Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 270: Bắt đầu ăn chay

Chương 270: Bắt đầu ăn chayChương 270: Bắt đầu ăn chay
Sáng hôm sau, nghi lễ cầu phúc bắt đầu, miếu tổ mẫu vào sớm tỉnh mơ đã bắt đầu tế lễ, Diệp Diệu Đông cũng đi lễ ba nén hương.
Ngày đầu tiên đơn giản lắm, chỉ bày lễ vật, mời cồng chiêng, rồi bà con tự nguyện đi lễ, phải đến ngày cuối cùng mới mời tổ mẫu tuần tra biển.
Anh làm lễ xong liền về nhà, vợ bảo hôm nay sẽ dọn đồ sang nhà mới.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng định nhân lúc những ngày rảnh rỗi, cùng dọn những thứ có thể mang đi trước sang nhà mới. Vừa vặn cùng ngày dọn luôn cho tiện.
Nhà chỉ có một cái xe đẩy, nên họ luân phiên chuyển đồ, mỗi nhà một lượt, ba lượt là xong, đồ đạc cũng không nhiều, phần lớn là tủ quần áo của họ, còn lại chỉ có chăn màn và quần áo chưa đến mùa mặc.
Giường thì phải đợi ngày dọn nhà mới di chuyển được, không chỉ xem ngày lành mà còn phải xem giờ tốt, hơn nữa Lâm Tú Thanh còn có thể đang mang thai, trong nhà có phụ nữ có thai thì giường cũng không được di chuyển lung tung.
Diệp Diệu Đông thực sự muốn mua giường mới lắm, cái giường gỗ này mỗi lần làm chuyện vợ chồng là kêu ọt ẹt, ảnh hưởng nhiều đến việc kéo dài của anh lắm. Mặc dù bây giờ cũng có nệm cao su, nhưng anh không mua nổi, quá đắt, tiền anh kiếm ra còn chưa đủ. Đành phải tạm dùng cái này trước.
Rồi sẽ mua thêm cho con một cái giường sắt hai tâng kiểu ký túc xá, bây giờ chỉ một tầng thôi, tạm đủ dùng, đứa nhỏ còn phải ngủ chung với cha mẹ ít nhất hai năm nữa.
Sau khi dọn xong đồ đạc, Diệp Diệu Đông lại chạy về lấy cuốc, anh định đào thêm đất trống xung quanh. Dù sao cũng là đất trống, anh đào ra thì tính là của anh, miễn không lấy làm đất xây nhà, trồng rau vẫn ổn.
Lúc đó rào một vòng tre, sẽ có vườn rau riêng!
Cha Diệp mẹ Diệp nhàn rỗi cũng ra nhà mới chơi, thấy anh lại đang đào đất, rất hài lòng, thời gian gần đây thằng con út thật sự biết tính toán hơn, cũng nghĩ cách trồng thêm rau, không còn lười biếng nữa.
"Đông tử, dùng xong cuốc thì đưa cha, lúc rảnh rỗi cha cũng đào đất trồng vài cây củ cải."
"Dạ"
Anh nghĩ phải đi mua thêm một cái cuốc ở hiệu đúc, nhiều thứ phải đến lúc cần mới nhận ra không có, nhà chỉ có một bộ dụng cụ nông nghiệp, không thể chia cho ai, họ phải tự mua.
Nhiều đồ đạc trong nhà chỉ có một, chỉ có bát đũa và vật dụng trong phòng có thể mang theo, còn lại phải để lại cho cha mẹ, họ còn trẻ, làm việc được, không thể lấy hết ra chia.
Đào đất khai hoang suốt nửa ngày, ăn trưa xong Diệp Diệu Đông đẩy xe lên núi, anh phải đào đất, đồng thời chặt một ít tre làm hàng rào.
Cả ngày bận rộn những việc đó, bcha cũng giúp anh buộc hàng rào, anh thực sự chưa từng làm việc này, cha lão luyện hơn, cái gì cũng biết.
Đến chiều, đàn ông trong nhà lại ra miếu thắp hương tối, suốt tuần ăn chay phải thắp sáng chiều ba nén.
Diệp Diệu Đông cũng rất thành tâm, kiếp này anh hy vọng cả nhà đều bình an khỏe mạnh. Có thanh niên bên cạnh không biết cách làm lễ, anh còn chỉnh lại cho đúng. ...
Theo truyền thống văn hóa, tay trái là cát, tay phải là hung, lễ phải đặt tay trái lên tay phải khấu đầu, rồi dùng tay trái cầm hương bỏ vào lư hương.
Người ta nói tay phải sát sinh, ô uế, trái lại tay trái ôn hòa, thích hợp dâng hương trước Phật. Cũng có cách nói nam trái nữ phải.
Thấy anh làm đúng cách, không cần ai chỉ, còn chỉ người khác, cha Diệp không khỏi gật gù.
"Được rồi, về ăn cơm đi."
Bữa tối giống bữa trưa, đầy bàn rau củ quả, người lớn thì không sao, biết phải ăn chay cầu phúc bình an, nhưng trẻ con thì không hiểu, nhìn đĩa rau quả, mặt bọn chúng liền xịu xuống.
"Lại toàn rau nữa, phải ăn bảy ngày thật ạ?”
"Có thể không ăn rau được không ạ?"
"Con muốn ăn tôm to hôm qua!"
"Con cũng vậy, con chưa từng ăn tôm to như vậy..."
Mẹ Diệp gõ xuống bàn: "Cả thôn đang ăn chay mà, không chỉ riêng nhà chúng ta, ăn nhanh lên, hôm qua ăn no cá thịt, vài ngày tới ăn rau củ quả cũng tốt, thanh lọc ruột gan."
"Nhưng ăn không no cơI" Diệp Thành Hải sờ cái bụng phẳng lì của mình, vài ngụm nước tiểu là hết rồi.
"Phải đấy, ăn không no gì cả!" Mấy đứa khác cùng hưởng ứng.
Chị dâu cả nhìn con trai cả, việc gì cũng do nó khởi xướng, thật là ghét cay ghét đắng: "Không làm việc gì, ăn no làm gì? Ăn nhanh lên, không thì đừng ăn nữa."
"Than ôi, chỉ mới hưởng phúc một ngày, giờ bị đánh về vạch xuất phát, không... còn tệ hơn xưa nữa, xưa còn được nhìn thấy cá con tôm con, vỏ sò..."
"Ngậm miệng lại, đừng ảnh hưởng đến các em, chịu đựng vài ngày thôi, không muốn ăn thì đừng ăn, về phòng đi."
Mẹ Diệp vội hòa giải: "Đừng la nó nữa, trẻ con mà, chúng đang lớn, không chịu đói được cũng bình thường thôi, hơn nữa cả ngày toàn rau củ quả, còn ăn cháo nữa, ngày mai mẹ nấu cơm khoai lang khô, đỡ đói một chút."
Có lời mẹ Diệp, ai cũng im lặng, chị dâu cũng không la con nữa, chỉ liếc mắt ra lệnh ăn nhanh.
Mẹ Diệp nói xong lại nhìn cha Diệp: "Đáy nồi dính quá nhiều tro, lát nữa ăn xong mang nồi ra cửa sau, dùng cuốc cạo lớp tro dưới đáy."
"Biết rồi." Trẻ con không bao giờ biết chán, mặc dù đã thấy cả trăm lần, chúng vẫn hứng thú, ăn xong liền chờ đợi ở đó để xem, cũng chẳng chạy ra ngoài chơi.
Sau bữa tối, cái nồi sắt lớn trên bếp đất được mang ra cửa sau, úp ngược xuống đất, xung quanh là một vòng trẻ con, cha Diệp đuổi cũng không đi, ông chỉ yêu cầu lùi ra xa một chút.
Ông dẫm chân lên nồi đè chặt nó xuống, cầm cuốc từ từ cạo lớp tro đen bám dưới đáy nồi.
"Ông nội ơi, sao lúc nào cũng phải mang nồi ra cạo đáy vậy ạ?"
"Không thấy tro à? Tích tụ dày đặc một lớp, thế này thì nấu ăn khó lắm, phải nấu cả tiếng đồng hồ."
Mấy đứa có cái hiểu cái không gật gật đầu.
Mẹ Diệp cầm cái hũ đen có nửa hũ bột màu đen, ngồi xuống cẩn thận gạt tro đáy nồi vào hũ.
Tro đáy nồi có thể cầm máu và chống tiêu chảy, là bài thuốc dân gian đáng tin cậy, có cơ sở khoa học, nhưng nhà họ chỉ dùng cầm máu, trong sinh hoạt hàng ngày dễ bị va chạm xước xát, bôi một chút tro là ổn, mẹ Diệp lần nào cũng thu gom lại.
Xong xuôi, họ nhấc nồi lớn lên bếp đất, mẹ Diệp cất kỹ hũ đi, không khỏi dặn thêm:
"Ăn chay xong các con mỗi đứa mua một cái nồi sắt cho nhà mới, dọn nhà cần dùng, ngày đó mọi thứ phải chuẩn bị trước."
"Con biết rồi, chúng con biết mà."
Xem xong náo nhiệt, đám trẻ lại chạy ra ngoài chơi.
Người lớn ai nấy đi vào phòng trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận