Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 592: Đánh ổ?

Chương 592: Đánh ổ?Chương 592: Đánh ổ?
Bây giờ đã là giữa tháng 5 rồi, nhưng ban đêm trên biển gió thổi vẫn hơi lạnh, Diệp Diệu Đông vẫn mặc áo khoác, mà hôm nay anh còn trang bị toàn thân.
Cha Diệp lúc gắn mồi vào lưỡi câu, đều không nhịn được nhìn anh mấy lần.
Cũng không biết làm lúc nào, cái mũ lại có thể che cả mặt được, còn che xuống dưới cổ, quan trọng là, đằng sau mũ cũng còn vải, có thể che cả gáy.
Bao kín mít thế này, làm gì không biết, nhìn thấy đường không?
Diệp Diệu Đông lại hài lòng lắm, anh vừa lên thuyền đã thử đeo trang bị vào, vành mũ rất rộng, dưới mũ còn một mảnh vải có thể che phần lớn mặt, chỉ lộ mắt ra, chống nắng tuyệt đối đạt yêu cầu.
Anh chỉ mới nói qua hôm kia, sợ mình rám đen quá, mất mặt với con gái, không ngờ hôm sau A Thanh đã lập tức may cho anh cái mũ chống nắng đạt yêu cầu thế này.
Trong lòng anh có chút ngọt ngào.
Cha Diệp nhìn càng thấy quái, càng nhìn càng không yên tâm, lên tiếng: "Đông à, mũ gì của con vậy? Nhìn thấy không?"
Cả đầu bọc kín hết, lại không phải ở cữ, làm ra vẻ như hải tặc ấy.
"Nhìn thấy mà, chẳng phải mắt lộ ra đó sao?"
Anh vốn định đeo thử rồi lấy xuống, dù sao mặt trời cũng chưa mọc, lúc này vẫn còn sao, nhưng nghĩ lại, anh vẫn tiếp tục đeo.
Gió biển thổi cũng đen da mài
Dù sao cũng không ảnh hưởng tầm nhìn, cũng không ảnh hưởng anh lái thuyền, cứ đeo vậy đi.
"Làm linh tinh gì vậy, cả ngày làm mấy thứ quái lạ, người ta ai cũng thật thà, chỉ mình mày nhiều trò..."
"Uầy, bố già rồi, tuổi cao rồi, không biết thì đừng nói nữa, mấy thứ của người trẻ, bố biết gì?"
"Tao không biết, chỉ mình mày biết, đừng lái thuyền đâm phải đá ngầm đấy, không thì tao lột da mày ra."
"Biết rồi, biết rồi, yên tâm đi, đoạn đường này con quen lắm, nhắm mắt cũng lái được, bố làm việc của bố đi."
Cha Diệp thấy anh làm lung tung beng thì chán ghét lắm, người ta ra biển ai cũng thật thà đánh cá, theo quy trình, đàng hoàng cả, có thằng ngư dân nào nhiều chuyện như anh đâu?
Cả ngày đi ngược đời, làm mấy thứ chưa từng thấy.
Diệp Diệu Đông tăng tốc, tiếng máy dầu đùng đùng càng to hơn, trực tiếp át đi tiếng lẩm bẩm của bố anh, ông già tuổi cao cũng càng hay lải nhải.
Theo thuyền đánh cá ra xa dần, thuyền bè xung quanh cũng ít dần.
Hai ngày nay Diệp Diệu Đông chưa ra biển, định hôm nay đi thu lồng ở đá ngầm luôn, có lẽ ngày mai sẽ không đặt nữa.
Nhưng trước khi thu lồng, anh phải thả lưỡi câu xuống trước, lúc này trời chưa sáng, xung quanh tối om, lỡ lồng lại mắc ở đá ngâm chỗ nào, anh xuống nước cũng bất tiện.
Vẫn chọn vùng biển quen thuộc, chậm tốc độ thuyền rồi, anh đi phụ giúp, cha Diệp gắn mồi, anh ném câu.
Đợi thả hết lưỡi câu đã gắn mồi xuống nước rồi, anh cũng dừng thuyền phụ gắn mồi, để thuyền lắc lư theo gió theo nước.
Bốc một nắm tôm, một tay cầm lưỡi câu, một tay gắn mồi, vừa gắn vừa ném xuống nước, càng làm càng thuần thục, tốc độ cũng càng nhanh.
Nhưng không biết là do ném quá thuần thục, hay là não bị kẹt, vừa bốc một nắm tôm, gắn một con lên rồi, trong đầu đang nghĩ ném lưỡi câu xuống nước, nhưng hành động lại ném cả nắm tôm trong tay ra.
"Hả?" Lúc ném ra anh mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn hai bàn tay, tay trái đã trống rỗng, tay phải vẫn cầm lưỡi câu, trên lưỡi câu còn gắn con tôm.
Lúc này dưới mặt nước cũng có mấy tiếng vẫy vùng, anh quay đầu nằm sấp bên mạn thuyền nhìn ra, chỉ kịp thấy bóng dáng mấy con cá.
"Trong đầu nghĩ gì vậy? Không biết ném lưỡi câu, lại ném mồi ra?"
"Quá thuần thục nên nhất thời không phản ứng kịp."
Cũng giống như có người đôi khi bóc cam, rồi vỏ cam không ném đi, lại ném quả cam ra vậy.
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa nhặt cái lưới tay bên cạnh lên giũ giũ, thừa lúc vừa ném mồi thu hút được mấy con cá tới, thuyền cũng chưa trôi xa lắm, anh đi ra đuôi thuyền, quăng lưới xem có bắt được không, không thể lãng phí mồi của anh được.
Anh cố gắng mở rộng hoàn toàn lưới đánh cá, ném xa một chút.
Cha Diệp cũng không để ý anh, tiếp tục gắn mồi của ông, vừa hay gắn xong một giỏ, ông dời giỏ tre đi, đổi một giỏ khác, đồng thời nối dây câu của hai giỏ lại, bây giờ chỉ còn giỏ cuối cùng, gắn xong là được.
Đúng lúc này, Diệp Diệu Đông reo lên phấn khích: "Đệt, ha ha ha, cá mú lớn."
Cha Diệp nghe anh la lên phấn khích cá mú lớn, ngạc nhiên cũng vứt việc trên tay, chạy qua.
"AI To vậy sao?"
Trên boong thuyền, trong lưới đánh cá, những con cá lớn nhỏ đang nhảy tanh tách. Trong đó có một con cá đặc biệt nổi bật, chủ yếu là do hoa văn trên thân nó trông rất khác biệt.
Con cá dài khoảng bốn mươi centimet, hai bên thân có 6 vạch màu nâu đậm, thân màu nâu nhạt, còn được gọi là cá mú vạch nâu, nhìn là biết giá trị không tâm thường.
Diệp Diệu Đông vui vẻ tháo lưới: "Thật bất ngờ, không ngờ chỉ rải một ít mồi, nghĩ rằng không thể lãng phí, bắt một lưới mà lại bắt được cả cá mú dầu lớn, đây chính là loại cá mà các đô vật sumo Nhật Bản thích nhất đấy." Cha Diệp nghe mà hơi choáng: "Đô vật sumo Nhật Bản nào cơ? Sao con biết họ thích ăn loại cá này?”
"Con đọc báo mà."
"Báo chí cũng nói về chuyện này à?"
"Tất nhiên rồi."
Anh nói tất nhiên là có.
Cha Diệp không hiểu lắm, đành gạt sang một bên, chỉ nhìn con cá trước mắt, cười nói: "Nhìn cũng phải bốn năm cân, may mắn thật."
Diệp Diệu Đông đổ tất cả cá trong lưới xuống boong thuyền: "Mấy con ngọ này cũng không tệ, là loại cá số một ở Phúc Kiến chúng ta, lưới này quăng tốt thật."
"Hả? Ngọ gì?"
"Chính là cá ngọ đó."
"À! Cá ngọ à, thì nói cá, hại tao suy nghĩ mãi nửa ngày."
Cá ngọ, tên khác là cá ấu trùng, cá trê bốn ngón, sản lượng tập trung vào tháng 5, chết ngay khi rời khỏi nước.
Đây cũng là loại cá xếp hạng nhất trong lòng các bà nội trợ Phúc Kiến, những gia đình sống bằng nghề biển ở Phúc Kiến đều không xa lạ gì.
Có cá mú dầu lớn quý giá như vậy, Cha Diệp không để ý đến mấy con cá ngọ nữa.
Ông nhanh chóng giữ chặt đầu con cá mú dầu đang vẫy đuôi, nhấc nó lên, đồng thời móc ra từ miệng nó một con cá đuôi phượng nhỏ đã bị nuốt một nửa.
Sau đó mới lắc lư ngắm nghía, vui vẻ nói: "Hay là con thử quăng thêm một lưới nữa xem sao?”
"Cũng được."
Đã bắt được cá quý ở khu vực này rồi, vậy thì quăng thêm một lưới nữa thử xem, dù sao cũng không mất nhiều thời gian.
Anh bắt chước y chang, lấy bát nhỏ đựng một nắm tôm, cùng với mấy miếng cá đã cắt sẵn: "Bố để cá mú dầu xuống trước đi, thử đánh ổ xem, con sẽ quăng lưới."
"Đánh ổ?" Cha Diệp lại choáng váng, sao con trai lại dùng nhiều từ ngữ mà ông không hiểu vậy?
Chẳng lẽ sau khi biết vài chữ, trình độ văn hóa thực sự đã nâng cao, kéo theo cả những lời nói ông cũng không hiểu nổi sao?
"Ừm... đánh ổ tức là rải mồi nhử ấy, bố cứ ném thẳng xuống biển là được, đừng có ném luôn cả cái bát nhé, lát nữa còn phải dùng bát ăn cơm đấy."
"Mày tưởng tao là mày à?"
Sau khi hiểu ý, cha Diệp lại đặt con cá mú dầu lên boong thuyền, cầm lấy cái bát, thấy anh chuẩn bị xong, liền rải hết mồi cá xuống mặt biển.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng một số con cá đã xuất hiện dưới mặt nước, bọt sóng bắn tung tóe. Diệp Diệu Đông quan sát kỹ rồi tung lưới đánh cá xuống mặt biển.
Sau khi dừng lại một lúc, anh kéo lưới lên. Không nặng lắm, anh kéo nhẹ nhàng, không cần sự trợ giúp.
Cha Diệp cũng tựa vào mạn thuyền nhìn lưới dân được kéo lên: "Hình như toàn là cá ngọ con."
Diệp Diệu Đông không nói gì, cho đến khi kéo hết lưới lên, ném xuống boong thuyền.
"Mấy con cá ngọ, ba con cá đối đen, cũng coi như không phí công vô ích."
"Thôi, cho mấy con cá này vào giỏ đi, tiếp tục thả câu, chỉ còn cái giỏ cuối cùng thôi."
"Ừ"
Quăng một lưới mà chỉ bắt được mấy con cá như vậy, quả thật hơi lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, dùng dây câu thì tiện hơn.
Hai cha con cho cá vào thùng nhựa lớn, để giữ tươi đều cho thêm đá viên vào, đặc biệt là con cá mú dầu lớn kia, còn đắp thêm tấm chăn bông cũ lên trên. Bây giờ thời tiết bắt đầu nóng, cá bắt vào buổi sáng nếu không cho đá viên vào, đến chiều về sẽ không còn tươi lắm.
Làm xong mấy việc này, Diệp Diệu Đông lại đi móc mồi vào mấy cái câu còn lại rồi thả xuống biển.
Đến lúc đó, đợi bắt xong mực, chuẩn bị quay về thì ghé qua thu hoạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận