Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 842: Mời người đến nhà chụp ảnh

Chương 842: Mời người đến nhà chụp ảnhChương 842: Mời người đến nhà chụp ảnh
Càng gần đến Tết, làng xóm càng náo nhiệt, trẻ con chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười đùa vang khắp mọi nơi, nhà họ cũng vậy, cả năm điều trẻ con mong chờ nhất chính là Tết.
Diệp Diệu Đông cũng tranh thủ lúc gió to không ra biển được, đặc biệt đạp xe đến tiệm chụp ảnh ở thị trấn tìm ông chủ.
Hôm nay mới là 12 tháng Chạp âm lịch, mấy hôm trước từ nhà mẹ vợ về, cứ bận rộn ra biển, mãi đến hôm nay anh mới rảnh.
Tranh thủ lúc chưa đến Tết, tiệm chụp ảnh chắc cũng không quá bận, hôm nay thời tiết cũng khá tốt, vội vàng mời người đến nhà chụp ảnh, chứ qua vài hôm nữa, chắc người chụp ảnh cũng sẽ đông lên.
Năm ngoái tái sinh về năm đầu tiên không chụp ảnh gia đình, chỉ chụp bốn người nhà họ, anh đã thấy rất tiếc nuối rồi, năm nay chắc chắn phải chụp một tấm ảnh gia đình.
Những thứ khác đều có thể nói sau, sau này làm gì, chỉ có thời gian là không thể dừng lại, ký ức cũng sẽ mờ nhạt dần, bây giờ không chụp nhiều ảnh, sau này nhớ lại chỉ còn mơ hồ, có ảnh ở đó, vẫn có thể nhớ lại rõ ràng quá khứ.
Chụp lại những khoảnh khắc đẹp bây giờ, sau này lấy ra xem, đều là những ký ức đầy ắp, đó mới là quý giá nhất.
Diệp Diệu Đông đạp xe, gió lạnh thổi ngược chiều cứ lùa vào tay áo cổ áo, lạnh buốt, phía sau còn có một tên Diệp Thành Hồ mặt dày nài ép đòi đi cùng.
Hai cha con vừa đạp xe vừa trò chuyện, cũng không nhàm chán.
"Ởở nhà chơi không được sao? Nhiều người chơi cùng vui biết bao, cứ phải theo ra ngoài hứng gió lạnh."
"Con không lạnh! Cứ phải theo! Chơi với họ không vui, theo cha mới vui."
"Nói trước nhé, cha không mua đồ ăn cho con đâu, đừng có ý đồ gì, đừng tưởng theo ra ngoài là muốn ăn gì có nấy, cha không có tiền đâu."
Diệp Thành Hồ nhăn mũi hừ hai tiếng:
"Tiền mừng tuổi của con đều bị cha lấy hết rồi, cha còn bảo cha không có tiền."
"Tiền mừng tuổi nào của con? Con còn không cần, thì đã là của cha rồi? Đó là tiền mừng tuổi mẹ vợ cho cha, đâu còn liên quan gì đến con nữa?"
"Mới không phải, con nghĩ để bà ngoại sang năm cho con hai phần, vậy con có thể nộp một phần, giữ lại một phần. Con chơi ngớ ngẩn quá, quên không nói với bà ngoại rồi, tức chết con mất."
Diệp Diệu Đông nghe mà buồn cười:
"Nhóc con, não hoạt động cũng nhanh lắm nhỉ? Còn nghĩ để bà ngoại lấy lại rồi sang năm cho gấp đôi?"
Khó trách hôm đó vừa thấy mẹ Lâm lấy bao lì xì ra, cậu liền vội vàng tiến lên kéo người vào trong nhà.
"Ai bảo lần nào mẹ cũng lấy đi? Hỏi mẹ, đều là không có."
"Vậy con hỏi cha cũng là không có, cái này là của cha."
Diệp Thành Hồ bĩu môi, vẻ mặt tội nghiệp, khó khăn lắm hôm nay mới bắt được cha, hy vọng lại tan thành mây khói.
Cậu còn tưởng cha mình sẽ nói chuyện dễ nghe hơn một chút, ít nhất cũng cho một ít tiền tiêu vặt, hoặc mua chút đồ ăn. Haizz... không biết bao giờ cậu mới lớn được đây?
Diệp Diệu Đông nghe thấy phía sau đột nhiên im lặng, khẽ cười hai tiếng, cũng không để ý tới cậu. Trẻ con làm sao có thể cầm nhiều tiền trong tay được, thỉnh thoảng cho ba năm đồng là đủ khiến bạn bè nhà khác phải ghen tị rồi.
Anh cũng tính là chiêu con lắm rồi, con nhà người ta dám đòi tiền, cha mẹ đều có thể mắng cho một trận tơi bời.
Tâm trạng buồn bực của Diệp Thành Hồ cũng không kéo dài được bao lâu. Khi xe đạp đến thị trấn, mắt cậu nhìn không xuể nữa, làm sao còn nhớ tới chuyện tức giận nữa.
Ngồi ở ghế sau, cậu vươn cổ ra thật dài, nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, ước gì hai bên và sau gáy đều mọc thêm một đôi mắt nữa, vậy mà vẫn không nhìn xuể.
Hai bên đường đều là cửa hàng, khắp nơi đều là những người bán hàng rong và dân làng đi chợ, còn có tiếng rao hàng vang lên bên tai.
Sắp đến Tết rồi, thị trấn ngày nào cũng có chợ, hàng hóa trên sạp bày bán la liệt, đủ thứ đồ chơi, đồ ăn, đồ dùng, không thiếu thứ gì.
Tuy năm ngoái Diệp Thành Hồ đã từng đến đây một lần rồi, nhưng năm nay nhìn lại, vẫn thấy mới mẻ lắm, đứa trẻ nào mà chẳng thích náo nhiệt, đây đâu phải là cảnh tượng có thể thấy hàng ngày.
"Cha ơi, cha... Có bán táo đỏ kìa, còn có..."
"Con ngồi yên đó cho cha, nếu không lát nữa cha không trông chừng, để con bị bắt cóc mất, cha sẽ chẳng biết đi đâu tìm đâu, lúc đó đừng có mà đau khổ vì bị chặt tay chặt chân móc mắt nhé."
Diệp Thành Hồ rùng mình một cái, không dám lộn xộn nữa. Đây không phải lần đầu cha cậu nói về cảnh tượng thảm khốc sau khi bị bắt cóc, nhưng lần này cậu cảm thấy anh nghiêm túc hơn nhiều.
"Con không động đậy, con sẽ nắm chặt áo của cha, bám trên xe không xuống."
"Ừ, ôm chặt eo của cha, như vậy sẽ không sợ bị người ta bắt đi. Ngoan một chút, lát nữa về cha sẽ mua đồ ăn ngon cho con."
Diệp Thành Hồ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trông rất ngoan ngoãn, nhưng lại phát hiện cha không nhìn thấy, lập tức vui vẻ đáp lại:
"Con biết cha là tốt nhất mà."
"Đừng có mà nịnh cha.”
Diệp Diệu Đông vừa đạp xe vừa nhìn quanh, nhìn từng sạp hàng ven đường, cảm thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng đối với người bây giờ, đây đã là vô cùng náo nhiệt rồi. Càng đi vào trong phố, người càng đông, anh cũng không thể cứ đạp xe mãi được, đành phải xuống xe dắt bộ, Diệp Thành Hồ vẫn ngồi yên trên yên sau, tránh bị lạc mất.
Sợ lát nữa quay về sẽ bất tiện dừng lại giữa đường mua đồ, anh nghĩ sẽ đi đường vòng, liền mua luôn một ít đồ rang, lại mua thêm một ít kẹo, thấy có người bán táo đỏ và nhãn, lại cân thêm hai cân, tất cả đều để vào giỏ phía trước xe đạp.
Túi của Diệp Thành Hồ cũng nhét đầy hạt dưa, táo đỏ và kẹo, cười tít mắt, ngồi trên xe vừa đi dạo vừa ăn, vui không thể tả, cha cậu vẫn chịu chỉ tiền mà.
Cậu đã bảo đi với cha là sáng suốt mà! Dương Dương còn chưa được ăn nữa kìal
Diệp Diệu Đông vốn còn định xem có ai bán câu đối Tết không, mua luôn một lần mang về, đỡ phải mất công ra ngoài mua sau mười mấy ngày nữa.
Không ngờ đi dạo một vòng như vậy mà lại không thấy ai bán câu đối Tết, không biết là do còn sớm quá hay là chưa có ai bày ra.
Nhưng không có thì thôi, lúc nào rảnh sẽ ra ngoài mua, nếu không rảnh thì nhờ ông thầy bói ở thôn bên cạnh viết một đôi là được rồi.
Hai cha con đi đi dừng dừng, đến khi đi tới tiệm chụp ảnh, cái giỏ trước xe cũng đã chất đầy, ngay cả tay lái hai bên cũng treo lủng lắng mấy cái túi giấy và túi lưới nhỏ, toàn là đồ ăn các loại.
Diệp Thành Hồ vui đến nỗi không khép miệng lại được.
"Cha ơi, tiền mừng tuổi năm sau của con, con sẽ đưa hết cho cha, không đưa cho mẹ đâu!"
"Được, miễn là con thuyết phục được mẹ con là được, hoặc con có thể đưa hết tiền tiêu vặt con tiết kiệm được cho cha."
"Nhưng con không có tiền tiêu vặt, mẹ đâu có cho. Mấy hôm trước con còn phải lấy vỏ kem đánh răng đi đổi kẹo mạch nha, đổi được một cái, rồi con với Dương Dương vừa liếm vừa ăn."
Diệp Diệu Đông: "..." Mô tả thảm như vậy, còn vừa liếm vừa ăn... đến mức anh không nỡ lòng lấy tiền tiêu vặt của chúng. "Đợi về cha sẽ nói với mẹ, mỗi ngày cho con hai xu, tan học thì mua đồ ăn."
"Thật hả cha?" Diệp Thành Hồ mừng rỡ suýt nhảy khỏi xe đạp, xe còn suýt bị cậu làm lật nghiêng.
"Cha, cha nói thật chứ? Không được nói dối đâu đấy!"
"Ngồi yên cho cha."
Diệp Thành Hồ hưng phấn không thôi.
"Cha, vậy cha nhớ về nói với mẹ, mỗi ngày cho con hai xu tiền tiêu vặt nhé. Cổng trường cứ mỗi lần tan học là có rất nhiều đồ ăn, náo nhiệt lắm, có người còn có thể đi mua đồ ăn, bọn con chỉ có thể đứng đó nhìn một lúc, rồi lủi thủi về nhà."
"Ừ, vậy con phải chăm chỉ học hành đấy, nếu cứ ngày nào cũng thi điểm kém thì mẹ con chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, lúc đó đừng có mà ăn roi là may rồi."
Diệp Thành Hồ lập tức xụ mặt xuống.
"Còn phải chăm chỉ học hành nữa ạ?"
"Ừ, chắc chắn rồi, mẹ con không dễ nói chuyện đâu, nhưng nếu con thi được điểm tốt, cha sẽ bảo mẹ thưởng cho con."
"Thôi được rồi."
Diệp Diệu Đông cũng tính là khéo léo lắm rồi, tránh để con giống anh, học được mấy ngày đã hết hứng thú, không muốn đọc sách nữa.
Như vậy ít nhất cũng có tiền để nhử, để có thể lĩnh được tiền tiêu vặt, dù gì cũng phải chăm chỉ hơn một chút chứ?
Với những đứa trẻ thiếu ăn thiếu mặc bây giờ, đây cũng là một phương pháp hay.
Hồi anh còn nhỏ, mẹ anh quá keo kiệt, nếu cũng lấy tiền dụ dỗ anh, anh chắc chắn đã không bỏ học sớm, cũng ráng đi học thêm vài năm, đỡ phải sau này còn chẳng biết mấy chữ cái.
Thời bọn họ càng không có gì để ăn, mà còn phải làm việc nữa, ban ngày làm việc, tối mới đi học, sớm bỏ học là để lên rừng xuống biển bắt cá tôm, hái trộm hoa quả nấu ăn lót dạ.. -
Nhìn đường phố đông đúc không ngớt, nhưng trước cửa tiệm chụp ảnh vẫn khá vắng vẻ, chỉ có hai cặp nam nữ đang xếp hàng chụp ảnh.
Lúc này chụp ảnh thường là vào những thời khắc đầy ý nghĩa như cưới hỏi, tốt nghiệp, chia tay...
Người bình thường ít khi chụp ảnh, không nỡ bỏ tiền ra, anh nghĩ hai cặp này chắc là đến chụp ảnh cưới, trước Tết có nhiều người kết hôn.
Như câu tục ngữ nói, có tiền hay không tiền, cưới vợ cho đẹp dịp năm mới. Diệp Diệu Đông nhìn giỏ xe phía trước cũng có không ít đồ, không dám để con và đồ ở cửa, sợ quay đầu mất cả người lẫn của, anh liền dắt Diệp Thành Hồ đứng chờ ở cửa một lúc.
Thấy có người từ bên trong đi ra, anh lập tức gọi ông chủ tiệm chụp ảnh nói rõ ý định. Ông chủ tiệm chụp hình cũng khá ấn tượng với anh, người mời anh tới tận nhà chụp ảnh cũng không nhiều, cả năm, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ, huống chi Diệp Diệu Đông lại đẹp trai, biết ăn nói, rất dễ để lại ấn tượng tốt.
"Chiêu nay nhé? Sáng nay có chợ, người qua lại đông, có lẽ sẽ còn có người khác muốn chụp ảnh."
Diệp Diệu Đông nhướn mày, anh không muốn ngồi chờ đến chiều đâu, thời gian của anh cũng đáng quý lắm.
"Anh cứ đợi hai người này chụp xong rồi đi với tôi đi? Ở đây chụp một hai tấm thì có ăn thua gì? Nhà tôi đông người, phải chụp khá nhiều tấm, còn nhà anh em tôi chắc chắn cũng sẽ chụp."
"Chiều đi vẫn kịp mà..."
"Làng tôi thấy bọn tôi chụp ảnh gia đình, chắc chắn sẽ có người khác mời anh đến chụp ảnh. Tết nhất mà, nhà nào chẳng chịu bỏ tiền chụp một tấm ảnh gia đình, đi sớm, anh còn kiếm được thêm tiền, ở đây ngồi chờ, ai mà biết có khách không?"
Ông chủ tiệm chụp hình do dự một lúc. "Vậy anh giúp quảng cáo trong làng nhé?”
"Chuyện đó dễ mà, yên tâm."
Có mẹ anh ở đó, còn sợ quảng cáo không được à? Lúc đó bảo mẹ anh đến Hội phụ nữ nói vài câu là mấy bà nội trợ kia chắc phải giành nhau đi chụp.
Phụ nữ thích chụp ảnh là bản năng, bất kể thời điểm nào, huống chi những người kiếm tiền được, có lương, sẽ sẵn sàng chi hơn những phụ nữ bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận