Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 215: Lễ nâng xà nhà(3)

Chương 215: Lễ nâng xà nhà(3)Chương 215: Lễ nâng xà nhà(3)
Sau khi làm xong xà, Diệp Diệu Đông không đi biển cùng cha nữa mà phải tự làm việc trên thuyền nhỏ của mình, trong thời gian này anh đã làm hơn chục chiếc lồng đất.
Anh lần lượt thả chúng xuống biển, đã có ba hàng, anh cứ cách một hai ngày lại đi vớt, không biết có phải may mắn không, nhưng mỗi lần anh vớt lồng đều có khá nhiều hàng ngon. Mỗi ngày ít thì có thể được bán 5-6 tệ, nhiều thì có thể bán được 7-8 tệ.
Phải biết rằng, lúc đó anh chỉ có 3 hàng lồng thôi nhưng đã bằng 5,6 hàng của người khác rồi, có khi còn hơn thế nữa.
Đáng tiếc, lông đất vẫn còn quá ít, nếu có nhiều lồng, anh cũng có thể thu thập nhiều hàng hóa hơn, nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi, hẳn là có thể làm được nhiều hơn.
Kể từ khi cha mua thuyền, ngày nào A Quang cũng đi biển sớm và về muộn, lâu lắm rồi bạn bè anh chưa tụ tập uống rượu và trò chuyện.
Tình cờ, Diệp Diệu Đông đã dựng xà nhà xong, ban ngày cũng không bận lắm, để lại một ít hải sản trong lồng nên mang đến nhà A Quang, gọi vài người bạn đi cùng.
Trong khoảng thời gian này mọi người đều bận rộn, không có ai để ý đến A Uy và Chuột đang tức giận, anh cho rằng nhiều ngày như vậy trôi qua, chắc là bình thường lại rồi, chi bằng họi mọi người trò chuyện, để chuyện này kết thúc luôn.
Không ngờ khi đến nhà A Uy thì anh ta lại không cho sắc mặt tốt.
"Uâầy... Ngọn gió nào đã đưa anh Đông của chúng ta đến đây thế? Anh là một người bận rộn, không xây nhà mới thì sẽ đi biển kiếm tiền, thế mà lại có thời gian đến chỗ này à."
Diệp Diệu Đông mím môi, bất đắc dĩ nói: "Trong khoảng thời gian này mọi người có chút bận rộn, tao để lại một ít hải sản, chúng ta đến chỗ A Quang uống rượu nói chuyện nhé?"
"Không, các người cứ nói chuyện là được rồi, tôi không có năng lực, có đi cũng chỉ có thể nghe các người khoe khoang khoác lác thôi." Anh ta nói xong vừa định vào nhà, Diệp Diệu Đông không khỏi mắng: "Mẹ kiếp, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đến nỗi đó sao, không phải chỉ là không nói trước một tiếng thôi sao?”
"Những người chân thành coi Chuột và tôi như anh em sẽ không bỏ rơi chúng tôi. Dù sao chúng tôi cũng ít nói và luôn rất minh bạch. Việc chúng tôi bị phớt lờ là chuyện bình thường. Vậy thì các người có thể chơi trò chơi của riêng mình."
Chết tiệt!
Diệp Diệu Đông thầm mắng trong lòng một câu, anh xoay người rời đi, anh đã quen rồi! Đã không muốn thì đâu bắt ép được đúng không?
Anh không buồn đưa khuôn mặt ấm áp của mình ra trước cái mông lạnh của người khác, anh chỉ cảm thấy thật đáng tiếc khi anh em lâu năm đột nhiên chia rẽ vì một hiểu lâm nhỏ.
Sau khi ra khỏi nhà A Uy, anh cũng không thèm đến nhà Chuột, hai người họ vốn thân nhau, lúc đó họ cũng cùng trút giận.
Anh cũng không hề xin lỗi bọn họ, tâm lý của bọn họ có vấn đề, quan tâm làm gì cho mệt.
Anh lại vội vàng đến nhà A Quang, những người khác cũng đã ở đó, thấy anh đi một mình không có người theo sau, mọi người không khỏi hỏi: "Không phải cậu nói sẽ gọi A Uy và Chuột đến sao? Họ không đến à?"
"A Uy khinh thường tôi, nói mấy lời móc họng, nói rằng cậu ta không có năng lực gì đó, còn bảo mình tự chơi với nhau đi... Mẹ kiếp, tôi cũng lười quan tâm đến cậu ta, tâm lý có vấn đề rồi. Sau khi ra khỏi nhà cậu ta, tôi cũng lười đến nhà Chuột, tôi không muốn nghe những lời mỉa mai kia nữa."
A Quang nhún nhún vai: "Quên đi, tạm thời mặc kệ bọn họ đi, không cần thiết phải mặt nóng dán mông lạnh."
Tiểu Tiểu: "Việc này phải đợi bọn nó nghĩ thông suốt mới được."
Mập đang nấu ăn lắc đầu: "Ôi, âu cũng là vì tiền cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận