Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1210: An bài kiếm việc (length: 14796)

Diệp Diệu Đông vừa đến thành phố đã cùng mập mạp mỗi người một việc.
Mấy ngày trước, hàng hóa đã sớm đưa đến nhà máy trong kho, hắn vừa đến liền đi kiểm tra ngay, xác nhận số lượng.
Vương Kiến Tân cũng theo sau báo cáo tình hình đặt hàng, cùng với thời gian giao hàng sắp tới, đồng thời cũng hỏi khi nào thì công xưởng có thể bắt đầu hoạt động?
Vương Quang Lượng cũng chăm chú nhìn theo Diệp Diệu Đông, đánh giá người không biết từ đâu xuất hiện này.
Tuy cùng họ, nhưng chắc chắn 500 năm trước không chung một nhà, làm người cũng phải có thứ tự, hắn nhất định không thể thua kém người địa phương này.
"Đông ca, có phải sắp tới phải đem hàng nhập về, để ở đây ủ men không? Kho ở nhà ta đúng là sắp không còn chỗ chứa đồ rồi, mấy cái thùng lớn, vại lớn này đến đúng lúc thật.” “Nếu xác định đều chuyển đến hết, thì tôi dẫn người ở lại đây luôn. Anh em chắc chắn không ý kiến gì, ở đâu làm cũng là làm cho anh."
Có cảm giác nguy cơ mới có thể có tiến bộ, Diệp Diệu Đông rất hài lòng với việc hắn chủ động đề xuất.
"Muốn chứ, đây đều là dự tính từ năm trước, giờ mới đưa được một đợt, chắc chắn sẽ lập tức bắt tay vào việc.”
"Thế này nhé, anh về nói lại với mọi người, ai muốn cùng anh ở lại thành phố thu hàng, thì ngày mai cứ ở lại, không muốn thì có thể ở nhà làm.”
“Dù sao không ép buộc ai cả, ta cũng sẽ thuê thêm hai dì, hai dượng nữa, hai ngày tới họ sẽ chuyển đến, họ sẽ phụ trách coi kho và công việc ủ men.”
"Tiền lương thì năm sau sẽ tăng thêm 5 đồng, giờ ở lại thành phố thì không tăng lương nữa, vì các cậu đi thu mua ở bên ngoài đã cao hơn tiền lương ở nhà rồi.”
"Nhưng thời gian nghỉ sẽ được nhiều hơn 2 ngày, tiện cho các cậu về thăm nhà, thấy ai cũng đến tuổi lấy vợ rồi. Vốn dĩ mỗi tháng cho các cậu nghỉ 4 ngày, giờ mỗi tháng sẽ cho nghỉ luân phiên 6 ngày, tự các cậu sắp xếp để thu xếp công việc. "
“À đúng, tiện thể bao luôn cơm, ở lại thành phố làm việc thì bao ăn, đây là ưu đãi đặc biệt.”
Thêm vào đó những người này ở lại thành phố thu hàng, sẽ không cần phải đi đi lại lại giữa nhà và thành phố, đến lúc đó có thể thu hàng vào ban đêm nhiều hơn, cảng nước sâu ở thành phố về cơ bản là nhộn nhịp nhất vào ban đêm, thuyền đánh cá cập bờ cũng nhiều nhất.
Đến lúc đó mỗi ngày lượng hàng thu được sẽ tăng lên, nửa năm sau sản lượng sẽ vô cùng lớn.
Dù sao ở đây có 13 mẫu đất nên hoàn toàn không sợ thiếu chỗ cất giữ.
Vương Quang Lượng mắt sáng lên, bao cơm tức là có thể tiết kiệm được kha khá tiền, bọn họ giờ ngày nào đi thu hàng cũng là phải mang cơm tối đi theo từ sớm, về đến nhà thì cũng đã đêm khuya rồi.
Thêm hai ngày nghỉ cũng không quan trọng, nhưng bao cơm thì tốt hơn nhiều so với cho thêm mấy đồng tiền lương, đến thành phố làm còn giúp nhà tiết kiệm được phần ăn nữa.
Với lại, lúc nghỉ ngơi còn có thể đi dạo quanh thành phố, mua chút đồ thành phố về cho người nhà, càng nở mày nở mặt.
Hắn vỗ ngực hào hứng nói: "Được, tôi về sẽ nói với họ, chắc chắn họ đều rất muốn ở lại thành phố làm."
“Ừ, lát nữa ta lại đến xưởng máy móc một chuyến, xem có sẵn xe máy kéo thùng để mua một chiếc không, 12 mã lực là được, nơi nào tốt thì các cậu cứ đi đi về về từ bến tàu kéo hàng."
Chiếc máy kéo ở nhà vẫn để dùng ở nhà thôi, mấy ngày phải từ bến tàu kéo hàng đến nhà xưởng một lần, với cả cá khô cũng cần vận chuyển qua lại nữa.
Dù sao giờ chi phí bỏ ra đều là lợi nhuận trước kia, sau này làm ăn lại kiếm về được. Tiền vốn của hắn giờ toàn là ném hết vào chơi kiểu vậy, giằng xé mà ra.
Diệp Diệu Đông dăm ba câu đã quyết định xong chuyện bắt đầu làm việc, công nhân cũng đều đã được sắp xếp ổn thỏa.
Vương Kiến Tân lại cuống lên, người thì có việc rồi, nhà máy cũng chuẩn bị khai trương, vậy hắn thì sao?
"Đông ca, còn tôi thì sao? Trong xưởng?"
"Cậu có việc khác, cậu quen đường ở thành phố này mà, lát nữa cậu đi hỏi xem chỗ nào có xưởng muối biển, nước mắm cá cần nhiều muối lắm, tìm hiểu kỹ rồi về nói với ta, ta sẽ đến xem. Ngày mai ta cũng ở lại thành phố."
Có việc được giao thì tốt rồi, Vương Kiến Tân vỗ ngực đảm bảo.
“Chuyện này cứ để tôi lo, hồi trước tôi đi bán kem, khắp các ngõ ngách trong thành phố này tôi còn lạ gì nữa, tôi đi nghe ngóng liền.”
"Tiện thể hỏi xem có chỗ nào bán giường sắt không, nhà ký túc xá cũng phải làm ít giường về chứ không thể cứ nằm đất mãi được."
"Được."
Diệp Diệu Đông lại nghĩ đến vài việc vặt vãnh khác rồi sai hắn đi làm, còn mình thì đi tìm Lâm phụ.
Tiền tiêu vặt sau này để thu mua chắc chắn phải lấy từ cửa hàng, cần bàn giao cho Lâm phụ tách ra ghi sổ sách.
Hắn nghĩ, chờ một thời gian nữa khi đám thuyền đánh cá quen với việc nhà mình thu hàng rồi, thì sẽ thuê một người chuyên ghi sổ sách.
Việc thu hàng ở bến tàu chỉ cần phụ trách viết giấy tính tiền và giao hàng, viết xong giấy đưa cho mấy lão ngư kéo hàng đến chợ bán, rồi tiện đường mang giấy đến cửa hàng thanh toán, như thế sẽ không cần để Vương Quang Lượng phải ứng trước tiền nữa.
Với lại, ở cửa hàng thành phố cũng nên có một người ghi sổ thống kê chuyên biệt, cũng không cần phải trông cậy vào một mình Lâm phụ nhớ hết, như vậy khó cho ông quá.
Quả thực là khởi nghiệp gian nan, mọi thứ đều phải bắt đầu từ đầu.
Diệp Diệu Đông lo liệu xong xuôi từ trong xưởng đi ra, cơ bản đã an bài xong xuôi tất cả.
Ra khỏi nhà máy, hắn liền lập tức đến xưởng máy móc đặt trước xe kéo, giờ chính sách mua xe máy kéo đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Hắn đặt cọc, nói rõ phải giao kèm thùng xe loại lớn bao nhiêu, hai ngày nữa qua lấy, coi như xong.
Sau đó quay lại cùng Vương Kiến Tân bôn ba.
Mập mạp cũng đang tất bật chạy khắp nơi, cũng may thời gian trước Vương Kiến Tân dẫn đi một lần nên giờ hắn chỉ cần tự mình đi.
Hai người bận rộn từ sáng đến tối, hôm sau lại tiếp tục bận rộn cả ngày, mới có thể tạm kết thúc được mọi việc rồi về trước.
Ba ngày sau, khi Diệp Diệu Đông lại đến thành phố để lái xe kéo thì tiện thể ghé qua thăm Trần cục trưởng, cũng bảo mẹ nuôi Kim Ngọc Chi mang theo chút đặc sản quê nhà, chia cho các cán bộ xung quanh.
Dù sao đều là đồ nhà tự làm, không phải đồ gì quý giá, chỉ là chút tấm lòng thôi.
Đợi đến khi nhà máy đi vào hoạt động, nếu có thể hắn vẫn phải nghĩ cách xin một tờ giấy phép sản xuất. Sau đó, đợi nửa năm nữa khi cần loại bỏ gì thì sẽ lại cần nhân lực, lúc đó sẽ trực tiếp tuyển thêm mấy phụ nữ trong thôn vào làm, hiện tại nhân lực còn chưa cần nhiều lắm.
Nhưng thế nào cũng phải đi trước đến ủy ban thôn chào hỏi một tiếng, tránh để người trong thôn nhìn cái nhà máy to như vậy, nhân viên ra ra vào vào mà nổi lòng ganh tị. Diệp Diệu Đông cứ liên tục chạy tới chạy lui, thu xếp việc nhà máy ở thành phố, công việc thu mua và buôn bán hải sản tạm thời giao cho người khác trên thuyền phụ trách trước.
Đương nhiên, tiền bán hàng thì chắc chắn giao cho cha hắn giữ, rồi về lấy cho hắn.
Cũng còn may, vẫn còn có cha hắn ở đó, với lại mấy anh em trên thuyền cũng hiểu việc, đám người chèo thuyền cũng đã đi theo hắn hơn một năm, rất biết điều.
Bốn thuyền đánh cá cùng nhau ra khơi rồi lại cùng nhau về, có sự thương lượng và thống nhất, sẽ không có vấn đề gì đâu. Chờ hắn xong việc trong tay thì thuyền đánh cá cũng đã bình an về đến bờ, vừa kịp lúc người ở trong thành phố về, trực tiếp nhận hàng bán luôn, để những người khác nghỉ ngơi trước.
Chuyến này không có hắn thì thuyền đánh cá vẫn vận hành bình thường, về sau không có hắn thì cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hắn cũng không thể cứ theo thuyền đánh cá đi biển bắt cá cả đời được, có những việc nên giao ra thì phải giao, mình không cần thiết cứ vất vả hứng chịu phong hiểm làm.
Những nơi khác, có lẽ càng cần hắn hơn, như lần này sắp xếp việc nhà máy ở thành phố chẳng hạn.
Trong khoảng mười ngày, nhân sự đã sắp xếp ổn thỏa hết, những thứ cần mua sắm cũng mua hết rồi, đã có thể bắt đầu thu hàng, ủ men và vận chuyển bình thường.
Diệp Diệu Đông làm xong việc ở thành phố, liền lập tức lái thuyền đi Ôn Thị nhập hàng.
Xưởng bật lửa ở Ôn Thị cũng đã hoàn toàn thay đổi, sân bãi từ sau Tết đã được xây dựng xong, đồng thời trước cửa còn trương bảng hiệu to tướng "Xưởng bật lửa Đông Phúc".
Khi hắn đến thì vừa hay có một xe tải đang chở linh kiện đi vào.
Bên trong xưởng rộng lớn hẳn ra, nhân viên cũng đã tăng lên hơn 200 người.
Nghe Phương Kinh Phúc nói trong nửa năm nay, toàn bộ lợi nhuận đều đã được đổ hết vào đầu tư, đến cả điện cũng đã được nâng cấp toàn diện, máy phát điện cũng đã chuẩn bị rất nhiều máy, còn điện thoại dây cũng kéo riêng một đường, trong xưởng trang bị mấy chiếc điện thoại.
Thêm cả bộ phận thiết kế, làm cho quy mô hẳn hoi, hắn suýt chút không nhận ra.
Còn nhà bọn họ cũng đã sửa lại nguyên trạng rồi, hiện giờ chỉ còn giữ lại hai anh em sinh đôi trông nhà.
Theo Phương Kinh Phúc nói, tính đến cuối năm nay, các xưởng bật lửa ở thành phố của bọn họ đã phát triển lên đến hơn 50 cái, quá nhanh chóng, dù sao thì cũng không cần bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật cao.
Cho nên họ nhất định phải mở rộng quy mô, hơn nữa còn phải có thêm nhiều mẫu mã mới để có thể chiếm lĩnh nhiều thị phần hơn, hắn cũng rất mạnh tay chi tiền, dù sao cũng toàn là tiền kiếm được.
Diệp Diệu Đông cảm thấy rất đúng, ban đầu hắn cũng chẳng quản gì.
Biết trước mắt nhà bọn hắn sản xuất chiếm hơn phân nửa thị trường, vậy là rất mãn nguyện, lúc đầu Phương Kinh Phúc cũng là người làm sớm nhất.
Sau đó theo Phương Kinh Phúc nói, năm ngoái liền có Hoa kiều bà con của hắn liên hệ, muốn một nhóm bật lửa thử nghiệm, năm sau lại nhiều hai ba nhà, hiện tại đã có một chút dấu hiệu chuyển biến ổn định.
Không bao lâu nữa, bọn hắn liền có thể bắt đầu kiếm lợi nhuận lớn.
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ như vậy, nửa năm nay nhà máy biến hóa cũng là rõ như ban ngày, nhìn qua là tốn không ít tiền, kiếm được bao nhiêu đều đổ vào đó hết, hắn cũng tin tưởng.
Với lại hiện tại quy mô đã làm lên, chắc chắn không thể thiếu chuẩn bị, nhất định phải có chuyên môn tài vụ quản lý sổ sách.
Hắn đối với bộ dạng trước mắt hết sức hài lòng, nếu là tự hắn làm, tuyệt đối không bằng Phương Kinh Phúc.
Đã tới rồi, Diệp Diệu Đông cũng cố ý đến cửa thăm hỏi Tằng Vi Dân, để tạo ấn tượng, cũng tiện thể nói tình hình của mình hiện tại.
Không cầu có thể giống như Trần cục trưởng, lăn lộn thành quen thuộc như vậy, nhưng cũng đừng quên hắn, một nơi nhậm chức không rõ bao nhiêu năm, nhưng người ta còn nói, hắn đến nhất định đều muốn đi thăm hỏi.
Diệp Diệu Đông từ Ôn thị về đến nhà, lại đem một thuyền hàng kéo đến thành phố, đồng thời để Lâm phụ mang túi đựng nước mắm cá mà hắn đã tích lũy hai ba tháng đưa ra thị trường.
Lô hàng này cũng phải hơn trăm tấn, đem toàn bộ hàng trong nhà hiện có xuất ra hết, hiện tại vẫn đang làm không ngừng, chỉ là mỗi ngày sản xuất có hạn, còn phải đợi ba tháng nữa mới có thể sản xuất với số lượng lớn.
Hắn bận tối mặt tối mày, liền bận rộn hơn 20 ngày đều không nghỉ, đã gần đến giữa tháng 2 âm lịch, cuối tháng 3 dương lịch, thật sự là bận tối tăm mặt mũi.
Trong thời gian này, hắn cũng dặn người, đem số túi đựng nước mắm cá trong kho, mỗi ngày một xe một xe chở đến kho nhà máy ở thành phố.
Giao thông thành phố so với bên họ tốt hơn nhiều, tuy đường không tốt, nhưng là tứ phía thông suốt, xuất hàng cũng thuận tiện, mà chỗ chứa cũng đủ lớn.
Mấy tháng gần đây tích lũy từ từ, đã không có chỗ cất giữ, có một phần chỉ có thể chất đống ngoài sân xưởng, sau đó lấy rơm rạ che lại, lại dùng vải ni lông phủ một lớp.
Đến khi hắn xong việc, những hàng này đều đã được chuyển hết đến thành phố để cất giữ.
Khi hắn chở bật lửa đến thành phố, còn tiện thể nhìn một chút, toàn bộ chất đầy một cái nhà kho lớn.
Mà trong khoảng thời gian này, nước mắm cá lên men với số lượng đáng kể, mỗi ngày máy kéo đều phải chở mấy xe, thu hút một đám lớn người dân bản thôn lân cận.
Chỉ là người ta xem qua thấy toàn là mấy con cá nhỏ không dùng được, đa số đều lắc đầu, còn tưởng là đồ vật gì đáng tiền, đưa bọn họ còn không muốn.
Ai nấy đều nhiều lời, nói lãng phí tiền, mua một khu đất lớn như vậy, kết quả chất đống mấy thứ tôm cá nhãi nhép vô dụng, đúng là phí của trời.
Diệp Diệu Đông nghe chỉ cười trừ.
Đôi khi những thứ càng không đáng chú ý, lợi ích thu được càng làm người ta không thể tưởng tượng, dù rằng mấy thứ này chu kỳ dài một chút, nhưng cũng coi như ổn định.
Loại vật này, thời gian càng dài càng nổi tiếng.
So với bật lửa thì tốt hơn nhiều, chỉ có thể kiếm được chút tiền nhanh, bật lửa làm không được mấy năm, đa phần nhà máy đều phải đóng cửa.
Trong khoảng thời gian hắn bận rộn, quán cơm của gã mập cũng đã mở cửa, mời anh em của hắn làm việc, đồng thời chia một phần lợi nhuận.
Hắn bận xong việc ở nhà máy, còn cố ý vào xem qua một chút, ăn một bữa cơm chùa nóng hổi, mới bị bọn họ tiễn ra.
Khiến cho hắn đều có chút ngại ngùng.
Hắn vừa đi vừa cầm cây tăm xỉa răng, đối người lái đò bên cạnh nói: "Miễn phí đúng là thơm, lần sau chúng ta lại đến."
"Ha ha ha, cái đó còn phải nhờ gương mặt ngươi mới được, chứ chúng ta mà đến ăn cơm chùa thì chắc bị đánh ra."
Diệp Diệu Đông sờ sờ mặt, cũng cảm thấy có lý.
"Với cái mặt này của ta, hiện tại đi ăn điểm tâm cũng không cần tiền, ăn cơm trưa ăn cơm chiều cũng không cần tiền, ngồi xe cũng không cần tiền... Ngẫm lại, cũng thật là sướng khi về già rồi..."
"Ha ha, đúng thế, đúng thế, anh vợ cả mở tiệm ăn sáng, bạn từ thuở nhỏ mở tiệm cơm, anh vợ hai mở máy kéo, xác thực cũng không cần tiền."
"Lần sau đến rủ người khác làm thêm chút gì nữa, như vậy thì cuộc đời ta mới có trông cậy, về nhà thôi, mệt chết."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận