Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1113: Thương lượng có trở về hay không? (length: 26643)

Mọi người nhìn xem Diệp Diệu Đông không ngừng từ trong túi móc ra từng xấp tiền, mắt ai nấy đều trừng lớn.
"Hắn làm sao có nhiều tiền vậy..."
"A Đông lúc trước đi mò cá kiếm được tiền không phải đều đi gửi ngân hàng sao? Mấy người mấy ngày nay lẽ nào toàn ở đó đánh bắt cá à?"
"Bọn ta bị bắt về rồi, mấy người vẫn đi đánh bắt? Không thể tin được."
Những người khác xôn xao bàn tán.
Mấy người kia càng hối hận, càng cảm thấy mình xui xẻo tận cùng, chuyện tốt thì chẳng có phần, chuyện xui thì cái nào cũng dính.
"XXX, XXX, chỗ kia cá mú có phải nhiều như năm ngoái không. . . Đáng tiếc..."
"Ai, ngoài kia giờ vẫn mưa, không thì lát nữa mình quay lại, biết đâu còn vớt được ít nữa, có thêm chút kiếm thêm đồng nào, đỡ hơn là về tay không."
"Ngồi mấy ngày tù rồi mà mấy người chẳng có chút nào muốn về nhà, còn nghĩ đi vớt sứa?"
"Ai, không kiếm được tiền thì khổ rồi, về quê cũng ê mặt, sự đã đến nước này rồi, hay là ở thêm mấy ngày, kiếm chút đỉnh đã, không thì đến tiền chuộc thân cũng không có."
"Còn phải nhờ lão Bùi nể tình cũ giúp ứng trước cho, nếu không ta còn lâu mới ra được, ba trăm tệ của ta thì coi như bỏ đi, hai người chèo thuyền của ta trên thuyền cũng bị bắt, ta lại còn phải đền thêm cho họ 600, chứ không thể đi một chuyến về trắng tay chứ? Chín trăm tệ này phải ra biển kiếm lời trả lại cho lão Bùi."
"Về rồi tính tiếp đi, cũng chả biết bao giờ tạnh mưa."
Người phía trước đang kiểm đếm sổ sách, người phía sau đứng ở góc khuất cửa ra vào xì xào bàn tán nói chuyện với nhau, tiện thể nghe ngóng mấy ngày nay bọn họ bị giam trong đó, bên ngoài bờ biển một chút tình cảnh khác so với bọn họ thế nào.
Diệp Diệu Đông một tay giao sáu cọc 1.800 tệ, nhận lại được giấy tờ thế chấp thuyền, liền nhường người khác trả tiền.
Bây giờ mệnh giá tiền giấy lớn nhất cũng chỉ 10 tệ, nên 1.800 hay 1.500 cũng phải tính mất một hồi lâu, hắn giao xong tiền rồi, cũng ra phía sau đến gần cửa ra vào nhập bọn, nghe mọi người nói chuyện phiếm.
"Tụi mình ra trước một bước, trong kia vẫn còn một đống người, lúc thấy tụi mình bị đưa đi, nghe nói là có người đến chuộc, ai nấy đều lo lắng..."
"Đúng đó, người ở trong kia sắp phát điên hết rồi..."
"Tụi mình nhận tin báo liền lập tức chạy tới, đội mưa đi mấy tiếng, mấy người kia thì thấy mưa gió phiền phức, còn tính để A Đông chuộc luôn cho, ai ngờ bị chửi cho một trận."
Diệp Diệu Đông nghe thấy liền nói chen vào, "Ai người trên thuyền nấy tự lo chuộc, nói lung tung lỡ mai mốt kêu là ta ăn tiền của người ta, tham ít tiền đó. Với lại ta cũng đâu có nhiều sức lực như vậy, bên mình đã có hơn chục mạng người cần chuộc rồi."
"Trong đó có người là chủ thuyền, để bọn họ tự tìm bạn bè thân thích ra chuộc đi, còn mấy người chèo thuyền thuê dưới trướng, sao chuộc kiểu gì."
"Đúng đó, chuộc ai người đó tự lo đi, sao có thể nhờ vả người khác được, lão Bùi giúp chuộc thì ta đương nhiên nhận, tiền đó rồi trả lại ông ấy sau..."
"Trời mưa gió cũng bất tiện, cứ để người trong kia chờ một chút, chắc người khác cũng sắp đến chuộc cả thôi..."
"Là ta thì ta không chờ một khắc nào, thà chạy ra dầm mưa còn hơn..."
Trong lúc mọi người ồn ào bàn tán, người mua thuyền phía ngoài còn chưa về, thì lại có một anh công an ở cửa sau bước vào nói.
"Đồng bọn của mấy người đang kêu la ầm ĩ đòi mấy người chuộc hộ đó, còn lại mấy người khi nào mới chuộc?"
Diệp Diệu Đông trả lời một câu, "Còn vài người khác chưa đến, chắc mai là đến."
"Vậy cứ giam giữ tạm thôi."
"Chắc đang sốt ruột chết đi được, tức muốn chết..."
"Sao mấy người kia còn chưa về vậy?"
Hai anh công an cũng không vội, miễn là đừng để bọn họ chạy ra ngoài dầm mưa, còn người ngoài khi nào về làm thủ tục thì mặc kệ, miễn đừng chậm trễ giờ tan tầm là được.
Diệp Diệu Đông thấy ngồi không chờ đợi cũng chán, lại chạy đến cửa hỏi hai anh công an.
"Đồng chí, do khi lên thuyền tụi tôi bị người địa phương tấn công nên bị rơi rớt không ít đồ dùng hàng ngày, đồ đạc lặt vặt với lại gạo thóc, giờ người thì đã được chuộc ra hết, thuyền đánh cá cũng trả lại cho tụi tôi rồi, thì đồ đạc đó có lấy lại được không?"
"Người thì pháp luật khai ân cho chuộc ra, thuyền đánh cá cũng chẳng phạt gì mà trả lại, còn muốn lấy đồ nữa sao?"
Hắn cười nói: "Vốn dĩ đồ cũng của tụi tôi bị rơi rớt ra thôi, người cũng thả rồi, thuyền đánh cá cũng trả rồi, mấy thứ đó giữ làm gì cho mắc công, ha ha, lãnh đạo cũng nói có thể lấy lại mà."
Hai người liếc nhau, sau đó mới miễn cưỡng nói: "Được, được, đi lấy đi..."
"Thế để khi nào tạnh rồi tôi quay lại lấy được không? Giờ ngoài kia gió to mưa lớn, không tiện mang vác, lỡ thóc gạo bị ướt hết."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông nhận được sự đồng ý liền hớn hở ra về, đúng lúc đó những người còn lại từ trong mưa gió cũng vừa chạy về tới.
Mưa to bên ngoài vẫn cứ dai dẳng không dứt, đến khi mọi người làm xong hết thủ tục đi ra thì đã 5 giờ, bên ngoài trời tối om.
Những ngày trời quang thì 7 giờ tối mới sẩm, còn giờ mưa thế này 5 giờ đã tối mù.
Nhưng điều này chẳng mảy may ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người, trên mặt ai nấy đều rạng rỡ tươi cười, có người vui vì thấy lại được ánh mặt trời, có người thì mừng vì kiếm được món hời.
Buổi chiều này Diệp Diệu Đông là người mua được nhiều nhất, hắn mua tới 6 chiếc, xem ra chiếc nào cũng còn khá mới; A Quang mua 2 chiếc, một chiếc cũng khá mới còn một chiếc cũ; anh hai hắn cùng cô em nhỏ mỗi người một chiếc cũng đều cũ; còn có một người thuê thuyền đánh cá của hắn là anh họ cũng vui vẻ mua được một chiếc.
A Chính cùng Diệp Diệu Sinh còn mấy người khác vốn định cũng kiếm món hời một chiếc, chỉ là sau khi A Đông nhắc nhở xong, lúc họ chạy lại ra bờ thì chậm chân, bị người khác giành mất, thế là chẳng còn thuyền nào của người địa phương cho họ chọn.
Vốn dĩ những thuyền bị tạm giữ thì thuyền không phải người địa phương lại còn nhiều hơn, người bị bắt thì có kẻ ranh ma không lái thuyền mình ra, thân hữu tốc độ nhanh, vội đem thuyền đánh cá chạy đi bến cảng khác trú ẩn, thì tất nhiên sẽ không bị niêm phong.
Mọi người không kiếm được lợi lộc cũng không dám mạo hiểm, cũng sợ bị dính líu gây thêm phiền phức, nên đành phải bỏ cuộc.
Hai người chủ thuyền vừa được chuộc ra, vì không kiếm được tiền mà còn phải lo tiền chuộc người, tuy biết đây coi như là có hời, nhưng cũng không có số tiền đó để mà mua, tiền chuộc người cũng còn đang nợ, lấy gì ra mua thuyền.
Dù trong lòng ham muốn, nhưng ngay từ đầu họ đã không nghĩ tới chuyện đó rồi, nên cũng không đi tranh, lúc ra đến bờ cũng chỉ đến kiểm tra xem thuyền của mình ra sao.
Mấy người anh em họ hàng đường xa của hắn đa phần đều cùng đi đánh bắt, nên cũng không có tiền mua, mà người thuê thuyền của hắn chiều đó cũng không đi chuộc người.
Hai người trong đó bị bắt vào, còn phải do hắn giúp chuộc ra, dù sao ai bảo người ta thuê thuyền của mình, hắn phải chuộc người ta ra trước, tiền chuộc người này thì ghi vào sổ, từ hoa hồng chia mỗi tháng mà trừ ra.
Nói đi cũng phải nói lại, bị bắt vào đó mấy ngày trời, giờ được thả ra, coi như cũng có chút vui vẻ.
Mọi người vừa ra khỏi đồn công an, liền lập tức kéo nhau ra bờ biển, mặc dù gió to mưa lớn thế này không thích hợp lái thuyền, nhưng vừa có được thuyền mới nên thế nào cũng phải tranh thủ đi kiểm tra xem thế nào đã, rồi bóc hết các niêm phong ra, tranh thủ khi trời chưa tối hẳn. Diệp phụ tuy bị mấy ngày lao tù tai ương, nhưng thấy Diệp Diệu Đông kiếm được một khoản lớn, lại có thêm sáu chiếc thuyền mới, anh hai hắn cũng mua được một chiếc, nên nét mặt uể oải của ông ta cũng đã trở nên tươi tỉnh hẳn, ông ra giữa trời mưa gió mà vẫn còn nở nụ cười, chủ động giúp hắn kiểm tra mấy chiếc thuyền mới mua được.
Sau khi kiểm tra xong xuôi thì họ lại trở vào bờ đứng chờ mọi người.
"Mấy chiếc thuyền mới cóng này mình cứ để đậu ở bến tàu thôi sao?"
"Không hay đâu, dù gì mấy chiếc thuyền này cũng là của người địa phương, lỡ như thân thích của mấy người đó biết chuyện, thì tại bến tàu lại thành ra một vụ lộn xộn nữa, lúc đó khó mà xong chuyện."
"Nói cũng phải, không thể đậu ở đây được."
Diệp Diệu Đông vừa kiểm tra xong thuyền rồi nhảy lên bờ, nghe được thế liền lên tiếng ngay: "Chạy ra cảng tránh gió đi, không thể để ở đây, phòng người địa phương một chuyện, với lại dạo này trời cứ mưa gió, tui thấy có lẽ là sắp có bão đó."
"Tôi cũng thấy thế, mấy ngày nay có lẽ có đuôi bão quét qua nên trời mới cứ gió to mưa lớn như vậy."
"Vậy thì mình chạy ra cảng tránh gió trước, đợi lúc mưa nhỏ hoặc hết gió thì chạy thuyền về thành phố sau, như vậy thì cũng tránh cho người địa phương trông thấy."
"Quyết định vậy đi..."
"Đi thôi..."
Cũng may lần này người hắn chuộc ra cũng nhiều, nên cũng không sợ thiếu người lái thuyền.
Có người không mua được thuyền, không cần lái thuyền đi cảng tránh gió thì đã sớm đi bộ về trước.
Mà Diệp Diệu Đông cùng những người còn lại mãi khi chạy thuyền đến cảng tránh gió, rồi từ từ về đến nhà thì đã 10 giờ đêm, trong nhà hắn cũng chật kín người.
Mấy người buổi chiều không cùng nhau đi thì giờ đều tụ tập tại nhà hắn, ai nấy đều quây quần trò chuyện, đợi đến khi bọn họ trở về.
Ở giữa nhà còn đốt một cái lò than.
"Cuối cùng thì cũng về..."
"Bọn họ về rồi..."
"Nhưng ta còn chưa kịp nhìn các ngươi về, cứ tưởng có chuyện gì rồi, may quá, may quá... ."
Diệp Diệu Đông cởi áo tơi trên người xuống, nhìn mọi người, "Mở đại hội ở đâu?"
"Biết vậy chiều sẽ đi cùng các ngươi, không ngờ còn kiếm được tiền mua thuyền đánh cá."
"Đừng nói trước đã, để bọn họ bước qua chậu than, giải xui xẻo đi, tiện thể cởi hết quần áo trên người ra, mặc quần áo bên trong cũng phải thay, ném hết vào chậu than rồi lại mặc cái khác.
"Đúng đấy, để những người mới về bước qua chậu than trước đã."
Những người vừa được thả ra tranh thủ lột sạch đồ, bước qua chậu than, sau đó những người khác lại cho họ luộc trứng.
"Tốt tốt, qua chậu là tốt rồi, về sau mọi việc thuận lợi, bình an."
"Mấy người chiều không cùng nhau đi chuộc người, đợi mai đi chắc chắn bị mắng chết."
"Thì không phải là nghĩ trời mưa bất tiện sao, định bụng đợi mưa nhỏ một chút thì... ."
"Có gì mà mắng, đều phải đợi lão tử bỏ tiền ra chuộc, còn dám mắng người."
"Bọn ta còn tưởng lần này xong đời rồi, vào ngồi tù, tim ai nấy đều lạnh."
"Mấy người trông coi bên trong còn bảo bọn ta ít nhất cũng phải bị phán một hai năm, mọi người hoảng chết khiếp, không ngờ vẫn có thể đi ra."
"Chuyện này may mà có A Đông, mấy hôm nay toàn hắn tất bật tìm quan hệ, mọi người mới được ra ngoài... ."
"Vốn dĩ mỗi người còn phải chuộc 500 đồng, thuyền đánh cá cũng phải nộp mấy trăm đồng tiền chuộc mới được thả lại, cũng nhờ Đông tử van xin, mới có thể thỏa thuận với người địa phương mỗi người 300 đồng."
"A, người địa phương với ta còn hai cái giá à?"
"Chẳng phải sao? Người địa phương thế nào cũng là người địa phương, bọn ta người ngoài chắc chắn phải phạt nặng hơn, bây giờ đều phạt như nhau, đều là công của Đông tử."
"Đúng đấy, may mà có A Đông, mọi người phải cảm ơn hắn thật nhiều... "
Diệp Diệu Đông thầm chế giễu trong lòng, lúc bị bắt thì còn gây sự với hắn, chiều còn mặt dày gọi hắn giúp chuộc người, coi việc hắn làm thành lẽ đương nhiên, giờ lại thay đổi ý, bắt đầu nịnh bợ hắn.
Có những người đúng là tiện thật, ngươi đối xử tốt với họ, họ được đà lấn tới, ngươi hung dữ với họ một chút, họ lại trái lại nịnh nọt bợ đỡ ngươi.
"Mọi người không thể quên nguồn cội nhé, lần này đều nhờ công của A Đông mà chúng ta mới ra ngoài được, về sau A Đông nói sao, ta làm vậy, đều nghe hắn."
"Đông tử về sau có chuyện gì cứ gọi bọn ta... ."
"Sau này việc của A Đông chính là việc của bọn ta... ."
Những người vừa được thả ra còn đang lo sợ trong lòng, giờ đây thật sự cảm kích hắn, nói vẫn chân thành hơn so với những người khác nhiều.
Diệp Diệu Đông cười nói với mọi người: "Trễ thế này cũng hơn 10 giờ rồi, mọi người vừa được thả ra chắc đều mệt mỏi cả người, có các bác các chú cũng có tuổi rồi, trải qua một lần như vậy ban đêm nên nghỉ ngơi sớm chút."
"Bọn ta mới đi mấy tiếng đường ban đêm về cũng mệt lắm rồi, liền không kêu các ngươi, chút nữa vẫn phải tắm rửa, phải ăn chút gì nữa. Từ chiều đến giờ còn chưa ăn cơm, chịu không nổi."
Có người nhanh ý lập tức đứng dậy, "Được được, vậy mấy người ăn cơm trước đi, tối nghỉ ngơi sớm chút, chúng ta về trước đây, mai lại tới, mọi người bàn xem có nên đợi tạnh mưa thì về không? Mới nói chuyện nãy, có người tiếc tiền chưa kiếm được mà về vậy."
"Vậy thì đợi mai hẵng nói, bây giờ cũng hơn 10 giờ rồi, mọi người mới về chắc đều mệt muốn chết, ta không giữ mấy người."
Một người đứng dậy, tất cả mọi người cũng đều đi theo, rất biết điều về trước.
Bọn họ cũng phải về bàn bạc chút xem kế hoạch tiếp theo.
Dầm mưa cả ngày, lại đi cả ngày đường, đói đến giờ, rất nhiều người sớm đã run chân, Diệp Diệu Đông vừa cởi áo tơi ra ngồi xuống đã hắt xì vài cái.
Nhóm người chèo thuyền cũng bưng đồ ăn đã chuẩn bị từ trước ra, mọi người cũng không lo tắm rửa, cởi trần hết ngồi xuống trước, ăn cơm như hổ đói.
Dù sao cũng toàn là đàn ông con trai cả, chẳng có gì mà ngại ngùng.
Cả một gian đại sảnh mặc dù có người đã đi, nhưng vẫn còn hơn phân nửa ở lại, vốn dĩ có 33 người, lại chuộc thêm 12 người về, lúc này nhà chính vẫn còn 45 người, nhung nhúc chen chúc ngồi ở góc tường, có người không có chỗ ngồi phải dựa vào tường đứng, đều đang nhìn bọn họ ăn cơm.
Diệp Diệu Đông ăn hết một bát cơm, tạm lót dạ, bát thứ hai thì ăn chậm hơn, sau đó nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, hàm hồ nói: "Đừng có nhìn ta thế, đêm nay ngủ nghỉ thế nào thì tự các ngươi sắp xếp nhé."
"Tổng cộng chỉ có 4 gian phòng, ngoài ra còn có một cái nhà kho với phòng bếp, các ngươi tự xem mà sắp xếp, trong phòng không có chỗ đặt lưng nghỉ ngơi thì cứ tùy tiện trải chiếu ngủ dưới đất ở nhà chính này cũng được. Thời tiết này, ra ngoài đường có chỗ che gió che mưa đã là tốt lắm rồi, mọi người cũng chịu khó một chút."
"Ban đêm cũng không cần ra thuyền ngủ nữa, cảm giác mấy ngày nay do bão, nên mới vừa có gió lớn lại mưa to, an toàn là trên hết."
Nếu không phải lúc này quá muộn, hắn đã muốn ngay bây giờ lái thuyền ra cảng tránh gió rồi, bây giờ chỉ có thể đợi mai lại đem thuyền lái qua. "Còn nữa, chúng ta có thêm 15 người, các ngươi về sớm hơn hẳn cũng biết, đến lúc đó về tiện đường đưa bọn họ về trên trấn, khoảng thời gian này coi như ta thuê mướn, mọi người sống hòa thuận."
Mọi người nghe xong hắn dặn dò liền bắt đầu nhộn nhịp làm việc.
Mấy tiếng trước khi về, mọi người cũng chỉ ăn cơm, chuyện ngủ nghỉ vẫn chưa sắp xếp, nên cùng nhau ngồi một chỗ tán gẫu.
Diệp phụ ăn ba bát cơm lớn xong mới ợ một cái, quay đầu hỏi hắn, "Kể những chuyện mấy ngày nay đã xảy ra xem nào?"
"Được."
Diệp Diệu Đông cũng ăn no rồi, liền kể cho mọi người nghe một lần chuyện xảy ra trong gần nửa tháng qua.
Những người vừa trở về ngồi im lặng nghe xong một lúc, mới có người lên tiếng.
"Đáng tiếc chúng ta bị bắt, nếu không có khi còn bắt được nhiều hơn... ."
"Đúng vậy, hai bên bị bắt nhiều thuyền và người thế kia, còn lại toàn bộ đều được lợi, những người không bị bắt thì sao."
Diệp phụ cũng cảm khái nói một câu, "Đây cũng là do mạnh hơn người khác, mọi người còn đang ngồi xổm trong tù, các ngươi đã đi kiếm tiền."
"Sao ba lại bị bắt?"
Nói đến đây, Diệp phụ lại nổi giận, "Thì là do thuê thuyền mà ngươi giao đấy, vừa mới lên chuẩn bị cởi dây thừng rời bờ, đã bị công an chạy tới bò lên thuyền bắt, tức chết ta, chỉ chậm chút nữa là chạy được rồi, hại ta vô duyên vô cớ phải chịu bao nhiêu ngày như vậy."
"Thôi được rồi, dù sao bình an ra được, không bị thương tích gì là tốt rồi."
"Về đừng nói cho mẹ, để bà ấy lo."
"Để khỏi bà ấy mắng thì có."
Diệp phụ trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi nói sang chuyện khác, "Đợi tạnh mưa liền về sao?"
"Cũng đang định như vậy, về sớm một chút, đưa những người trên thuyền về trước."
Chuyến này dù sao mọi người đều đã bị kinh hãi, gặp mấy ngày lao ngục, hắn dù sao cũng đã kiếm được mấy vạn đồng, coi như đủ rồi, trước đưa mấy người này bình an trở về đã.
Số còn lại cũng không còn nhiều như vậy, không cần nhiều người như thế, về sớm một chút cũng tiết kiệm được chút tiền công.
Sau đó đến lúc nào khác còn có thể lấy lại được, lần tới thì không cần đi nhiều người như thế nữa.
Diệp phụ nhìn xung quanh một bàn đều nhìn bọn họ, lắng nghe người nhà mình nói chuyện, "Những người vừa thả ra kia không cam tâm à? Còn chưa kiếm được tiền, phải lại tiu nghỉu về, có chủ thuyền còn thiếu hơn mấy trăm, thậm chí cả nghìn tiền chuộc."
"Vậy thì không cần quan tâm bọn họ, dù sao việc gì nên làm ta đều làm rồi, ai nên vớt ta cũng giúp vớt ra hết rồi, còn lại là do tự họ chọn lựa. Có ai muốn ở lại tiếp tục đánh bắt thì cứ ở, có ai muốn cùng ta về trước thì về."
"Vậy cũng được, chúng ta dù sao cũng nhiều người, với lại ngươi đã hứa sẽ đưa những người trên trấn về rồi. Bọn họ có hồi âm gì chưa?"
"Vẫn chưa, chuyện này quá nghiêm trọng, không có người, thuyền cũng mất, đợi mấy người chèo thuyền ở lại chỗ chúng ta về chắc chắn sẽ không tiện ăn nói. Bọn họ dạo này cũng không dám gọi điện về, cũng không có thời gian, hai ngày nay mưa to mới nghỉ ngơi."
"Ai, đúng là náo loạn, chúng ta quá may mắn, nhặt được cái mạng, vẫn là nên về sớm thôi."
Diệp Diệu Đông nhìn quanh bàn ăn thấy người đến càng ngày càng đông, hắn suy nghĩ một chút rồi cũng nói với mọi người: "Đợi tạnh mưa chúng ta liền về, chuyến này ra đi lòng ai nấy cũng đều lo lắng, về sớm một chút, cho an tâm."
"Trước một ngày định xuất phát về, ta sẽ đưa hết tiền công cho các ngươi, giờ đưa cho các ngươi thì các ngươi chắc chắn cũng mang đi cá cược, chuyến này đúng là đánh cược cả mạng mới kiếm được tiền, thua thì tiếc lắm."
Mọi người đều gật gật đầu theo, rồi phụ họa.
"Còn nữa, những người bị bắt, rồi hôm nay chuộc ra một người 300 đồng, ta sẽ gánh chịu hết, dù sao cũng là đi theo ta, kết quả lại gặp chuyện lớn như vậy, do ta bỏ tiền ra, không cần mọi người phải bỏ thêm."
"Đồng thời mấy ngày qua tiền lương của mọi người vẫn như cũ sẽ phát đủ, mặc dù không làm việc, nhưng cũng là bị liên lụy, đến lượt tiền lương của mọi người sẽ không thiếu một đồng nào. Đến lúc đó ta còn phát cho mỗi người một bao lì xì lớn, coi như cảm ơn, cũng coi như an ủi."
"Ở trấn này, 15 người kia nhận lương nhưng không có thưởng thêm, dù sao cũng là nhặt được giữa đường, không phải người đi theo ta."
Mọi người đều nở nụ cười trên mặt, thần sắc cũng thoải mái hơn, liên tục cảm ơn hắn.
15 người kia cũng rất vui mừng, có thể kiếm được tiền lương giữa đường đã là quá tốt rồi.
"A Đông đúng là người có tình nghĩa, đã chuộc chúng ta ra trước, lại còn trả đủ tiền công."
"Chọn đúng người để đi theo, nghĩ xem có những ai vẫn chưa được chuộc ra, liền biết đi theo Đông tử là lựa chọn không sai."
"Chuyến này cũng có chút kinh hiểm, nhưng mà tốt xấu mọi người đều bình an ra ngoài."
"Hi vọng mưa nhanh tạnh, nhanh trở về, ở lại đây lâu, trong lòng ai cũng thấp thỏm."
"Vẫn là nên về sớm, chẳng phải nói chúng ta cùng đám người địa phương bị tính cùng một giá sao? Chúng ta đã được chuộc, đám người vây xem ở đây chắc cũng mấy ngày nữa là được thả thôi, đa số đều là ngư dân cả, đến lúc đó vớt người chắc cũng sẽ đông hơn."
Diệp phụ nghe vậy liền nói ngay: "Ngày mai gọi đại ca và nhị ca ngươi đợi mưa tạnh rồi cùng về, đừng ở lại đây mạo hiểm nữa."
Ngồi một lần trong ngục, Diệp phụ cũng thấy sợ rồi.
"Ừm. Cũng muộn rồi, mọi người thu dọn bàn ghế rồi nghỉ ngơi nhanh đi."
Hắn cũng đi tắm, sau đó cùng những người khác trải chiếu ngủ ở đại sảnh.
Diệp phụ và những người khác nằm cạnh hắn, trong lòng đều đang nghĩ vẩn vơ về khoảng thời gian lo lắng bất an ở trong cục công an, sợ cứ như vậy không về được, nghĩ đến chỗ xúc động, còn lén lau hai hàng nước mắt.
"Chuyện qua rồi, đừng nghĩ nữa, đại nạn không chết tất có hậu phúc. Hơn nữa, chắc hai ngày nữa sẽ có chính sách mới ban hành thôi, xin gắn thẻ sắt, đến lúc đó sẽ an toàn hơn một chút, trên biển cũng tăng cường tuần tra."
"Không có mất mạng người, không có chuyện lớn thì không nghĩ ra chính sách tương ứng, mấy người này đúng là...sớm làm có phải tốt không? Sớm đưa ra luật lệ rõ ràng một chút, đâu đến mức thương vong nhiều người thế, bắt nhiều người thế."
Diệp Diệu Đông không nói thêm, không xảy ra chuyện lớn, ai thèm để ý đến? Huống chi năm nay khắp nơi đều hỗn loạn, trên đất liền còn không quản được, huống chi là chuyện trên biển.
Việc quản lý trên biển cũng chỉ là đi bắt buôn lậu, hoặc hộ tống mà thôi... Ai quản đến việc ngư dân đánh bắt có được chút cá tép ấy, không có án mạng xảy ra đối với bọn họ cũng không gọi là chuyện lớn.
Ngay cả có mất mạng, thời buổi thông tin chưa phát triển này, luật pháp còn chưa hoàn thiện, toàn bộ trông cậy vào việc người địa phương coi trọng hay không thôi, xem nhẹ, bớt báo hoặc không báo thì cũng chẳng gọi là chuyện gì to tát.
"Chuyến này ngươi kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Hỏi làm gì? Có tiền chuộc người và mua thuyền là tốt rồi, cũng chẳng dư ra được bao nhiêu, mấy ngày nữa mưa tạnh, còn phải phát một khoản tiền lương lớn, đi ngủ sớm một chút thôi."
"Ừm."
Diệp phụ đáp lời xong, không được một phút liền ngáy khò khò, xung quanh cũng toàn là tiếng ngáy, những người ngủ ở nhà chính đều là những người hôm nay vừa được thả, đều bị dọa sợ, lo lắng bất an không ngủ được ngon giấc, ra ngoài mới có thể yên tâm ngủ. Diệp Diệu Đông đi đi lại lại một ngày, ngâm mình trong mưa một ngày, cũng rất mệt không bao lâu cũng ngủ.
Tiếng mưa rơi rào rào lại đổ xuống suốt cả đêm, đến sáng sớm trời còn tối hơn mọi ngày.
Ánh bình minh cũng không chiếu sáng đánh thức được những người đang ngủ la liệt ở nhà chính, mãi đến khi mấy người thủ lĩnh trong phòng đứng dậy thì người ở nhà chính mới bắt đầu tỉnh giấc.
Chờ bọn họ ăn cơm xong không lâu thì đám người ở nhà khách cũng nhao nhao chạy tới.
Diệp Diệu Đông cũng nói với bọn họ dự định chờ mưa tạnh sẽ trở về, khiến ai nấy đều cau mày lo lắng.
"Thật sự về luôn à? Bọn tôi vừa mới ra, còn chưa kiếm được tiền..."
"Tôi đã có ý định rồi, người của tôi bên này giờ cũng đông lắm rồi, với cả trời mưa trước, số lượng sứa cũng không đủ để tất cả các thuyền đánh bắt, thuyền cá của địa phương cũng đang tăng lên."
"Không phải nói giờ muốn làm thủ tục xin phép đánh bắt ở Cục Hải Dương học, dán thẻ sắt mới được bắt sứa sao? Vậy thì cũng an toàn hơn chứ, sẽ không đánh nhau nữa chứ?"
"Chuyện này ai mà nói trước được? An toàn hay không cũng không phải do mình nói, cũng không phải do họ nói, tự các người cân nhắc thôi."
Mọi người xôn xao bàn tán, thảo luận với nhau.
"Mưa giờ không biết bao giờ tạnh, đã mưa bốn năm ngày rồi, mọi người hoặc là cứ nhìn xem đã, không cần quyết định vội vàng như vậy? Trong kia vẫn còn người chưa được chuộc ra, đợi chút mọi người đi chuộc người ra rồi cùng nhau bàn?"
"Vậy cứ chuộc hết người khác ra rồi cùng nhau bàn, lỡ có người không muốn về, mọi người cũng có thể tụ lại."
"Nói cũng đúng, bọn họ không bị bắt vào, đều là người kiếm được tiền, muốn về, chúng ta đây chưa kiếm được đồng nào, đương nhiên không muốn về, tiền không kiếm được, thể diện cũng mất."
Diệp Diệu Đông để bọn họ tự bàn bạc, vì bên cạnh anh cũng có mấy người thân thiết đang hỏi ý kiến xác nhận của anh.
Anh cũng giải thích suy nghĩ của mình.
"Tuy có thể xin phép đánh bắt, nhưng mấy khu vực đó giờ cũng là nơi công khai rồi, chờ mưa tạnh ra khơi chắc chắn sẽ đông hơn, mà số lượng thì lại đang ít đi, tôi cảm thấy không đáng để mạo hiểm nữa, những người làm công trên thuyền tôi cũng đều muốn nhanh chóng về nhà."
Diệp phụ cũng phụ họa thêm: "Về hết đi, các con đều kiếm được tiền rồi, đừng tham lam, như thế là đã hơn khối người rồi, chuyến này còn bình an kiếm được tiền là A Di Đà Phật rồi."
"A di đà phật, mụ tổ phù hộ, nếu không khéo còn phải ở trong đó ngồi hoặc thảm như đám kia."
"Vậy Đông tử, bọn tao sẽ cùng mày về trước, người khác thì tự họ bàn bạc đi, ai muốn về thì về, không nói gì nữa, để bọn họ ở lại đó kiếm tiền tiếp."
"Vậy thì về thôi, chuyến này chúng ta cũng kiếm được mấy ngàn tệ, cũng được một tháng, khá là ổn."
A Quang hơi do dự, "Tôi còn đang làm môi giới ở đây..."
"Đừng làm nữa, mặc kệ lớn hay nhỏ để họ bán trực tiếp cho bến cảng thôi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận