Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1298: Cao hứng (length: 13301)

"Cũng không biết nàng có chịu hay không lấy xuống, hiện tại đồ vật của mình đều thấy nhưng mà vội, bị mấy anh trai lừa gạt quen rồi, đều cảnh giác, biết phải che chở."
"Ngươi để nàng tự lấy xuống, tự mình làm lại một lần, rồi cho nàng tự tay đeo cho chó con, nàng liền chịu."
"Ngươi đúng là hiểu con nít."
"Trẻ con chẳng phải như vậy sao? Nhỏ như vậy, chính là thích làm việc."
Bố Diệp ngắm nghía kỹ chuỗi dây chuyền và chiếc nhẫn của mình, nói: "Ta đem vàng lấy về trước, lát nữa muốn dỡ hàng, ngươi nhớ đó."
"Ta biết, cơm cũng ăn xong rồi, giờ cũng không có việc gì gấp, người tới ta liền cho người ra biển dỡ hàng."
Diệp Diệu Đông lại quay đầu dặn dò Lâm Tú Thanh: "Tiền lương cho công nhân chuẩn bị xong chưa? Được rồi, cứ dỡ hàng trước đi, dỡ xong ta để họ chờ một chút, tránh việc giờ cầm tiền rồi đánh rơi."
"Cũng được, dù sao cũng chỉ cách nhà mấy bước, tốt, ngươi quay lại nhà đưa cho bọn họ."
". . ."
Mẹ Diệp cũng cười nói: "Vẫn phải qua nhà anh cả và anh hai ngươi một lát, sáng sớm đến trước nhà ngươi, lát nữa hai chị dâu đến mà nói, ta qua nhìn bọn họ cái, nói vài câu."
Diệp Diệu Đông đáp một tiếng, đi ra cửa nhìn mực nước thủy triều.
Lâm Tú Thanh đứng bên cạnh hỏi: "Chờ thủy triều lên rồi đưa thuyền hàng kia vào?"
"Đúng, bây giờ chưa lên, muộn chút nữa, tiện thể dỡ hàng trước. Mấy cái bao tải kia ngươi bỏ đi hết chưa? Trong đó chăn bông đều là ta mua ngoài kia, đều là đồ mới, ngươi xem trong nhà có chăn bông cũ nào cần thay không, thay vào luôn, đệm mỏng cũng là đồ mới, đống đồ này tốn không ít tiền đó."
Diệp Diệu Đông nói qua với nàng những thứ đồ kia đã mua, dặn đừng lãng phí, cái gì có thể thay mới thì thay, đồ mới ấm hơn đồ cũ, ruột chăn bông thì đem phơi, còn vỏ chăn thì dùng của nhà.
Hắn còn nói mình đã mua không ít chăn mền, còn đặt mua cho mỗi người hai bộ quần áo dày.
Quần áo thì đưa cho họ, chăn mền cất lại, có thể mang lên thuyền mới, cũng không có bỏ phí chỗ, có chỗ trong nhà Chiêm gia.
Có bao nhiêu thứ thì nhà mình cứ cất trước, sau này dùng trên thuyền khác, tóm lại là dùng được.
"Vậy đống đồ này cũng tốn kém không ít đó, lúc sáng dọn dẹp đã thấy nhiều chăn mền như vậy, giặt thôi đã tốn công, mà phơi thì không đủ chỗ, chỉ còn cách căng thêm mấy dây, phơi ngoài bãi đất."
"Không còn cách nào, hè đi ra ngoài một chút là chờ tới đông, đưa người ra ngoài cũng phải lo cho người ta."
"Ừm, cũng không ngờ được chuyến đi này mà gần hết năm mới mới về, ngươi cũng thật là, nói đổi chỗ là đổi chỗ, ý này tới ý khác."
"Đón lấy thời cơ thôi, lỡ rồi không quay lại được. Chứ không lẽ đi ra mà không kiếm được đồng nào lại thất thểu quay về sao? Ta thì được chứ mọi người đâu chịu. Dù gì chạy tới chạy lui cũng ở Chiết Giang."
"Chỗ của ngươi đâu phải không kiếm được gì, lúc đó cũng gửi mấy vạn rồi còn gì."
"Đúng là ta có kiếm được, nhưng ai mà lừa được nhiều như ta chứ? Ta là do có nhiều thuyền cá, tích lũy nhiều thôi. Bọn họ còn phải chia cho ta một nửa, còn phải lo chi tiêu nữa, thực sự chả kiếm được gì, không thì sao lại muốn đánh cược vụ chợ cá."
"Thôi, nói mấy cái này làm gì, dù sao mấy thứ ngươi mang về ta đã sắp xếp xong rồi, mấy thứ đặc sản cũng đều loại tốt, tiện dịp cuối năm đem biếu người." "Ừ, ngươi xem đó mà liệu liệu, mấy cán bộ trong thôn cũng phải chuẩn bị chu đáo, còn chỗ cha nuôi thì ngươi chuẩn bị cho ta một phần quà nặng nặng một chút. Xong việc nhà rồi thì ta vào thành phố đưa cho ông, tiện đường ghé xưởng một chút, nửa năm nay ngươi có thường lên thành phố không?"
"Có, tháng đi hai lần gì đó, kiểm tra giấy tờ, rồi thu tiền hàng trong tiệm. Tiện đường thì ghé thăm cha nuôi mẹ nuôi, kể về tình hình của ngươi."
"Vậy là tốt rồi."
Hắn cũng thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, có điều ở xa quá, mà lại nói chuyện điện thoại, cũng chẳng có gì hay để nói, chỉ đơn thuần hỏi thăm thôi, kể qua tình hình của mình, toàn là nói tốt.
"Mới về cũng không biết tình hình làm mắm cá thế nào rồi, giờ mỗi ngày vẫn đóng gói xuất xưởng đấy chứ?"
"Có, cái này ổn định lắm, tới giờ thì lọc ra thôi. Chỉ có mỗi một máy, nửa cuối năm nhà máy trên thành phố họ làm liên tục, nên ta cũng nhờ người ta mang cái máy qua thành phố trước, rồi điều thêm hai người qua đó nữa, chuyên trách đóng túi mắm cá, ở nhà thì còn hàng tồn."
Diệp Diệu Đông thấy công nhân đã đến đông đủ ngoài cửa, cũng không để nàng nói tiếp.
"Rảnh lại nói kỹ, ta đưa người dỡ hàng lên trước."
"Ừ, ta chuẩn bị tiền lương trước cái đã, khi nào dỡ hàng xong thì qua lấy, hôm qua ngươi mang tiền về, ta còn chưa thu xếp."
"Ừ, sổ sách đều có ghi rồi, ngươi xem qua thử, coi có hiểu không, không hiểu thì đợi ta về rồi ta nói cho rõ hơn, tiện thể kể cho nghe tình hình bên kia luôn."
"Ngươi cứ lo việc của ngươi trước đi."
Diệp Diệu Đông gật đầu, nhanh chân đi ra ngoài, mấy con chó trong sân cũng lanh lợi, vội vàng chạy theo sau hắn.
Vừa ra đến cửa, hắn liền thấy Diệp Tiểu Khê đang ở xưởng gần đó, đang nháo cùng đám trẻ, xung quanh còn mấy con chó.
Đám chó con của hắn cũng nhìn thấy, nhanh chân chạy tới, đi trước một bước.
Lúc tới gần, hắn nghe thấy tiếng leng keng, trên cổ bé có chuỗi chuông nhỏ lay động, tạo ra tiếng lớn, không lẽ con bé không thấy ồn ào sao?
". . . Đây là ba ta mua, cái này cũng là của ba ta, cái này cũng là ba ta mua, tất cả đều là ba ta mua . . "
"Có đẹp không? Ta có nhiều lắm đó. Các ngươi có không?"
Một đứa trẻ nói: "Tụi ta cũng có, ba tụi ta còn tốt hơn."
"Ba ta là nhất!"
"Ba ta mới nhất!"
Diệp Tiểu Khê lớn tiếng: "Ba ta mới là nhất! Tốt cực kỳ luôn!"
"Ba ta mới tốt cực kỳ!"
"Không phải, ba ta mới là tốt nhất cả thôn!"
Diệp Diệu Đông nghe mà phì cười, mấy đứa trẻ đó một đứa kêu lớn hơn đứa kia, như thể ai lớn tiếng, người đó ba là nhất.
Diệp Tiểu Khê kêu xong còn nhảy lên, sợ kêu chưa đủ to.
Hắn cười đi qua xoa đầu nàng, "Làm gì mà la lớn thế?"
"Vì ba là nhất! Ba mấy đứa kia chắc chắn không tốt bằng ba."
"Tối qua còn chê ba thất bại cơ mà?"
Diệp Tiểu Khê ôm lấy chân hắn, cười lộ hai hàm răng, "Bây giờ ba được 100 điểm rồi, con tỉnh dậy thấy nhiều đồ chơi với đồ ăn ngon quá trời."
"Tháo cái chuông trên cổ ra đi, ồn ào quá."
"Không chịu!" Nàng ôm chặt, "Đẹp mà, con thích."
"Cái chuông kia nó to gần bằng miệng của con, mà con còn đeo nguyên một chùm như thế, coi ra gì?"
"Con thích mà."
Vừa nói, nàng còn không ngừng nhảy, không ngừng lắc lư, cảm thấy tiếng kêu rất dễ nghe, nghe cứ náo nhiệt.
"Thôi được rồi, nghe nhức đầu quá, cái này là ba mua quà cho chó, mỗi con chó một cái chuông nhỏ. Con coi con có bao nhiêu quà rồi, còn có dây chuyền nữa, chó còn thiếu đủ thứ mà con lại cướp mất chuông của nó, bộ chúng nó đáng thương lắm à?"
Diệp Tiểu Khê cúi đầu sờ chuỗi vòng nhạc keng trên cổ mình, có chút không nỡ, đây là chính nàng tự đeo, đẹp mà, còn dễ nghe nữa chứ.
"Hay là con tháo chuông ra đi, rồi kiếm mấy sợi dây đỏ, một sợi dây thì xâu một cái chuông, rồi cột lên cổ mấy con chó được không? Rồi con giữ lại một cái, cùng với mấy con chó? "
Mắt nàng sáng lên, "Để con tự xâu, một đứa một cái, đeo."
"Đúng, giỏi lắm."
"Tốt tốt, con đi tìm mẹ, con muốn xâu nhiều nhiều dây chuyền."
Hắn cũng hiểu, mấu chốt là để chính nàng tự xâu!
Diệp Diệu Đông cười nhìn sự lanh lợi của nàng, vừa chạy vừa gọi mẹ, cả người vang lên leng keng, cười lắc đầu, mới cùng vào xưởng.
Mấy công nhân đã đứng ở cửa xưởng nói chuyện, hắn nhìn xem người còn chưa đủ, bèn đi vào trong xưởng trước xem thế nào.
Ai ngờ vừa bước vào, đã thấy mẹ hắn mặt mày hớn hở đi tới.
Tay áo còn xắn cao, chiếc vòng tay lớn đeo trên cổ tay, một tay còn xoa liên tục, lộ ra vô cùng nổi bật.
"Mẹ? Sao mẹ lại ở đây, không phải mẹ nói là đi qua nhà anh cả anh hai một lát sao?"
Mẹ Diệp tươi cười nói: "Anh cả anh hai con đi qua nhà trong thôn rồi, đi đưa tiền công cho người ta, mấy chị dâu đang ở xưởng, nên mẹ tới đây đợi, nói chuyện chút."
"Chắc có người khen tới nỗi trong lòng thoải mái rồi."
"Ha ha, ai cũng quá biết ăn nói, còn hỏi mẹ một chỉ vàng này bao nhiêu tiền, rồi chỗ này tổng cộng bao nhiêu, mẹ nói với họ một chỉ hai trăm tệ gì đó, chỗ này cũng vài ngàn."
"Nói ít rồi mẹ ơi, một chỉ phải hơn hai trăm đó."
"Ủa? Mẹ nói thiếu à?"
Mẹ Diệp vỗ đùi, "Vậy lát nữa ra ngoài phải nói nhiều lên chứ! Không được nói thiếu!"
"Đi đi mẹ, mẹ không mau về thì bố cất vàng kỹ hết bây giờ."
"Đúng đúng đúng, mẹ phải mau về xem mới được, ổng giấu đâu rồi không biết . . Bảo sao nãy giờ ổng đi nhanh như vậy . ."
Mẹ Diệp cuống quít đi ra ngoài.
Diệp Diệu Đông đi vào trong, nhà xưởng bên trong có phụ nữ đang làm việc giết cá, bất quá hôm nay chủ đề đều là về vòng vàng của mẹ Diệp, đơn giản làm lóa mắt các nàng, chấn động các nàng cả năm.
"Cái vòng vàng kia đẹp quá a. . . Thấy mà nước miếng ta chảy ra."
". . Bụng dạ thật là tốt, sinh được con trai giỏi, đời này không cần lo, còn có thể nở mày nở mặt, nhìn Lệ Hương mấy năm nay bao nhiêu là oai phong." "Ta nếu có được một đứa con trai như A Đông, nhắm mắt lại ta cũng có thể cười tỉnh."
"Đừng nói là sợi dây chuyền và vòng tay vàng to như vậy, ngay cả cái bông tai nhỏ trên tai kia thôi, ta cũng không nỡ, từng chút từng chút đó đoán chừng cũng phải một hai trăm nhỉ?"
"Nhà bọn họ phát tài rồi, phát đại tài rồi, phất lên rồi, cũng thật là lợi hại a. ."
Diệp Diệu Đông nghe các nàng nói chuyện náo nhiệt, cũng cảm thấy thú vị, lâu lắm rồi không nghe các bà tám này trò chuyện, hôm nay nói chuyện không khí cũng tốt, "A? A Đông tới à?"
"Ôi chao! Đại lão bản của chúng ta tới rồi, lợi hại quá a. ."
"A Đông à, nghe nói ngươi ở trên kia phát tài lớn lắm? Trong tay có đến mười mấy hai mươi chiếc thuyền, đều kiếm được đầy bồn đầy bát hả?"
"Không phải nói còn mua một chiếc thuyền nhập khẩu, phải tốt mấy trăm ngàn!"
"Đâu chỉ a, mấy trăm ngàn một chiếc thuyền cũng không tính gì, nghe nói còn định đi mua mấy chiếc thuyền giống y như vậy nữa, mua thật nhiều chiếc. . ."
"Ta ngoan ngoãn. . Một chiếc đã mấy trăm ngàn. . Mấy chiếc? Cái này bao nhiêu tiền? Ta cũng không đếm được, có phải mấy triệu không? Trời ạ. . ." Mấy người phụ nữ bên cạnh nghe mà trố mắt há mồm.
"Đâu có? Ai lại thêu dệt cho ta đấy?"
Chính Diệp Diệu Đông cũng nghe mà giật mình, thuyền 100 ngàn sao lại thổi phồng thành mấy trăm ngàn rồi?
Rõ ràng đặt trước 4 chiếc thuyền đánh cá là bản sao của Đông Thăng hào, sao lại đồn thành thuyền viễn dương số 1 rồi?
Ta ngoan ngoãn. . Mới sáng sớm thôi đó. .
"Ai cũng nói thế cả mà, ngươi cứ nhận đi, đừng khiêm tốn nữa, ngươi đã làm cho chúng ta nở mày nở mặt rồi. ."
". Đúng đấy, thôn mình bây giờ có cả mấy chục nhà vạn nguyên hộ, mười dặm tám thôn đều nổi tiếng. . ."
"Cũng đúng mà, có mấy cha con cùng đi buôn, tiền công đều tiết kiệm. Trước đây nghèo không cưới được vợ, sáng nay liền có người chủ động đến nhà giới thiệu đối tượng, chậc chậc chậc. ."
"Ngươi thật có bản lĩnh, đáng tiếc, đã kết hôn cả rồi, trước kia sao không thấy ngươi lợi hại thế? Thật là mắt mù mà."
"Ha ha, là thật mắt mù đó, đúng không, A Đông cứ tùy tiện nghiêm túc một cái thôi, cả thôn đều được nhờ."
"Ai cũng nói đàn ông lớn chậm, quả thật là thế."
. Diệp Diệu Đông không biết nên khóc hay cười nhìn các nàng, cũng lười giải thích, dù sao cũng vô dụng, đám đông chỉ nghe điều mình muốn nghe, có phải sự thật hay không cũng không quan trọng.
Hắn theo lời các nàng nói, cũng nhìn xung quanh một lượt.
Những phụ nữ này phân công rõ ràng, chỗ này một đám, chỗ kia một đám, tốp năm tốp ba trò chuyện đều là chuyện bọn họ về tối hôm qua.
Trong không khí toàn là hương vị vui mừng, thôn vốn vắng lặng lập tức trở nên sống động.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận