Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1204: Vui vẻ hòa thuận(1)

Chương 1204: Vui vẻ hòa thuận(1)Chương 1204: Vui vẻ hòa thuận(1)
Lâm Tú Thanh cũng mời hai nhà bên cạnh, cùng ngồi xuống, cùng ăn. Dù sao họ cũng đã tự mang bát đũa sang rồi.
Diệp Diệu Đông và cha Diệp vừa ăn cơm vừa kể cho họ nghe về cảnh đường phố ở thành phố tỉnh, miêu tả thành phố tỉnh náo nhiệt ra sao, vùng quê của họ không thể nào sánh được, xe cộ cũng nhiều hơn.
Chị dầu hai cười hì hì nói: "Bọn chị còn chưa đến thành phố bên mình bao giờ, xe buýt trông như thế nào cũng không biết"
Chị dầu cả cũng nói: "Dù sao chắc chắn tốt hơn máy kéo.
"Trong xe buýt đều có chỗ ngồi, không phải chịu gió thổi nắng thiêu mưa dâm, tốt lắm."
Diệp Diệu Đông vừa dứt lời thì cha anh đã nói: "Ngày mai Đông Tử sẽ đi vào thành phố, nếu các con muốn đi cùng thì cũng có thể theo để mở mang tâm mắt. Nếu cứ ở mãi trong làng thì đâu biết bên ngoài đã thay đổi thế nào rồi” "Nghe nói mỗi ngày đều có sự thay đổi, đi tỉnh thì khó quá, đi thành phố gần ngắm nghía cũng được, đi khắp nơi xem sao. Mới về được vải ngày, cũng mới ăn Tết xong, đâu cần vội vàng ra biển làm việc ngay, có thể nghỉ thêm vài ngày." Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa nhìn nhau ngõ ngàng.
Cha họ lại có thể nói ra những lời như vậy, lại bảo không cần vội làm việc, có thể nghỉ thêm vài ngày ư? Trước kia bất kể là ai, ông đều muốn câm roi đuổi theo sau lưng bắt họ làm việc, sợ họ lười biếng. Diệp Diệu Đông cũng ngạc nhiên, đây có phải là cha anh, người keo kiệt đến mức coi anh như con lừa không?
Hai chị dâu cũng lộ vẻ vui mừng kinh ngạc: "Chúng con cũng có thể đi cùng được ư?"
"Được chứ, đi xem nhiều vào, dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi, bao nhiêu người cũng chỉ tốn một lần tiền xe thôi, miễn các con đừng say xe với thấy xóc nảy là được."
Hai chị dâu vui mừng, không mất tiền xe mà được đi nhờ xe thẳng vào thành phố, sướng chết đi được."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Họ cũng chưa từng ngôi máy kéo bao giờ, xa nhất chỉ đi bộ đến thị trấn gần đó thôi.
Diệp Thành Hải cũng hào hứng: "Vậy chúng con có được đi không ạ?" "Tụi mày đang đi học mà đi øì?" Diệp Diệu Đông liếc nhìn mấy đứa trẻ đang nhảy cẵng lên.
"Chúng con có thể xin nghỉ một ngày mài!"
"Muốn ăn đòn phải không?"
Diệp Thành Dương hăng hải nói: "Cha ơi, con không đi học! Con cũng chưa đi thành phố bao giờ!"
Diệp Thành Hồ không chịu: "Đợi đến khi mày được 100 điểm thì mới được đi!"
"Em còn chưa ởi học, sao mà thi được?"
"Không quan tâm, mày phải thi được 100 điểm mới được ởi, tao cũng vậy." Diệp Thành Dương trừng mắt nhìn Diệp Thành Hồ. Diệp Thành Hồ cũng không chịu thua, trợn to mắt trừng lại, hai anh em như gà chọi nhìn chằm chằm vào nhau.
Lại còn ngồi sát nhau, mắt trừng mắt, trán áp sát vào nhau, dùng hết sức đẩy vào nhau...
"Ăn cơm đi, trẻ con không được ởi đâu hết, chỉ ở nhà thôi. Lớn rồi sẽ có nhiều cơ hội cho các con ởi, đến lúc đó đi rồi các con sẽ chẳng muốn về nữa đâu” Lâm Tú Thanh cũng gọi chúng: "Ngồi yên hết cho mẹ, không nghe lời thì đừng ăn cơm nữa, đứng vào xó tường cho mẹ”
Hai đứa này mới chịu tách trán ra, chu mỏ, lại bắt đầu án cơm. Chị dâu cả hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta đi lúc mấy giờ?"
Chị dâu hai: "Bọn con sẽ dậy sớm chuẩn bị”
"7 giờ đi, cũng không cần quả sớm."
Giờ bắt ông ngồi máy kéo, chắc xương cốt đau nhức lắm.
Mẹ Diệp nhìn quanh, sao không ai hỏi bà đi hay không vậy? Bà nhịn một lúc rồi nói: "Ngày mai chắc mẹ cũng không có việc øì, mẹ sẽ đi cùng mọi ngØười xem sao." "Bà cũng đi à?" Cha Diệp ngạc nhiên hỏi.
Mẹ Diệp lập tức nổi cơn tam bành: "Sao? Tôi không được đi à? Chỉ có ông được đi thôi à?"
"Không, không phải, tôi chỉ hỏi thôi, bà không phải đi làm sao?"
"Không xin nghỉ được à?" "Được được, bà nói gì thì là vậy, muốn đi thì cứ đi, tôi cũng đâu có nói bà không được đi.
Mẹ Diệp trợn mắt nhìn ông.
Diệp Diệu Đông thấy mẹ mình cũng tự nguyện đi theo, liền nhìn A Thanh: "Em cũng đi dạo thêm chút nữa nhé?"
"Em còn đi nữa à? Thôi em không đi đâu, mấy hôm trước mới đi rồi"
"ĐI đi, mẹ cũng đi với chị cả chị hai, em cũng đi cùng họ dạo thêm chút nữa. Lần trước cũng gấp, em cũng chưa đi dạo đàng hoàng, mua toàn đồ biếu cha mẹ ăn Tết, chị em phụ nữ các em đi mua sắm với nhau không phải hợp hơn sao?”
"Lần này đi cho tử tế, muốn mua øì thì mua, đến thành phố rồi, anh với cha đi bàn chuyện, các chị em phụ nữ cứ đi tòa nhà bách hóa hay chỗ nào quanh đó dạo một vòng, bảo chú Chu chổ các em đi khắp nƠI.. Lâm Tú Thanh nghe anh nói cũng hơi động lòng. Mẹ chồng với chị dâu đi mua sắm ở thành phố, cô ở nhà cũng chẳng có ý nghĩa øì, chỉ bằng đi cùng luôn. Mẹ Diệp cũng cười híp mắt khuyên cô: "ĐI đi, đi cùng nhau đi, Tiểu Cửu thì gửi thẳng sang nhà Tuệ Mỹ chơi với Tiểu Ngọc, hai chị em chơi với nhau cho có bạn”
Diệp Tiểu Khê cũng gật đầu lia lịa: "Ứm ừm! Em gái" "Vậy được, vậy đi cùng nhau, gửi Tiểu Cửu sang nhà Tuệ Mỹ"
Cả nhà đã lâu lắm rồi không ngồi với nhau, hôm nay hiếm khi tụ họp đông đủ, lại còn không khí vui vẻ hòa thuận, xác định sẽ đi thành phố, ai nấy đều hào hứng, tiếng cười không ngót.
"À đúng rồi Đông Tử, hôm kia em mới đi thành phố về mà, sao lại đi nữa? Thấy em về là không ngồi yên được, cứ chạy ra ngoài suốt" Diệp Diệu Bằng từ trong tiếng cười nói, chợt nhớ ra chuyện này, thuận miệng hỏi.
"Em còn định mua cửa hàng, trước Tết nhờ cha vợ nghe ngóng hộ, hỏi quanh một chút, hôm qua có hồi âm rồi, nên ngày mai đi xem, bàn bạc một chút” "H4? Em còn mua nữa à, em đã có hai cái rồi còn mua nữa à?"
"Phải mua chứ, lúc này cửa hàng còn rẻ, tranh thủ mua thêm mấy cái cầm tay, năm nay cũng qua hơn nửa rồi, xung quanh chợ cửa hàng cũng lần lượt mở nhiều, lượng người qua lại cũng tăng lên rất nhiều" "Chưa đây hai ba năm nữa, tỷ lệ lấp đây cửa hàng chắc chắn sẽ cao hơn, dù sao mua sớm cũng không lỗ. Cửa hàng của anh cả một năm tiền thuê đã năm sáu trăm rồi, nếu có thể cho thuê liên tục năm sáu năm thì chẳng phải hòa vốn rồi sao, lo øì chứ?"
"Hơn nữa tiền thuê này đâu phải không đổi, chắc chắn sẽ tăng lên hàng năm. Mua cửa hàng rồi thì mấy chục năm sau vẫn là của mình, sau này bán đi, chắc chắn cũng bán được giá cao hơn bây giờ."
Diệp Diệu Bằng cau mày: "Sợ là không cho thuê được, cửa hàng của thằng hai cả năm nay chẳng có ai hỏi han øì, ai mà biết khi nào mới có người thuê." "Thì đợi vài năm nữa, mua rồi thì thôi, gấp gáp gì chứ? Các anh năm nay đều chưa đi thành phố, không rõ đầu, gøiờ người qua lại đông hơn trước nhiều lắm, ngày mai các anh đi xem sẽ biết." Diệp Diệu Hoa phụ họa: "Vậy ngày mai bọn anh cùng đi xem trước đã. "Ngày mai cả nhà cùng đi, hàng xóm xung quanh biết được, chắc ghen tị lắm” Mẹ Diệp vui vẻ nói.
"Kiếm được nhiều tiền về, sớm đã ghen tị chết rồi" "Nghe nói hôm nay trong làng có mấy người cùng nhau đi xưởng đóng thuyền, định đặt thuyền, kết quả thời hạn giao hàng đã kéo dài đến năm sau nữa, ai nấy đều giật mình" "Con cũng nghe nói rồi, từng người một về lại càu nhàu, bảo nếu kéo dài đến năm sau thì còn làm ăn cái quái øì nữa."
"Đúng vậy, mấy hôm trước ai cũng đang tính toán như ý, sang năm cũng định mở một con thuyền theo đi đánh bắt, tưởng tượng chỉ chưa đây một tháng là có thể thu hồi vốn, kiếm bộn tiền. Kết quả tốt lắm, đừng nói là sang năm, năm sau nữa cũng chẳng có thuyền” "Vốn dĩ tính toán đâu ra đấy, cứ nghĩ xong Tết sẽ đi, kết quả hy vọng tan thành mây khói, cười chết" Diệp Diệu Bằng mừng rõ: "Như vậy cũng tốt, vậy sang năm vẫn chỉ có mấy người chúng ta đi thôi. Nhưng Diệp Diệu Đông lại thấy anh ấy nghĩ quá lạc quan.
"Anh cả nghĩ quá sớm rồi, một truyền mười, mười truyền trăm, thuyền của các làng xung quanh chắc chắn cũng sẽ theo, thêm cả nhà Trần Niên bên thị trấn nữa, phía bên đó sang năm chắc chắn sẽ đưa nhiều thuyền đánh cá hơn, sang năm chắc chắn không kiếm được nhiều tiền như năm nay đâu."
"Năm nay đã kiếm được một món hời lớn rồi, sang năm nếu được một nửa của năm nay thì chúng ta nên lén mừng đi."
Mọi người lập tức im lặng. "Vậy cũng được lắm rôi, sang năm có một nửa của năm nay cũng là kiếm được rồi.' Cha Diệp biết đủ nói.
"Cũng phải, có một nửa cũng đủ kiếm rồi.
Nhưng Diệp Diệu Hoa lại cau mày: "Vậy thuyền Phong Thu Hiệu đi nữa thì không hiệu quả, con thuyền lớn này tiêu hao dầu dữ lắm, không thích hợp đánh bắt gần bờ, nên ra khơi xa đánh bắt thì hơn.
"Đúng, nhưng cũng có thể qua đó ở mười ngày nửa tháng, khi rãnh biển đánh bắt xong thì Phong Thu Hiệu không cần ở lại nữa" "Vậy cũng được."
“hôi ăn cơm đi, chuyện sang năm để sang năm tính, giờ nghĩ mấy thứ này làm øì, sang năm suy nghĩ cũng kịp mà, dù sao kế hoạch của dân làng mình đã đổ bể rồi." Mẹ Diệp chuyển chủ đề.
Diệp Diệu Đông cũng nhìn mẹ, hỏi: "Quỹ học bổng của ủy ban thôn sao rồi mẹ?”
"Gần như đã thương lượng xong với trường rồi, mấy hôm trước thông báo trên loa, những người trong làng mình lần này đi tỉnh Chiết Giang kiếm được nhiều tiền cũng học theo các con, ít nhiều cũng quyên góp cho miếu Mẹ Tổ để cầu nguyện, tiện thể cầu phúc sang năm kiếm được nhiều hơn chút nữa" "Rồi mấy hôm nay bảo là để giáo viên liệt kê danh sách học sinh có thành tích tốt học kỷ này và học kỳ trước nhưng bỏ học, một lúc nữa hội phụ nữ và giáo viên cùng đi thăm từng nhà, cố gắng kêu học sinh quay lại. "Học phí lại miễn, rồi còn có học bổng treo ở đó, chắc phần lớn gia đình cũng sẽ đồng ý thôi, đi học là có tiền kiếm, lúc tan học với cuối tuần, giúp gia đình làm thêm chút việc." "Rồi học phí của quỹ học bổng không phải con cho sao? Đến lúc đó xem có bao nhiêu học sinh quay lại trường, đưa danh sách cho nhà mình, chúng ta lấy tiền đưa cho trường là được."
Diệp Diệu Đông øật đâu. "Anh nói này, Đông Tử làm vậy, nếu có nhà nào biết em tài trợ học phí cho học sinh, cố tình không cho con ổđi học, cứ nghĩ đợi giáo viên đến mời, để em móc hầu bao, vậy phải làm sao?" Diệp Diệu Hoa cau mày hỏi.
"Tiền để không phải là phải có thành tích tốt sao? Nếu thật sự thành tích rất tốt, khiến giáo viên cũng thấy đáng tiếc, bỏ ra vài đồng cũng có sao đâu."
"Người thật sự thương con thì cũng sẽ không làm chuyện này, người làm chuyện này toàn là những kẻ hay nghĩ quấn, vì tương lai của con mà nghĩ, bỏ ra một đồng rưỡõi thì cứ bỏ ra một đồng rưỡõi thôi, biết đâu sau này thật sự nên người thì sao?"
Cũng không sợ giáo viên thiên vị nhận hối lộ gì đó, tổng cộng một học kỳ học phí cũng chỉ một đồng rưỡi thôi.
Mẹ anh lại còn làm ở hội phụ nữ, tin tức linh thông, làng xung quanh phần lớn đều sát bên, cả ngày rảnh rỗi không có việc øì thì đi hàng đông hàng tây nhiều cũng quen biết cả, cho dù không quen, tùy tiện kéo một người hỏi thăm cũng đều biết cả.
Hai chị dâu lại hơi không tán thành mà bĩu môi, nhưng không nói gì, tiền là người ta kiếm được, lại không phải tiên nhà mình, quản người ta tiêu thế nào làm gì.
Diệp Diệu Bằng gật đầu: "Vậy như thế cũng được, thành tích tốt bỏ học cũng không nhiều, chắc cũng chỉ tốn hai ba chục đồng, coi như làm phúc hành thiện thôi."
"Đúng vậy, kiếm được tiền thì nên làm phúc hành thiện nhiều vào, sau này chết rồi sẽ lên thiên đường, biết đầu công đức gia thân, kiếp sau còn được đầu thai vào nhà giàu nữa.
Bà nội rất tán thành: "Đúng, làm việc tốt nhiều vào, Bồ Tát mới phù hộ, Mẹ Tổ mới phù hộ, không thể làm chuyện bất nhân bất nghĩa, không thì chết đi sẽ xuống địa ngục." "Sống tốt là được rồi, còn nghĩ đến chết rồi thế nào nữa?" Mẹ Diệp không vui nói.
"Đâu giống nhau, chết rồi còn có thể đầu thai, kiếp sau lại làm người, nếu làm việc xấu nhiều quá, sẽ không đầu thai được nữa, hoặc phải đi làm súc sinh” Mẹ Diệp tuy không tin, nhưng chỉ bĩu môi, không phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận