Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 170: Chất đây hàng(2)

Chương 170: Chất đây hàng(2)Chương 170: Chất đây hàng(2)
Đợi đến lúc anh chèo thuyền đến gần bến tàu thì xung quanh bến tàu đã đầy kín tàu lớn tàu bé, anh được coi như là cập bờ muộn, cũng không biết đằng sau có còn thuyền nào chưa cập bờ nữa không.
Sau khi neo thuyền chắc chắn, bọn họ mới bắt đầu khiêng hàng, từng túi sò được khiêng xuống, ném ở bên bờ.
Bởi vì lần trở lại này dùng bao tải đựng, trên bến tàu người lui tới không thấy rõ bên trong là gì, cũng có người nhiều chuyện đến hỏi han.
Tất cả bọn họ đều nói không có gì.
Mấy người đó cũng không phải người của họ nên việc gì phải khai báo rõ ràng chứ?
Bọn họ không nói, những người khác cũng chỉ tò mò xôn xao mấy câu bí mật... Sau đó thì bận rộn làm chuyện của mình, ai cũng không có thời gian rảnh rồi.
Sau khi mượn một chiếc xe đẩy của A Tài, họ chất đồ lên xe rồi xuống thuyền lấy mấy chiếc xô bỏ lên xe.
Bởi vì nghĩ rằng trong những túi sò này có một số thứ có giá trị nên Diệp Diệu Đông không vội vàng mà đưa con cua xanh kia cho A Tài, anh dự định sẽ mang nó về nhà và sau khi đã lựa ra hết mọi thứ thì sẽ cùng đưa đi.
Một đám người vui vẻ đưa từng người một về nhà tùy theo khoảng cách, Diệp Diệu Đông là người thứ ba, nhà A Quang ở sau núi là nhà xa nhất.
Sau khi đến nhà họ Diệp, cả nhà đều đang đợi Diệp Diệu Đông, mặt trời đã xuống núi rồi vậy mà anh vẫn chưa trở về, họ rất sợ anh lần đầu tự mình chèo thuyền rời bến sẽ xảy ra chuyện.
Lâm tú thanh cũng lo lắng nên vẫn ngồi đợi ở cửa nhìn xung quanh.
Mãi đến khi trông thấy bóng dáng của anh và A Quang thì vội vàng chạy vào phòng hô lên một tiếng, chạy ra đón.
"Sao anh về muộn thế, lần sau nếu về muộn thì nhớ báo một tiếng, cả nhà đều đang lo lắng cho anh đấy."
"Bọn anh đi bốn người với nhau thì sợ cái gì, hôm nay bắt được nhiều sò hến nên hơi tốn thời gian một chút, cho nên mới về hơi muộn."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Mẹ Diệp sau khi nhìn thấy một xe xếp ngay ngắn toàn bao tải, lại còn có một con cua xanh rất lớn thì kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Con cua này sao mà lớn vậy! Mấy cân thế, được ba cân không? Sao lại đưa về, sao không đưa đến chỗ A Tài để nó mua lại?"
"Không vội, trong bao tải còn có những thứ khác nữa, đợi lát nữa lựa ra. Bây giờ trước tiên hãy đưa đồ vào đã."
"À, được được, lão đại lão nhị các con hỗ trợ đưa mấy bao tải này ra sân sau đi."
"À vâng!"
Vẻ mặt Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa tỏ ra rất hâm mộ, tại sao Đông Tử ra ngoài mà lại không đi tay không trở về chứ? Hôm nay thế mà lại thu hoạch được nhiều như vậy.
Chị dâu thứ hai ở một bên nói với vẻ ghen ty: "Cái thuyên nhỏ này diệu đông mua đúng là hợp lý rồi."
Mí mắt của Diệp Diệu Đông chưa hề chớp lấy một cái, anh cũng không trả lời chị ta, nói với anh cả và anh hai: "Có hai túi của A Quang đấy, hai anh đừng có lấy nhầm."
"Biết rồi."
Lúc này là giờ cơm, nhà nào cũng đang ăn uống, ở cửa chỉ cò lưới đánh cá, không có ai cả mang lại một cảm giác thanh bình.
Sau khi dỡ hết hàng xuống, mẹ Diệp cười bảo A Quang ở lại cùng ăn cơm.
"Không cần đâu, cháu sẽ về nhà ăn."
"Không cần khách sáo, cứ ở lại nhà tao ăn cơm, chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà, bận rộn cả ngày rồi, lấp đầy bụng trước đã!" Diệp Diệu Đông không nói nữa liền kéo tay anh ta vào nhà ăn cơm.
"Tao ăn nhiều cơm lắm..."
"Còn lo một mình mày ăn được hết cơm nhà tao hay sao?"
Mẹ Diệp cũng cười nói: "Đúng vậy, nhà cháu có hai đứa em gái, tầm này có khi bọn nó cũng ăn rồi, cháu cứ ở lại đây ăn cơm đi."
A Quang không từ chối được, không thể làm già khác hơn là mặt dày ở lại ăn cơm, trong lòmg anh ta suy nghĩ ngày mai đến chỗ nhà mới của họ giúp đỡ nhiều một chút là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận