Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 186: Đây là sở thích duy nhất của nông dân bọn họ(2)

Chương 186: Đây là sở thích duy nhất của nông dân bọn họ(2)Chương 186: Đây là sở thích duy nhất của nông dân bọn họ(2)
"Miệng quại”
Hai người tăng nhanh tốc độ, đẩy xe ba gác chạy như bay.
Chờ bọn họ đến bờ sông đã đặt lồng tối qua thì không có ai ở đó cả.
Mới sáng sớm, thật sự chỉ có bọn họ đến đây, những người khác đều không trượng nghĩa gì hết.
A Quang đứng đó chửi bới, nếu biết thì anh ta cũng không dậy sớm rồi!
"Đừng mắng nữa, kéo lồng thôi, cũng không cần quá nhiều người, không dậy nổi thì thôi vậy." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa kéo dây thừng, anh kéo thử thì thấy rất nặng!
"Cậu đừng nói nữa, để chuyện đó sang một bên đi. Mau đến giúp tôi kéo cái này, nặng quá, chắc cũng gần năm mươi ký đấy."
"Thật hay giả thế? Mới một đêm thôi mà." A Quang vừa nói vừa đi qua.
Chờ đến khi anh ta nắm sợi dây thì mới phát hiện nó thật sự rất nặng, anh ta vui mừng nói: "Chắc chắn là trúng đậm rồi!"
Hai người bọn họ cùng nhau kéo lồng cá lên, nước sông ngày càng đục ngầu, vừa kéo lên thì đã nhìn thấy trên lồng bò đầy tôm càng, càng kéo lên trên, lồng cá bên dưới cũng đầy ắp đủ loại tôm cá.
"Má ơi, mới thả một đêm mà đã nhiều thế rồi sao?"
Diệp Diệu Đông cũng ngạc nhiên không thôi, người dân trong các thôn làng xung quanh đều thích hải sản, cảm thấy tôm cá trong sông rất bình thường. Anh biết chắc chắn trong sông có nhiều tôm cá nhưng không ngờ lại đầy ắp thế này, tùy tiện thả một đêm mà đã bắt được nhiều tôm cá thế rồi.
Tôm, cá chạc, cá diếc, cá chép, cá trắm cỏ, cá mè, cá da trơn đều có đủ, rất đa dạng, tôm càng là nhiều nhất, cá trắm cỏ lại lớn nhất.
"Còn có rùa nữa!" A Quang vui vẻ xoa tay: "Cuối cùng cũng không uổng công tôi dậy sớm rồi, không ăn được rùa biển thì cũng có thể hầm rùa sông ăn thử." "Cậu không có VỢ, kiềm chế chút đi, cẩn thận bổ quá chảy máu cam đó!"
"Không sợ, có lẽ là sắp có rồi."
Diệp Diệu Đông liếc A Quang: "Nhanh vậy à?"
A Quang cười he he không dám nhiều lời mà nói lảng sang chuyện khác: "Xem ra tôi mang theo hai cái thùng cũng không đủ đựng. Hay là khỏi tháo lồng đi, cứ đặt trên xe ba gác mang về, chờ về nhà rồi lại chia sau, chắc chắn trong cái lồng kia cũng đầy ắp."
"Được, kéo lên trước đã."
"Má, cái lồng này cũng nặng quá."
Chờ đến khi kéo hết lên và mang lên xe ba gác thì hai người đều tê liệt, không ngờ lại có nhiều tôm sông cá sông như thết
Trong lồng đầy ắp bọn cá đang vùng vẫy, còn có tôm càng bò xung quanh.
"May mà tôi lười không muốn khiêng đòn gánh nên mượn xe ba gác, nếu không thì sao khiêng về được đây?"
"Có gì đâu chứ? Cột hai đầu vào đòn gánh rồi chậm rãi khiêng về là được."
"Cũng được nhưng như thế này nhanh hơn, ách... Được rồi, tôi đẩy với cậu, đẩy về nhà cậu."
Diệp Diệu Đông nhíu mày: "Về nhà tôi làm gì? Nhà tôi nhiều người lắm, đặt ở nhà cậu đi, bọn họ đến nhà cậu lấy cũng tiện hơn."
"Là vì nhà cậu nhiều người nên mới đẩy về nhà cậu đó, cậu cũng có thể lấy nhiều hơn."
Anh miễn cưỡng bị thuyết phục: "Vậy cũng được."
Sau khi đạt được mục đích, tâm trạng của A Quang cũng rất vui: "Vừa rồi tôi thấy trong cái lồng thứ hai cũng có rùa, chúng ta có nhiều người như thế, tối nay hầm hai con luôn đi, một con không đủ ăn đâu. Lại luộc thêm nồi tôm, om vài miếng cá rồi hầm thêm bát cá chạch, như vậy là đủ thịnh soạn rồi." Diệp Diệu Đông cười nói: "Được đó, lát nữa để lại phần ăn buổi tối, phần còn lại mới chia với mọi người, mấy ngày nữa chúng ta lại đến." Đây là sở thích duy nhất của nông dân như bọn họ mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận