Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 379: Hiện tại anh không phải đồ vô dụng(2)

Chương 379: Hiện tại anh không phải đồ vô dụng(2)Chương 379: Hiện tại anh không phải đồ vô dụng(2)
Diệp Diệu Đông lấy một miếng bình gốm vỡ, lấy hai màu sơn ra, khuấy trộn cho màu giống nhau, rồi sơn lên khúc gỗ. Sơn xong còn sửa chữa thêm một chút.
Nhờ ánh đèn trong nhà, anh đem hai thứ đặt cạnh nhau so sánh. Nhìn gần thì khác nhau rất nhiều, nhưng nhìn từ xa trông lại giống nhau, người ta sẽ tưởng là một.
Dù sao anh cũng không cần làm giống hệt, Lý Lão Nhị cũng chưa từng cầm trên tay xem, nhìn từ xa giống là được rồi.
Làm xong, anh để hai thứ ở nơi khuất gió để khô tự nhiên, may nhà anh có vị trí tốt, xung quanh không có nhà ở, ban đêm anh cả và anh hai đi vệ sinh cũng không đi ngang qua đây.
Sau khi nhận 10 giỏ câu sắp xếp xong, anh kiểm tra rồi mới cất đồ vào nhà ngủ.
Sáng sớm dậy sớm, anh cất hai thứ long diên hương thật giả đi, cái giả để ngay trên xe đẩy, mang theo ra biển, đã nói sẽ dùng để buộc phao rồi, chắc chắn sẽ dùng đến thì mới có vẻ thật.
Cái thật không thể khô ráo trong một đêm, anh để vào rổ, lót miếng khăn, treo gần cửa nhà tiếp tục phơi, bảo vợ cứ ở nhà, ngồi trước cửa mà đan lưới để trông chừng.
Ăn sáng xong, mang theo hộp cơm, anh đẩy xe đi, nhưng không ngờ đêm qua gió lại thổi mạnh, chưa đi xa, sóng biển đã ào ào, thuyên lắc lư dữ dội, người phải tựa vào vật gì đó mới đứng vững, sóng thỉnh thoảng đánh lên thuyền, nên anh đành quay về.
Những chiếc thuyền khác cũng chỉ đi được một đoạn ngắn rồi phải quay lại vì nguy hiểm. ...
Hy vọng ra khơi tan thành mây khói, mồi cá cũng không thể lãng phí, anh mua đá, gửi luôn ở nhà A Tài, ngày mai ra biển lại lấy.
Diệp Diệu Đông về ngủ thêm một giấc.
Hôm nay không ra khơi được, anh định đi chợ mua vật liệu, nhờ mẹ đan lưới lớn.
"Em có muốn đi chợ phố cùng anh không?" "Thôi khỏi đi, em đi cũng chẳng có việc gì, không cần mua thứ gì."
"Mua vài tấm vải, vài cân bông, may vài bộ áo lót bông dày đi, trời dần lạnh rồi, thêm hai tháng nữa em cũng khó ra ngoài. Cũng nên may hai bộ áo lót dày cho bà cụ, anh không biết mua những thứ này."
Lâm Tú Thanh nhíu mày: "May cho cả nhà à? Có phải nhiều quá không? Cũng còn sớm mà?”
"Nhiều gì? Mò tủ áo xem, toàn một đống đồ cũ rồi, may sẵn để đấy chứ, lỡ lúc lúc cần gấp thì lại rối ren chân tay. Một mai trời rét đột ngột, áo không ấm, lại phải tốn tiền mua thuốc. Bây giờ nhà mình cũng đỡ túng thiếu rồi, không cần tạm bợ qua ngày như trước nữa."
"Được rồi."
Nói đến tiền mua thuốc là cô bị thuyết phục ngay.
Diệp Diệu Đông gửi hai đứa nhỏ cho mẹ, rồi đem long Diên hương vào phòng treo lên, khóa cửa lại mới yên tâm ra ngoài.
Những ngư dân nông thôn như họ không có phiếu mua hàng, cũng không đến hợp tác xã, trong hẻm có nhiều thứ không cần phiếu vẫn mua được, và rẻ hơn hợp tác xã, nguồn gốc thì không rõ ràng lắm.
Lâm Tú Thanh đi vài hiệu so sánh, mới mua hai tấm vải bông dày 3 mét hai màu khác nhau, với 9 mét vải xanh thô rẻ nhất, cùng 6 cân bông.
"Đủ không?" Diệp Diệu Đông không biết may quần áo, nhưng cũng cảm thấy 6 cân bông có vẻ ít quá.
Lâm Tú Thanh liếc nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ tính tiền rồi kêu anh đi mua vật liệu đan lưới.
Diệp Diệu Đông thấy vợ mua xong liền đi mua đồ đan lưới. Về nhà anh mới biết, vợ đã mua vải may cho cả nhà, riêng cô thì không.
Chẳng trách anh cảm thấy vải mua có vẻ ít, lần trước cô may cho anh một bộ đã bảo phải mua hai mét vải và bông mà. Anh mím môi, hơi không vui.
Lâm Tú Thanh giải thích: "Em nghĩ cắt lấy bông trong áo cũ ra cũng đủ may hai bộ rồi, không cần tốn tiên mua nữa..."
Thấy vẻ mặt anh đã u ám, cô cũng không hiểu sao lại cảm thấy hơi có lỗi, dù rõ ràng cô chỉ muốn tiết kiệm, hôm nay ra ngoài mua vải, bông và vật liệu đan lưới cũng đã hết trên 60 đồng rồi...
Cô cười xòa làm lành: "Em ở nhà mãi cũng có đi đâu đâu, chờ đến năm mới lại may thêm, hôm nay ngoài đồ của bà nội, cha con anh cũng chỉ mỗi người một bộ thôi.
Cô nói chưa dứt lời, sắc mặt Diệp Diệu Đông càng đen hơn...
"Chỉ mua một bộ vải áo bông và bông à?"
"Bà nội hai bộ."
"Bây giờ anh không kiếm được tiền hay sao?"
Lâm Tú Thanh chưa từng thấy vẻ tức giận của anh như vậy, bình thường toàn đen mặt với người khác, mấy năm kết hôn, anh cũng chưa mặt nặng mày nhẹ với cô, đột nhiên thế này, cô cảm thấy không thích ứng kịp.
Cô cũng cảm thấy hình như mình làm sai rồi.
Cô lén nhìn anh, ôm cánh tay anh hỏi: "Anh giận à?"
Diệp Diệu Đông hiếm khi thấy cô chột dạ, trâm mặc một hồi mới thởi dài một tiếng, trở tay cầm lấy tay của cô.
"Sao phải để mình thiệt thòi chứ? Bây giờ anh kiếm ra tiền rồi, không phải đồ vô dụng nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận