Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 453: Hái quýt(1)

Chương 453: Hái quýt(1)Chương 453: Hái quýt(1)
Diệp Thành Hồ ngồi dưới đất chơi một hồi, bắt đầu thấy chán, ai cũng đang hái quýt còn mình ngồi ăn.
Ăn nhiều quá cũng chua răng, không chịu được nữa. Thằng nhóc lại không yên một chỗ.
Nó xếp thêm một lớp quýt cao hơn xung quanh hai con ba ba rồi trèo lên dốc gọi cha.
"Cha ơi, con cũng hái quýt!"
"Ăn no chưa? Răng con sắp bị mòn hết rồi đấy, cây thấp kia vừa tầm con, hái đi!"
Diệp Thành Hồ sờ má, cảm giác hơi mỏi nhừ, nên không dám ăn quýt nữa.
Lũ trẻ thất thường, chẳng bao lâu đã quay lại chơi với ba ba, xem có còn ở đó không. Thấy còn, chúng lại yên tâm leo lên hái.
Làm được một lúc lại chán, bị mắng vài câu mới chịu ngồi yên làm việc.
Hôm nay Diệp Diệu Đông cùng gia đình đi xe kéo nên tới sớm, 9h ăn sáng xong, nghỉ ngơi một lát rồi bắt ba ba nên giờ lên núi đã gần 11h.
Mới hái được hơn tiếng đã nghe mẹ vợ gọi ăn cơm trưa.
Bà đang gánh hai giỏ tre đầy đồ: hai thùng, hai nồi, một xô đũa, một xô cơm, hai nồi rau.
Nghe gọi ăn cơm, lũ trẻ nhao nhao chạy xuống, kết quả Diệp Thành Hồ hoảng hốt phát hiện hai con ba ba không thấy đâu. Chúng đã len lỏi chui ra ngoài, làm thằng bé khóc lóc thảm thiết.
"Em đã vây kín mà, sao chúng vẫn chạy mất chứ?"
Diệp Diệu Đông cũng thấy tòa thành quýt đổ sập, bèn túa ra tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không thấy.
"Khóc cái gì, nhất định là ở quanh đây thôi." Cuối cùng thì cũng tìm được cả hai ở phía xa, một con ngã cả bốn chân trời giơ lên.
"Mẹ nó, chạy xa thết"
Diệp Diệu Đông nhặt hai con bỏ vào giỏ tre của mẹ vợ: "Cứ để trong này cho chắc, lát bà ngoại mang về."
"Để lại một con ở đây cho con chơi đi mà!"
"Tùy con, nhưng mà chạy mất hoặc chết là cha đánh đấy."
Diệp Thành Hồ phụng phịu nhưng không dám khóc nữa.
"Mau ăn cơm đi, làm việc cả buổi sáng chắc đói lắm rồi."
Diệp Diệu Đông cũng không đói lắm vì mới ăn sáng, chỉ vơ vào nửa chén cơm và ba món rau luộc, cá khô mà anh mang đến, rau cải xào trứng.
Bọn trẻ ùa vào chen chúc món rau cải xào trứng. Phải bị la mấy tiếng mới ngồi yên ăn chứ không đụng chén nhau.
Ăn uống vội vàng xong xuôi, trẻ con lại chạy sang góc khuất chơi ba ba, còn người lớn thì trò chuyện rôm rả, chủ yếu hỏi Diệp Diệu Đông về chuyện đánh bắt hải sản và thu hoạch như thế nào...
Sau bữa cơm, mọi người lại tiếp tục làm việc. Cả buổi chiều ai nấy đều hái quýt trên núi, trên đỉnh đối diện cũng rộn ràng tiếng người hái quýt.
Hôm nay trời đẹp, có nắng ấm từ 9h sáng, chỉ hơi gió. Ngồi dưới nắng hái quýt cũng thích lắm. Nhưng sau 3h chiều, mặt trời đã lặn sớm, gió cũng mạnh dần, thổi lạnh cả người.
4h chiều, anh vợ bảo Diệp Diệu Đông cùng em họ giúp buộc quýt vào bao, khiêng xuống xe đẩy chờ sẵn dưới chân núi, anh ấy muốn đẩy quýt đến công xã, vì lúc này người thu mua ở công xã sắp tới.
Còn lại mọi người vẫn tiếp tục hái, quýt hái được nữa sẽ bán ngày mai.
Nhưng trẻ con đã hết hứng thú hái, lén lút chạy đi chơi ba ba cả, người lớn cũng làm ngơ, biết bọn nhỏ chẳng theo nổi từ đầu chí cuối, miễn nó giúp đỡ phần nào là được rồi. Đến khi trời sẩm tối, anh vợ mới lên tiếng bảo nghỉ làm.
Lũ trẻ hò reo chạy thục mạng xuống núi.
Diệp Diệu Đông nhìn lên đỉnh còn một khoảnh rừng chưa hái hết, có lẽ còn phải hái tiếp một hai ngày nữa mới xong.
Xe đẩy đã được anh vợ đẩy đi rồi, vài bao quýt còn lại, 4 người họ chia nhau mỗi người một bao vừa đủ.
Mấy đứa trẻ chạy nhảy phía trước, té thì lồm cồm bò dậy tiếp tục chạy, chẳng để ý gì đến tiếng gọi của người lớn phía sau bảo cẩn thận và đi chậm lại. Tất cả bọn trẻ đều coi lời khuyên như gió thoảng qua tai.
"Diệp Thành Hồ, nhớ mang theo quả bưởi vừa hái của con nữa đấy!" Diệp Diệu Đông hô to.
Diệp Thành Hồ lập tức phanh gấp, quay người chạy lại chỗ quả bưởi bị cậu làm rớt. Nhưng tay cậu ôm ba ba rồi.
Cậu liếm môi nhờ anh họ Lâm Quang Viễn giúp cầm hộ, rồi lại vui vẻ tiếp tục chạy.
Em út ồn ào nhất, miệng cứ réo gọi mọi người ra sông xem con ba ba khổng lồ...
Diệp Diệu Đông vác bao quýt phải chạy nhanh theo sau lưng. Chưa được mấy bước đã nghe tiếng khóc òa vọng lại.
"Hu hu... Trứng của con... vỡ tan tành hết rồi... Hu hu..."
Đầu Diệp Diệu Đông nhức như búa bổ khi chạy tới. Thằng nhóc quỳ dưới đất, nước mắt lưng tròng, tay vẫn lục lọi mấy quả trứng vỡ nát, cố gắng móc lấy lòng đỏ.
"Tự té mà trách ai? Vỡ rồi thì thôi, đứng lên đi, còn một quả trong túi kìa, đừng để vỡ nữa. Không thì không có gì ăn tối đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận