Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 464: Về nhà(2)

Chương 464: Về nhà(2)Chương 464: Về nhà(2)
"Thích quá- bóp mạnh hơn- dùng sức vào-"
"Thế này được không?"
"Ừm- Đúng rồi- Cứ như vậy- Ừm- Tuyệt lắm- Thích quá-"
Diệp Diệu Đông nhắm mắt tận hưởng dịch vụ hiếm có này từ cô.
"Xuống dưới một chút nữa..."
Lâm Tú Thanh ngoan ngoãn bóp xuống dưới, xoa bóp ấn huyệt khắp lưng anh một lượt, thoải mái đến nỗi anh nhắm mắt luôn.
Nhưng chỉ một lúc sau thì cô dừng một bàn tay lại, anh vẫn chưa thỏa mãn mà.
"Vợ yêu?”
"Tay mỏi rồi."
"Vậy để anh xoa bóp cho em nhé?"
Diệp Diệu Đông vừa đưa tay ra, hai người vừa chạm vào nhau thì nghe tiếng mẹ Lâm gọi Lâm Tú Thanh ở ngoài nhà, cô liền có vẻ hơi hoảng hốt như kẻ làm điều gì trái phép, vội vàng đứng dậy định đi ra ngoài.
Lồng ngực không còn gì, anh thở dài tiếc nuối, trực tiếp nằm xuống, hai tay gối đầu, chân duỗi ra, nhìn lên đầu giường, mang thai mười tháng thật khó chịu quá.
Anh đếm ngón tay, hình như mới qua bốn tháng? Hay là năm tháng rồi nhỉ? Chết tiệt, cũng chẳng biết tính thế nào nữa.
Ôi, cũng chẳng có đĩa VCD, cũng chẳng có phim đen...
Đầu óc miên man tưởng tượng đủ thứ, không ngờ lại ngủ thiếp đi, không biết lúc nào thì đã có một đứa nhỏ nằm cạnh.
Cho đến chiều ba giờ anh mới tỉnh, phát hiện ra mình đã gối đầu lên con trai nhỏ mà ngủ, khó trách cảm thấy thoải mái thế.
Con trai cũng có chút ích lợi đấy. Anh nhẹ nhàng đứng dậy, đắp chăn cho con rồi mới đi ra ngoài.
Lúc này mẹ Lâm đang lục tục chuyển đồ.
Diệp Diệu Đông đứng ở cửa, duỗi người ra giãn gân cốt, nhìn mẹ vợ lôi ra từng túi từng hũ đồ ở trên bếp, miệng lầm bầm liệt kê từng thứ, rồi nói sẽ cho họ mang về.
Anh nhìn những hũ đựng đầy ấy, thấy hơi nhiều, liền nói: "Mẹ à, sao mẹ lại lục tung lên thế, không cần cho chúng con mang về nhiều thứ thế, nhà con đâu thiếu đồ ăn. Chỉ cần mang về một túi bưởi, nửa túi quýt là đủ rồi..."
"Ôi dào, hiếm khi về một lần, sao lại không mang gì về cả. Đây toàn là đồ tự nhà mình ăn dư mà phơi khô, con coi cái túi củ cải khô kia, nhà mình phơi cả một túi to, ăn tới tận năm sau cũng chưa hết. Còn cái mẻ cà muối kia, mấy tháng trước đã muối rồi... rau cải vàng, măng khô cũng là mấy tháng trước phơi... Nhà nhiều lắm, ăn không hết..."
Bố Lâm cũng cười nói: "Nhà quê chỉ có rau thôi, chẳng có thứ gì quý lắm đâu. Mấy ngày tới lại phải thu hoạch khoai lang từ từ nữa, thu xong phải chẻ rồi phơi khô thành sợi, còn phải lấy làm bột khoai lang nữa, đợi các con về dịp Tết, lúc đó sẽ cho các con mang về một ít..."
Mẹ Lâm cũng gật gù tán thành: "Đúng đúng, toàn là đồ tự trồng tự làm, phơi được cả đống, ăn không hết. Mai các con cũng mang về một túi khoai lang nhé?"
Trước đây chưa tách ra ở riêng, lấy ít thôi cũng được, giờ đã tách ra rồi, mỗi người một nơi, nên mẹ Lâm muốn cho họ mang về một phần.
"Ồ không không, nhà chúng con cũng trồng rồi, cũng có thu hoạch rồi, không cần mang về đâu, mẹ cứ để lại cho mình..."
Diệp Diệu Đông liên tục phẩy tay, đến cả khoai lang cũng phải mang về à, anh khiêng chết đấy?
"Những quả bí ngô kia cũng mang thêm vài quả về nữa đi, lần trước mang về đã ăn hết rồi chứ? Nhà còn nhiều lắm đấy..."
Mẹ Lâm nói rồi định đi sang buồng kho lấy bí ngô. Bí ngô thì nặng hơn nhiều.
Lâm Tú Thanh cũng nói: "Nhà vẫn còn bí ngô nhiều lắm, mẹ đừng mang về nữa..."
"Mang thêm vài quả về ăn dần đi..."
Vợ chồng có hơi khó từ chối tình cảm chan hòa của mẹ, chỉ đành nhìn bà mẹ tất bật lục lọi đồ đạc.
Sáng hôm sau, trước cửa nhà họ Lâm đã có một chiếc máy kéo, kêu đỗm đỗm đỗm, thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh, ai nấy đều ra xem náo nhiệt, chào hỏi.
"Nhà con rể về rồi à? Còn gọi cả máy kéo nữa hả?"
"Trời ơi... lại gọi máy kéo đưa về nữa à? Đi thì máy kéo, về cũng máy kéo, nhà con rể giàu có thế à? Trước giờ sao tôi chưa nghe nói gì nhỉ?"
"Chậc chậc, chạy một lần như vậy tốn bao nhiêu tiền đấy?"
"Thật là phung phí quá...'
Diệp Diệu Đông cười nói: "Đâu phải tôi, mà là bố mẹ vợ tôi quá nhiệt tình đấy chứ. Coi kìa, bọc bao tải lớn nhỏ đầy ắp thứ này thứ kia, bắt chúng tôi phải mang về, không lấy cũng không được. Hai vợ chồng tôi lại còn có hai đứa con nữa, làm sao mà xách nổi? Lúc đi cũng không mang theo xe đẩy, đường xa thế kia, chân trẻ con đi không nổi, nên phải gọi máy kéo cho tiện chứ sao."
Đây là do tối hôm qua anh đã thuyết phục Lâm Tú Thanh, bảo cô đi thuê một chiếc máy kéo, nếu không thì họ làm sao mà mang về được. Có mấy bao tải to đùng ở đó, chỉ riêng bao bí ngô cũng đã nặng cả trăm cân rồi.
Việc gì nên tiết kiệm thì tiết kiệm, việc gì cần chỉ tiêu thì chi tiêu.
Anh nói xong liền đi xách đồ, cũng chẳng buồn để ý những người xung quanh nói gì nữa.
Bọn họ no đủ rồi mới lảm nhảm, rỗi rãi quá nên thấy nhà ai có chút động tĩnh gì là xúm lại xem.
Hai anh vợ cũng phụ giúp xách những bao tải mà mẹ Lâm đã sắp xếp sẵn từ trước lên máy kéo, ngay cả những con vịt trời bắt được hôm trước cũng được bỏ vào hai con để mang về cho họ.
Mỗi lần về nhà bố mẹ vợ đều nhiệt tình đón tiếp, bao bọc đồ đạc bắt buộc phải mang về, Diệp Diệu Đông cũng thấy hơi ngại. May mà lúc đến anh cũng mang theo không ít hải sản, nếu không thì thật sự trở thành kẻ ăn bám rồi.
Diệp Thành Hồ nhìn các anh em của mình cũng hơi luyến tiếc khi phải ra về, nhà bà ngoại thật vui quá, có đồ ăn lại có đồ chơi, cả ngày suốt miệng cậu cứ lăm nhăm không ngừng.
"Lần sau các anh chị qua nhà em chơi nhé, em sẽ dẫn mọi người đi bãi biển đào nghêu."
"Được rồi, lần sau em cũng có thể qua đây chơi nữa."
"Vâng, em nhất định sẽ đến, các anh chị nhớ bảo vệ ba ba của mình đừng để bị ăn mất nhé, em cũng sẽ bảo vệ ba ba của mình không để bị bố em ăn mất."
Diệp Diệu Đông nghe thấy cậu cứ lầm bầm mãi không thôi, trực tiếp bế bổng lên máy kéo luôn.
Sau khi tạm biệt nhà họ Lâm một cách đơn giản, anh bảo máy kéo xuất phát lên đường về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận