Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 395: Ảo ảnh(1)

Chương 395: Ảo ảnh(1)Chương 395: Ảo ảnh(1)
Thời tiết hôm nay u ám, những chiếc thuyền đánh cá bồng bềnh trên biển như một chiếc nôi thiên nhiên, thật thích hợp để ngủ nhưng sẽ thật tuyệt nếu không có tiếng động máy móc nào lọt vào tai.
Anh đang nửa ngủ nửa tỉnh cho đến khi nghe thấy tiếng kêu của anh cả và anh thứ hai mới mở mắt ra trong bối rối.
"Thật sự là có hàng lớn đấy, những con cá cam xanh này lớn thật đấy!"
"Mỗi con phải nặng hơn 20 cân."
"Có khá nhiều tôm kiếm trong cái lưới này..."
Diệp Diệu Đông nghe được giọng nói hưng phấn của anh cả và anh hai, anh nhắm mắt vặn cổ, một lúc sau mới mở mắt đi về phía bọn họ, anh nhìn thấy một đống cá tôm rải rác trên boong, trong đó có một vài con cam xanh vẫn đang vẫy đuôi.
"May mắn đấy, một dưới đã đắt được 4 con cam xanh nặng hơn 20 cân."
Diệp Diệu Bằng vui vẻ nói: "Đúng thật, không ngờ hôm nay lại may mắn."
"Anh cả, anh xử lý đi, em tiếp tục thả lưới."
Hai anh em đã làm việc cùng nhau được vài ngày và có thể phối hợp ăn ý với nhau.
Cá cam xanh hay còn gọi là cá bình an... Phân bố chủ yếu ở vùng biển và vùng vịnh phía Nam, thịt thơm ngon, bổ dưỡng.
Diệp Diệu Đông ngồi xổm ở nơi đó nhìn anh cả phân loại, chợt nhớ ra mình quên nói cho bọn họ biết về chuyện mồi câu.
Mồi câu mua hai ngày trước không dùng được nên hôm qua mới dùng, nhưng phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng nên tạm thời không cần mua mồi.
Và xét theo mức độ hứng thú của anh cả và anh hai, có lẽ họ sẽ giữ lại những con cá và tôm nhỏ mà họ đã đánh bắt được và dùng chúng làm mồi nhử.
"Khi quay về các anh có định làm hàng câu không?” Diệp Diệu Bằng cười nói: "Anh vừa bàn bạc với A Hoa, thử làm ba đến năm trăm cái trước đi."
"Vậy những con cá và tôm nhỏ trong lưới kéo có thể dùng làm mồi nhử.".
"Đúng thế, anh cũng nghĩ vậy."
Được rồi, vậy anh chỉ có thể đưa tiền cho A Tài thôi.
Trên thuyên anh không làm gì cả, tay không nhấc nổi cũng không giúp được gì, chỉ có thể ngủ, khi tỉnh dậy, anh nhìn những con cá họ đánh bắt được rồi lại nhìn biển cả bao la.
Bảo anh cả và anh hai đưa anh về thì không có khả năng, ah cũng sẽ không mở miệng, như vậy sẽ trì hoãn sự tình quá nhiều, thời gian họ có thể ra khơi trong một tháng cũng chỉ ước chừng nửa tháng, đi qua đi lại cũng phải trả tiền dầu diesel, dù sao thì anh cũng có thời gian nhàn rỗi, ở trên thuyên một ngày hay nửa ngày cũng không Sao.
Cứ ngủ rồi thức gần như cả ngày, anh không thể ngủ được nữa, khi anh đang chán nản tựa cằm vào mạn thuyền, thì một ảo ảnh bất ngờ xuất hiện trên mặt biển trước mặt anh.
Anh lập tức phấn khởi nhìn sang, đồng thời nhắc nhở Diệp Diệu Bằng vẫn đang phân loại cá.
Anh đi thuyền nhiều năm và đã nhìn thấy ảo ảnh nhiều lần, nhưng anh phát hiện ảo ảnh lần này hơi hiếm.
Đó không phải là một tòa nhà mà là một cơn sóng thần!
Còn là một cơn sóng thần đang di chuyển!
Trong khung cảnh giữa không trung, trên biển có sóng lớn, sóng lớn dâng cao, sóng cuộn lên trời, dù cách xa nhau nhưng dường như có thể nghe thấy tiếng sóng võ, còn có một chiếc thuyền đánh cá bị sóng gió thổi bay, tựa như chiếc lá, bồng bềnh theo sóng.
Ba anh em kinh ngạc nhìn cảnh tượng trên biển, không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy ảo ảnh, nhưng ảo ảnh bình thường không phải đều là những công trình kiến trúc hư ảo bất động sao?
Diệp Diệu Hoa đang lái thuyên nhanh chóng giảm tốc độ của lưới kéo, đây là một cảnh tượng hiếm hoi, ba người cùng nhìn chằm chằm vào không trung phía xa.
Chiếc thuyền đánh cá đang trôi trên biển, những con sóng lớn cao mấy tầng sẽ ném chiếc thuyền đánh cá lên đỉnh sóng rồi đẩy nó xuống đáy.
Đột nhiên, trọng tâm của thuyền đánh cá dịch chuyển, thân thuyền bắt đầu nghiêng sang trái, khi sóng nổi lên, trong phút chốc đạt tới 90 độ, thuyên đánh cá bắt đầu chìm, nước biển nhanh chóng nhấn chìm thân thuyền.
Ba người giống như bị bóp cổ, không phát ra được âm thanh, lông trên người dựng đứng, cảnh tượng huy hoàng tưởng như đang diễn ra ngay trước mắt, nhưng lại không thể nhìn rõ có ai ở trên thuyền hay không.
Cho đến khi thân thuyền bị nhấn chìm hoàn toàn, sóng vẫn gào thét dữ dội, những đợt sóng lớn cuồn cuộn cuồn cuộn, như sắp từ giữa không trung ập xuống nhấn chìm chiếc thuyền đánh cá của họ...
Khi thuyền đánh cá của họ tiến về phía trước, một làn sương mù mờ ảo dần xuất hiện trên mặt biển phía xa, hơi nước trong không khí cũng tăng lên.
Ảo ảnh những con sóng khổng lồ vẫn xuất hiện giữa không trung và chưa biến mất...
"Chúng ta đổi phương hướng, phía trước có sương mù, thả xong lưới này thì về sớm.' Diệp Yêu Bằng quả quyết nói.
"Được rồi, Đông tử, mấy giờ rồi?"
"Gần ba giờ rồi."
"Vậy thì về sớm đi, kẻo sương mù lan rộng, tầm nhìn trên biển quá thấp, dễ va vào đá ngầm."
Sương mù trên mặt biển nhanh chóng lan rộng, không bao lâu đã tràn ngập.
Ngoại trừ Diệp Diệu Hoa đang lái thuyền cẩn thận xác định phương hướng, Diệp Diệu Đông và anh cả vẫn đang nhìn lên bầu trời, không muốn rời đi.
Nhưng bây giờ trong hình ảnh chỉ có sóng, không có thuyền...
Diệp Diệu Đông tiếc nuối trong lòng, nếu có camera ghi lại cảnh tượng này thì tốt quá, anh không biết cảnh tượng này là thật hay là hiện tượng khúc xạ ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận