Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 769: Trò chuyện

Chương 769: Trò chuyệnChương 769: Trò chuyện
Hai vợ chồng đẩy xe, vừa đi vừa tán gẫu, đều nói về tên Háo Tử này.
Diệp Diệu Đông bình thường cũng ít nói trước mặt cô mấy chuyện lặt vặt của bạn bè, lúc này lại có phần nói hăng say.
"Nếu bên vợ anh ta không giải quyết ổn thỏa, kiếm bao nhiêu tiền cũng không giữ được, đều tính toán hút máu đâu ra đấy, kiếm ít hút ít, kiếm nhiều hút nhiều."
"Cũng không thể nói vậy chứ, có mấy loại tình cảm cũng nên có..."
"Là nên có, nhưng tình cảm thường là có qua có lại đúng không? Anh chưa nghe nói có trả lại bao giờ. Quản nó làm gì, cũng không tìm tới nhà mình, lát A Quang đến hỏi thử xem."
"Em thấy A Quang hình như khá bất đắc dĩ, vô cớ thêm một cái đuôi nhỏ."
"Cũng không biết từ lúc tặng lê đến hôm nay, qua nhà nó mấy lần rồi?"
"Ø? Vậy Háo tử có tặng bạn khác của anh không?”
"Không biết nha, từ khi mua thuyền rồi, từng người bận hơn cả lãnh đạo, đều bận kiếm tiền trả nợ, số lần tụ tập uống rượu đánh bài cũng ít đi."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Phải vậy chứ, không thể để mấy anh rảnh rỗi, vừa rảnh là dễ sinh đủ thứ tật xấu, ví dụ như uống rượu đánh bài nửa đêm mới về nhà."
"Nhìn em nói kìa, sao gọi là tật xấu chứ?"
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái cũng không nói nữa, về đến nhà rồi.
Trước kia bà cụ đều ngồi ở cửa, bất kể trời nắng, trời âm u hay trời mưa, lúc không niệm kinh, bà đều thích ngồi ở cửa mở radio.
Không phải cửa nhà mình thì cũng là cửa nhà bên cạnh, bà muốn mọi người xung quanh đều được hưởng lộc, đều có thể nghe thấy radio. Hơn nữa một mình cũng không náo nhiệt bằng mọi người cùng ngồi quây quần với nhau.
Lúc này họ về lại không thấy bóng người ở cửa, hai vợ chồng đều nghĩ chắc là đang ở trong nhà trông con.
“Anh dỡ hàng đi, em vào nhà xem con."
Lâm Tú Thanh vừa bước vào cổng nhà, liền buông một câu, chạy bước nhỏ vào trong nhà.
Diệp Diệu Đông không vội dỡ hàng cũng đi theo vào nhà.
Kết quả hai người vừa đi đến cửa, liền thấy bà cụ ẫm con ra.
"Ôi chao, cuối cùng các con cũng về rồi, đứa nhỏ từ sáng đã bắt đầu khóc rồi, vẫn đòi tìm con, cứ bò lên lan can trên giường, bà ẫm nó là nó níu áo bà, đầu cứ nhìn quanh."
"Mì sợi nấu cho nó, một miếng cũng không ăn, cứ rúc vào lòng bà, khóc nước mắt lưng tròng, mắt cứ tìm khắp nơi, tội lắm, ai dỗ cũng vô dụng..."
Diệp Diệu Đông thấy con gái vừa nhìn thấy họ là lập tức mép miệng cong xuống, nước mắt ròng ròng rơi xuống, đau lòng chết đi được.
Vốn dĩ mắt mũi đã đỏ hoe rồi, lúc này miệng cong xuống đến mức tội nghiệp lao về phía A Thanh, không ngừng rúc vào lòng cô, tim anh đều tan chảy rồi.
"Cục cưng, cha mẹ đi nửa ngày, con đã khóc thảm như vậy rồi."
Lâm Tú Thanh cũng đau lòng lắm, vẫn ôm con dỗ dành: "Ngoan- Mẹ về rồi, về rồi, muốn bú sữa phải không? Chúng ta đi bú sữa nào..."
Diệp Diệu Đông nhìn cô ôm con vào nhà, cũng mắt tròn xoe đi theo sau vào nhà, đống đồ chất ở sân đã bị anh quăng ra sau đầu rồi.
Đợi hai vợ chồng lại từ trong nhà ra, đã là lúc con bú xong ngủ rồi.
"Biết thế vê sớm một chút, khóc thảm như vậy, ngủ rồi mắt mũi vẫn còn đỏ hoe, còn nắm chặt áo em không buông." Lâm Tú Thanh hối hận khi để con ở nhà rồi.
Diệp Diệu Đông cũng vậy.
Hai vợ chồng mải lo đau lòng cho con gái, ai cũng không nhớ ra thằng hai.
Mãi đến khi họ phân loại hàng một lúc, Lâm Tú Thanh mới vỗ đùi một cái: "Ôi chao, quên mất Dương Dương rồi, quên không đón nó về."
"Đúng rồi, còn có một thằng hai, quên mất nó rồi." Diệp Diệu Đông cũng phủi phủi bụi bẩn trên tay, vội vàng đứng dậy vào nhà đẩy xe đạp.
Con nhiều rồi, thằng hai thường là đứa bị lãng quên, đặc biệt là trường hợp như ba anh em họ, tuổi cách nhau không nhiều, cha mẹ luôn sẽ tập trung sức lực nhiều hơn vào đứa nhỏ nhất.
Bà cụ cũng nhìn họ nói: "Bà tưởng các con nhớ, nghĩ lúc này đang bận, định lát nữa đón về."
"Đúng là quên thật."
"Ở nhà cũ nó cũng có bạn chơi, sáng dẫn qua cả ngày cũng không về, cũng không sao."
Nhưng trong lòng họ thế nào cũng có chút áy náy, lại quên mất thằng con trai này.
Nhưng Diệp Thành Dương lại chơi vui quên cả về, ngồi trên ghi đông xe đạp, tay còn ôm cây kẹo gạo dài, cười rạng rỡ.
Vừa xuống khỏi xe đạp, nó đã hào hứng chạy về phía Lâm Tú Thanh, còn bẻ một miếng kẹo gạo nhỏ bỏ vào miệng cô, rồi ngay sau đó lại bẻ một miếng bỏ vào miệng bà cụ.
"Ngon không? Con nhớ mẹ lắm, sao giờ mẹ mới về?"
"Ừ, mẹ sai rồi, mẹ nên về sớm một chút."
"Có phải anh trai sắp tan học không ạ?"
"Đúng vậy."
"Vậy con phải để lại một nửa chia cho anh."
Diệp Diệu Đông an ủi xoa xoa đầu thằng con trai út, đứa này vẫn hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn.
Đúng lúc hai vợ chồng đang an ủi, mấy con chó ở cổng lại sủa, nhưng hình như nó nhận ra người đến, sủa hai tiếng rồi lại lùi về. A Quang vỗ vỗ đầu con chó đen lớn, rồi cười nói: 'May mà mày biết thời thế mà lui xuống, không thì tối nay mồi nhắm rượu của bọn tao chính là mày đấy."
Con chó rên ư ử một tiếng rồi rụt cái đầu xuống, chui vào ổ của mình.
"Lát nữa bắt cho tao một con chó con về nuôi, tao cũng phải rào một cái sân, đỡ phải cứ ba bữa nửa ngày lại có người lên cửa nói nhà mình khó khăn, nhà mình sống khổ. Liên quan gì đến tao chứ?"
"Háo Tử à?"
"Nó còn đỡ, cũng chỉ đến nhà ngồi chơi, nói vài câu, còn phụ giúp gánh nước tưới rau các kiểu, chỉ là họ hàng phiền phức thôi."
A Quang vào nhà khiêng cái ghế ra, cũng ngồi trong sân phụ phân loại, lại nói: 'Nhà ai chẳng có mấy người họ hàng dễ đỏ mắt, thích vay tiền, đúng lúc Tuệ Mỹ sinh con, từng người đều mượn cớ đến tặng trứng dò la một đống. Tao lấy cớ nhà bận, giờ đầy tháng chưa bao lâu, lại đến nữa."
"Cứ nói mình mua thuyền hết tiền là được mà."
"Ôi, không dễ từ chối vậy đâu, dạo này cha ta cũng cho vay mất mấy trăm rồi, có người thì lấy cớ con không có tiền đi học, có người thì lấy cớ người già mất, không có tiền làm đám tang, mày bảo phải làm sao? Căn bản không dễ từ chối, cho vay chút tiền ra ngoài cũng có thể nói miệng với người khác, cứ nói cho vay hết rồi."
Diệp Diệu Đông cũng có chút đồng cảm, có người cứ cảm thấy anh kiếm tiền quá dễ dàng, muốn chiếm chút tiện nghi, có chút tâm lý cướp của người giàu chia cho người nghèo.
"Kiếm nhiều tiền như vậy, cho chút tiền, coi như phá tài tiêu tai vậy, đỡ bị người ta nói nhà bọn mày kiếm nhiều tiền như vậy, một xu cũng không lấy ra được, họ hàng có khó khăn cũng không giúp một chút."
"Tao thì không quan tâm cái này, chỉ là cha tao nói đều là họ hàng, có chuyện không dễ từ chối."
Bà cụ ở bên cạnh lên tiếng: "Nếu không có tiền cưới vợ, không cho vay còn nói được, cái này không có tiền an táng, vẫn phải cho vay một chút, người đã mất rồi, thế nào cũng phải cho người già nhập đất."
"Vâng, cũng có lý." A Quang thành thật nói.
Diệp Diệu Đông chuyển chủ đề: 'Mùa đông này cha mày không ra biển nữa, chiếc thuyên nhà đó có cho Háo Tử lái không?"
"Ôi, tao vốn nói với cha tao chiếc thuyền đó không cần tìm người lái thuyền nữa, dù sao cũng nên bảo dưỡng sơn lại rồi, cha tao cũng đồng ý ngon lành, nhưng không chịu nổi cảnh nó cứ ba bữa nửa ngày đến phụ việc."
"Nó còn tự đi nói với cha tao, chiều cha tao đã đồng ý, nói là hợp tác với nó đến tháng 2 năm sau, tháng 3 bọn tao sẽ lấy lại tự lái."
"Chiều tao cũng đoán với A Thanh, thấy nó hình như khá hào hứng, chắc là đã đồng ý hợp tác với nó mấy tháng."
"Ừ, hy vọng nó đáng tin cậy một chút."
Diệp Diệu Đông bĩu môi: "Đột nhiên quay đầu lại cầu hòa, chắc chắn mang mục đích, không biết nó có đến nhà mấy thằng Béo ngồi không."
"Chắc là không, hôm qua nó cũng đi theo tao ra bến tàu chờ hàng, đúng lúc gặp thuyền của A Chính với Tiểu Tiểu về, tao thấy họ đều ngạc nhiên, nếu đã qua chỗ họ, sẽ không đến mức ngạc nhiên."
"Ừ, được rồi."
"Không nhắc đến nó nữa, cái lưới dính của mày làm mấy ngày vậy? Nhìn mày làm số lượng cũng khá nhiều, có muốn lắp cái máy không? Dù sao cũng luôn phải dùng đến."
"Cái này cũng không chắc là có dùng đến hàng năm không? Luôn cảm thấy mua một cái để đó chỉ dùng mấy tháng, hơi lãng phí, tao cũng không giống người khác, quanh năm suốt tháng chỉ thả lưới dính, như vậy thì mua một cái máy cũng không sợ lỗ."
Chủ yếu là anh còn định mua thêm một hai chiếc thuyền để kiếm tiền, cuối năm nếu không mua được, anh định đóng một chiếc lớn hơn, lắp đặt một cabin thuyền lớn hai tầng, tiện cho anh ra biển ba năm ngày một tuần.
"Kiếm nhiều tiên vậy rồi, còn thiếu mấy trăm đó à?"
"Mấy trăm thì sao? Mấy trăm cũng không ít, năm ngoái, trong túi mày cũng móc không ra trăm đồng, đừng nói là tao. Giờ mấy trăm đó mày nói ra, cảm giác như không phải tiền ấy."
Kỳ thực cũng chủ yếu là sợ mua rồi lãng phí, năm nay thả lưới dính, sang năm chưa chắc anh đã thả lưới dính nữa, dù sao anh vẫn luôn có ý định đổi thuyền lớn hơn một chút, cái máy mà không dùng, chuyển nhượng thì còn mất một nửa.
Mà đóng một chiếc thuyền, chi phí cũng rất lớn, anh cũng nghĩ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
A Quang nghĩ nghĩ cũng đúng, mấy trăm không ít, nhưng: "Mua máy có thể đỡ sức một chút, không thì mày làm sao? Kiếm tiền rồi, sao phải làm cho mình mệt vậy?"
Không phải người một nhà, không vào một cửa, vật họp theo loài, ngay cả lối suy nghĩ cũng giống nhau.
"Nói thật với mày, tao muốn mua thêm một chiếc thuyền, lớn một chút cũng được." Diệp Diệu Đông vừa nói miệng, tay vẫn không ngừng phân loại.
Lâm Tú Thanh nghe câu này cũng nhìn về phía anh, trước đó chỉ nghe anh nói với cha anh mua thêm một chiếc, cũng không nói muốn lớn hơn một chút.
"Lớn hơn một chút chắc đắt lắm nhỉ?"
"Xem đã.
Cũng phải xem trang bị thiết bị, thuyền bây giờ không có thiết bị gì, ngoài thiết bị động lực, công nghệ đông lạnh bảo quản cũng không ổn, nhưng cái này phải đi tìm hiểu một chút, anh cũng không hiểu lắm về công nghệ hiện tại.
A Quang thong thả nhìn anh: "Mày mà đổi thuyền lớn một lần thì quá xịn rồi nhỉ?"
"Gì? Đông tử lại định đổi thuyền lớn nữa à?"
Giọng nói không hợp thời lại vang lên ở cổng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận