng đã được lần lượt mang lên thuyền đánh cá, ban đêm khởi hành nên cũng không cần vận chuyển nhiều.
Lâm Tú Thanh lên thuyền xong cứ theo lời Diệp Diệu Đông, trèo lên cabin ngay, vào khoang lái ngồi đợi hắn, đến bát cháo cũng là Diệp Diệu Đông bưng lên cho nàng.
"Em tự xuống ăn cũng được mà, cần gì phải bưng lên."
"Không sao, anh đưa lên là được, em đừng có xuống dưới, lát nữa còn phải dọn dẹp."
Thực ra là hắn không muốn nàng tiếp xúc với đám người lái thuyền kia, dù sao bây giờ trên thuyền toàn là đàn ông, chỉ có nàng là phụ nữ, lại là phụ nữ trẻ mặt mày xinh xắn, tốt nhất vẫn nên hạn chế xuất hiện, cứ thành thật ở khoang lái.
"Dọn dẹp tí cũng có sao đâu..."
"Anh nuôi bọn họ để làm gì? Chỗ đó còn phải đến lượt em làm? Em cứ ăn xong chút anh bưng chén xuống, em cứ ngủ ở đấy, anh lái thuyền."
Hắn đã tính cả rồi, bây giờ nửa đêm, hắn lái thuyền, A Thanh gục đầu ở đây ngủ, ngủ đến hừng đông thì hắn đi ngủ, ba hắn ra thay.
A Thanh cũng ngủ đủ rồi, không cần đi theo hắn chen chúc trong khoang thuyền ngủ, có thể ở trên cabin ngắm cảnh.
Hắn đêm ngủ mấy tiếng, đợi trời sáng rồi, nhiều nhất là chợp mắt một tí rồi dậy, tiếng máy móc phía đuôi thuyền vang như vậy, ban đầu cũng căn bản không ngủ được, trừ phi mệt đến cực độ.
Lâm Tú Thanh cười nhìn hắn cũng không nói gì.
Chờ ăn xong, đưa chén đũa cho hắn xong liền ngoan ngoãn ngồi chờ hắn lên, dưới chân thì để vali mật mã.
Nàng thỉnh thoảng lại sờ cái đệm rương ở dưới mông, lại nghển cổ nhìn cái đồng hồ đo ở trước mặt, rồi nhìn bộ đàm hàng hải, cái gì cũng thấy lạ.
Diệp Diệu Đông vừa lên đã thấy nàng đang vén đệm, "Làm gì đấy?"
"Tò mò chứ sao, chẳng phải khẩu súng anh để ở dưới cái rương này à? Em hơi tò mò thôi." Nói rồi nàng còn gõ hai cái vào thùng sắt dưới mông.
"Cái này có gì hay mà tò mò, chẳng phải em thấy khẩu súng đó rồi à?" "Cũng tò mò chứ sao, cái mấy đồng hồ đo này thì em không dám động lung tung, chỉ có thể gõ gõ ở đây, ai ngờ lại giấu dưới mông."
"Để súng trong cabin cũng không yên tâm, để trong tay mình mới an toàn, nhỡ có bất trắc thì anh mở thùng sắt ra, quăng cho người khác cũng được."
Lâm Tú Thanh lại chỉ vào mấy cái dụng cụ trên bàn điều khiển trước mặt hỏi hắn, đây là cái gì? Cái kia lại là cái gì?
Diệp Diệu Đông giải thích cho nàng từng cái một, rồi nổi hứng, "Hay là anh dạy em lái thuyền nhé?"
"Ơ! Thế sao được? Em có biết gì đâu? Em đông tây nam bắc còn chả phân biệt được, bây giờ em nhìn quanh em thấy giống nhau cả, không được không được."
Hắn cười ha hả, "Có anh ở đây, sợ gì! Dạy em cách dùng, làm sao lái thuyền, làm sao phân biệt phương hướng."
"Thật được à?" "Sao không được? Lên đây, ngồi trong lòng anh, anh dạy em."
"Sao lại phải ngồi trong lòng? Chỗ này đã chật như này."
"Không ngồi trong lòng anh là không học được..."
Lâm Tú Thanh oán trách lườm hắn một cái, "Lại muốn làm bậy hả?"
"Anh là người như vậy chắc? Bây giờ đang lái thuyền mà."
"Thôi..."
"Ngồi qua đây, dạy em đây."
"Thôi không cần, học cũng có dùng đâu, em có ra biển theo các anh đâu, học cái này làm gì, có ai phụ nữ mà đi biển chứ."
"Ai nói vô dụng, có tình thú không? Không ra biển, thì có thể giải sầu đêm dài, ngồi qua đây..." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa ôm nàng.
Lâm Tú Thanh ỡm ờ ngồi vào trong lòng hắn, sau đó nghe hắn nói bên tai, dạy nàng phải làm như thế nào.
Nàng một chữ cũng không lọt tai, bởi vì hơi thở hắn cứ phả vào tai nàng, nhồn nhột nhồn nhột, nàng vừa quay đầu né tránh vừa cười khúc khích, biết hắn đang giảng gì cho phải."Đừng có nói bên tai em nữa, anh cố tình đó, cái kiểu gì mà dạy lái thuyền chứ."
Diệp Diệu Đông cũng cười ha ha, cố ý cắn vào tai nàng.
"Đừng làm loạn, đang lái thuyền đấy, tí nữa có người lên..."
"Ngoại trừ ba, không ai lên cả."
"Thì ba..."
"Ông ấy cũng không lên, cơm nước xong rồi ông ấy đi cabin ngủ rồi, người khác thì cũng đang ngủ cả rồi, có mỗi hai ta."
"Tuyệt đối vậy sao..."
"Ông ấy ăn no rảnh rỗi chạy lên làm gì? Biết rõ hai ta ở trên này, không có chuyện khẩn thì tránh còn không kịp ấy, anh lái thuyền giỏi như vậy, ông ấy có chuyện gì gấp gáp được?"
Diệp Diệu Đông mắt nhìn thẳng phía trước, tai nghe bốn phương, một lòng hai việc, vừa tranh thủ trong lòng có mỹ nhân, khi thì một tay, khi thì hai tay.
"Em giờ mới hiểu vì sao trong phim nhiều hôn quân thế."
"Vì sao? Hồng nhan họa thủy à?"
"Họa cái con khỉ, chẳng qua là háo sắc."
"Ha ha, bản tính đàn ông!"
"Trên đầu chữ sắc có lưỡi dao, đang lái thuyền mà anh đã vậy rồi, huống chi người ta là vua."
"Đêm dài nhìn biển cũng chán, hiếm khi có em ở đây, lại không có người ngoài, vợ chồng mình thích gì làm nấy chứ, có gì đâu phải kiêng, miễn không bị người ngoài thấy là được."
Lâm Tú Thanh giãy dụa khỏi cái tay hắn đang càng lúc càng quá đáng, "Anh đừng có nghịch, còn đang lái thuyền mà, đừng có vậy..."
Diệp Diệu Đông hơi kiềm chế một chút, chủ yếu là lái thuyền một mình cũng chán thật, hiếm có hôm nay lại có vợ bên cạnh, vợ mình chẳng phải muốn gì được nấy sao, có gì phải ngại, miễn không bị người khác thấy, thì đều là tình thú.
Nhưng thôi, cứ dỗ dành nàng trước.
Được thôi, không có làm ồn, ta cứ như vậy, ngươi đừng nhúc nhích tới lui, làm ta bị cọ vào đá thế này chẳng sao cả, nhỡ đâu chạm phải cái nút nào đó, lát nữa mất kiểm soát thì xong đời." Lâm Tú Thanh lập tức ngoan ngoãn, cũng không dám lộn xộn.
"Để ta ngồi lên bên cạnh được không? Với dáng vẻ này của ta ngươi cũng không thể nào tập trung lái thuyền được."
"Lái thuyền gì chứ, ta nghĩ thoáng xe."
"Xe đạp ở dưới kia, ngươi lái thuyền cho tốt đi, đến nơi là có thể đi xe đạp ngắm cảnh..."
"Xe đạp có cảnh gì mà ngắm chứ? Phải mang xe máy đi mới gọi là ngắm cảnh."
Chuyến đi này bọn họ còn mang theo cả xe đạp của nhà lên thuyền, Diệp Diệu Đông thật sự là sợ đi bộ.
Ở thành phố đi bộ bằng hai chân, hắn cứ đi loanh quanh đã mất ba, bốn tiếng trở lên, trước đó chân suýt nữa bị phế, lần này mới nhớ, với lại đến lúc đó nhất định sẽ đưa A Thanh đi dạo phố, vậy nên chắc chắn phải có xe đạp.
Lâm Tú Thanh bị hắn động tay động chân thấy khó chịu, tức giận vì hắn không để ý hoàn cảnh mà làm loạn, dứt khoát nằm gục xuống bàn, mặc kệ hắn, dù sao cũng không đến mức làm gì quá đáng ở chỗ này.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp cái sự nổi hứng của một gã đàn ông.
Với lại, chỗ này với hắn mà nói đơn giản là quá mới lạ, chưa từng nghĩ tới tình cảnh này.
Đã ngồi vào trên đùi hắn, cũng đã xoa nắn sờ soạng hết rồi, không gian nơi này lại chật hẹp đến mức hai người xoay người cũng khó, còn làm sao cho nàng chạy thoát.
Diệp Diệu Đông được một tấc lại muốn tiến một thước, miệng không ngừng dỗ dành nàng sẽ rất nhanh.
"Chẳng phải lúc xuất phát đã vừa mới làm rồi sao, ở chỗ này..."
"Cái kia là xuất phát trước, còn đây là lúc xuất phát, thêm một lần lấy may."
"Đồ thần kinh, có liên quan gì đâu chứ."
"Được thôi được thôi, không liên quan..."
"Ta muốn đi ngủ, lúc nãy còn bắt ta nằm úp xuống để ngủ, bị ngươi lừa rồi, còn muốn dạy ta lái thuyền, cái đồ đầu óc nhà ngươi."
"Đúng đúng đúng, cái đầu ta, ngươi quay lại ôm đầu ta là có thể cầm lái đầu ta."
"Không cần."
"Được thôi được thôi, ngươi muốn vậy thì cứ như vậy..."
"Ta không muốn!"
"Đúng đúng đúng, ta nghĩ, là ta nghĩ, ngươi không muốn..."
Lâm Tú Thanh cảnh giác sợ hãi không ngừng nhìn ra bên ngoài, sợ có người lên, lại nhìn chằm chằm vào tấm kính phía trước, nhìn một vùng biển đen kịt.
Chỉ là vì tấm kính phía trước, bởi vì đồng hồ đo ánh sáng hơi phản chiếu, nàng chỉ thấy khuôn mặt chật vật của mình, mặt mày trong nháy mắt đỏ bừng, dứt khoát nhắm mắt lại.
Diệp Diệu Đông chỉ cảm thấy quá kích thích!
Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến còn có thể có kiểu này.
Hôm nay được mở rộng tầm mắt, tự mình cho mình thêm kiến thức.
Hắn cực kỳ hưng phấn cảm thấy mình thật thông minh, thật đúng là mang lão bà ra ngoài.
Hoàn cảnh kích thích, trong đầu lại cực kỳ phấn khích, nàng lại không ngừng thúc giục, hắn rất nhanh liền đầu hàng.
Sau đó lùi đầu ra sau để thở.
"Lão bà, ta yêu ngươi!"
"Xàm, ngươi hở ra là toàn nói lời ngon tiếng ngọt, càng muốn làm gì thì càng hay lừa người."
"Cái này không phải gọi là lừa gạt, cái này gọi là dỗ."
"Vậy thì cũng là lừa gạt."
Diệp Diệu Đông không phủ nhận, ôm nàng hôn một cái bên má, "Hắc hắc, kích thích không, sướng không?"
Năm nay quần quá là thoải mái, toàn bộ đều là chun, nếu là quần jean thì khó gỡ lắm.
"Im miệng."
Lâm Tú Thanh xòe năm ngón tay che lên mặt hắn, đem cái mặt dày như da trâu của hắn đẩy ra.
"Thoải mái xong rồi thì trở mặt không quen biết à, dùng xong liền vứt bỏ."
"Mới không có, ngươi suýt nữa dọa ta chết khiếp, tim ta nhảy cả lên, sợ có người đi lên."
"Đã nói với ngươi rồi, không có, không có ta cho phép, đám người chèo thuyền kia sẽ không lên được buồng lái. Cha ta đâu phải là người ngốc, còn chạy tới làm bóng đèn."
"Nói cái gì thế? Cái gì mà bóng đèn?"
"Thì cái bóng đèn sáng như vậy đó, chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến công việc sao?"
Lâm Tú Thanh lập tức hiểu ý, dùng khuỷu tay thúc hắn một cái sau đó, nhanh chóng đứng dậy, ngồi sang một bên, không thèm nghe hắn lừa nữa, dạy nàng lái cái rắm gì thuyền.
Diệp Diệu Đông đã đủ hài lòng rồi, nàng muốn ngồi đâu cũng được.
"Ngươi nhanh kiểm tra xem có lái nhầm đường không, thật đúng là J lên não."
"Ta lái thuyền ngươi cứ yên tâm, làm sao có thể lái sai được, nhắm mắt lại ta còn có thể lái cho ngươi đến mục tiêu, huống chi đây chỉ là quẹt một đường." Hắn cầm khăn tay lau lau rồi bỏ cái khăn vào bảng điều khiển.
Lâm Tú Thanh trừng mắt liếc hắn một cái không nói, mắt nhìn thẳng phía trước, lại nhìn cái khăn tay đó thấy chướng mắt.
"Ngươi không thể cầm lên bỏ vào túi sao?"
"Bỏ túi làm gì?"
Nàng im miệng không nói lời nào, trực tiếp nằm xuống, bây giờ mới hơn 3 giờ, ngủ một lúc, đoán chừng lúc tỉnh dậy trời cũng sáng rồi.
Chỉ có điều, cái khăn tay kia luôn có một mùi hương thoang thoảng khó chịu hướng thẳng vào mũi nàng, nàng bực mình đành phải ngồi dậy, ném cái khăn tay vào lòng hắn.
Diệp Diệu Đông nhìn khăn tay trong ngực, chỉ cảm thấy khó hiểu, "Ngươi, cái người phụ nữ này, nói trở mặt là trở mặt liền à."
"Bỏ túi."
"Được được được, ngươi nói bỏ túi thì bỏ túi."
Lâm Tú Thanh lúc này mới hài lòng.
Diệp Diệu Đông xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói: "Nằm xuống ngủ một lát đi, dù không ngủ ngon giấc được thì cũng có thể nhắm mắt dưỡng thần một chút, lát nữa trời sáng rồi, trời sáng rồi ta mang ngươi nhìn mặt trời mọc trên biển, chắc ngươi chưa thấy mặt trời mọc trên biển đâu nhỉ, đẹp lắm đó."
"Nhìn đẹp lắm à?"
"Ừ, xung quanh tối đen, lúc trời vừa mới hửng sáng, trên mặt biển liền hiện ra một cái lòng đỏ trứng muối màu đỏ rực, ánh mặt trời đỏ nóng bỏng cùng mặt biển đen kịt, rồi lại có cả bầu trời màu trắng bạc, còn có cả rừng núi màu xanh lá ở giữa, rất đẹp."
Lâm Tú Thanh nghe hắn miêu tả trong lòng cũng có chút mong đợi.
"Vậy ta nhắm mắt một lát, đợi trời sáng thì ngươi gọi ta nhé."
"Được."
Diệp Diệu Đông nhìn nàng nằm xuống, lại vuốt ve gáy nàng hai lần.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận