Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 448: Gọi xe kéo(3)

Chương 448: Gọi xe kéo(3)Chương 448: Gọi xe kéo(3)
"Mang cá cho con đó, nghe nói cha vợ bị trẹo chân, vừa hay Tú Thanh hôm qua mang đến một con cá sạo với một thùng cá vòi, đem qua cho con đi biếu luôn."
"Vậy thì vừa đúng lúc rồi, con cũng định mua thêm một con cá sạo, nhưng sáng sớm ngoài chợ không có hàng, tàu đánh cá chưa vào bờ."
Anh cảm thấy con cá sạo hai cân của mình hơi ít, không đem đi biếu được.
"Ừ, thu xếp xong hết chưa?"
"Cũng tạm rồi ạ, lát nữa ăn sáng xong rồi đi."
"Mấy đứa nhỏ cũng dẫn theo à, hay để lại mẹ trông cho."
"Thôi, cứ dẫn đi cho vui. Hai đứa nó ở nhà cũng chỉ chạy lung tung thôi mà."
Mẹ Diệp cũng không có ý kiến gì, khỏi phải trông cháu càng tốt.
Lúc này ở trong nhà, Lâm Tú Thanh đang đau đầu với đống đồ quá nhiều, khó mang theo quá...
Khi Diệp Diệu Đông vào nhà chỉ nói ăn sáng trước đã, anh có cách.
Trong lúc hai người đàn bà đang thắc mắc thì ngoài cửa có một chiếc xe kéo tới, nói là do Diệp Diệu Đông gọi đến. Hai mẹ con bàng hoàng trợn mắt.
Trước ánh mắt sắc lẻm của họ, Diệp Diệu Đông lập tức giải thích: "Mang quá nhiều đồ như vậy cũng cực mà phải không? Lại có thêm hai đứa nhỏ nữa. Chắc chắn không thể xách hết được, nên tối qua anh gọi luôn xe kéo, chở thẳng chúng ta đến xã An Hà cho tiện. Nhanh gọn lẹ!"
Hôm qua khi đi học xóa mù chữ ở thôn Đông Kiều, anh đã nhờ một hộ gia đình có xe kéo hẹn sáng nay 7h30 qua đón.
Thật sự là lần trước bị ám ảnh quá, hai đứa nhỏ còn quá bé, mang theo đống đồ nặng nề, đi bộ cả nửa tiếng đồng hồ thì khổ sở lắm.
Người lớn chịu khó chút cũng được, chứ hai đứa nhỏ vất vả lắm, cũng phải đi bộ cả một quãng đường xa.
Huống hồ bây giờ trong bụng vợ anh đã mang thêm một mầm sống, không thể để cô đi bộ xa như vậy được. Vì thế dù có tốn chút tiền thuê xe, anh cũng quyết định làm trước rồi tính sau.
Mẹ Diệp vốn định mắng, nhưng nhìn đống đồ nhiều thế kia, cộng thêm cả một bao sao biển, lại nghĩ đến con dâu đang mang thai, đành nuốt lời trách móc lại, chỉ nói một câu: "Cũng không biết tiết kiệm gì cả."
Lâm Tú Thanh không có gì để nói, cô cũng đang lo lắng làm sao cầm đi hết, cô còn nghĩ có thể từ từ đẩy xe đi, để hai đứa trẻ ngồi lên, bây giờ đã gọi xe kéo rồi, cứ ngồi xe kéo thôi.
Sau khi bịt miệng hai người phụ nữ khó tính, Diệp Diệu Đông nhanh chóng dọn đồ lên.
Anh càng hài lòng hơn khi nhìn thấy vài chiếc ghế gỗ nhỏ được đặt một cách chu đáo bên trên.
Hai đứa trẻ nghe tin sắp đi xe kéo đến nhà bà ngoại thì vui mừng đến phát điên, chạy vòng quanh chiếc xe kéo, phấn khích đến mức còn hét lên rằng sắp được đi trên chiếc xe kéo...
Mấy đứa nhóc Diệp Thành Hải chưa đến trường nhìn hai đứa với ánh mắt ghen tị, sau đó bị tát vào đầu rồi lao đến trường.
Diệp Diệu Đông dùng một tay tóm lấy một đứa, kẹp cả hai vào dưới nách rồi bế lên xe, hai đứa nhanh chóng leo lên rôi nhảy uỳnh uych trên xe...
"Hai đứa ngồi yên đi, nếu còn nhảy lung tung nữa thì khỏi đi. Ở nhà trông nhà đi!"
Hai đứa trẻ lập tức dừng lại, nhưng mắt vẫn sáng, nhìn khắp nơi.
Sau khi đỡ Lâm Tú Thanh ngồi xuóng, anh đi vào nhà kiểm tra lại, xác nhận cửa ra vào, cửa sổ, ngăn kéo và mọi thứ đều đã khóa, sau đó anh mới tự tin khóa cửa lại.
Hiện tại trong nhà bọn họ có rất nhiều bảo bối, đương nhiên phải cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận