Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 183: Bản chất của đàn ông là mê chơi(1)

Chương 183: Bản chất của đàn ông là mê chơi(1)Chương 183: Bản chất của đàn ông là mê chơi(1)
Bảy người, hai đèn pin, bọn họ đơn giản chia thành hai đội.
Ve sầu khỉ rất dễ bắt vào ban đêm, chiếu đèn pin vào thân cây, bọn chúng có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ là vị trí tương đối thấp, rất gần mặt đất.
Có lẽ chỉ sau khi trời sụp tối được một lúc thì bọn chúng mời bò ra khỏi mặt đất và leo dọc theo thân cây.
Bảy người đều ngồi xổm ở đó bắt ve sầu khỉ, chỉ là không dễ bắt, chưa được một lát đã chuyển vị trí rồi.
"Mẹ nó, lại đập chết một con muỗi!"
"Đệt, nếu biết sớm thì đã mặc áo dài tay quần dài rồi!"
Nghe thấy bọn họ phàn nàn ở đó, Diệp Diệu Đông và A Quang đều cảm thấy may mắn vì mình chưa tắm, còn mặc quần áo dài.
Chờ đến khi đôi chân ngồi xổm đến tê rần, trên người cũng bị muỗi đốt không chịu nổi thì bọn họ mới bỏ cuộc việc tiếp tục bắt ve sầu khi.
"Không chịu nổi nữa rồi, nhiều muỗi quá. Chúng ta đi thôi, nhiêu đây đủ nhắm rượu rồi."
"Đi thôi, tôi sắp đầy túi rồi."
"Lần sau chuẩn bị sẵn sàng rồi lại đến."
"Tôi đã tắm rửa và mặc áo ngủ rồi, vậy mà còn ra ngoài chơi với mấy cậu, đúng là ăn no rửng mỡ mà!"
Diệp Diệu Đông nhấc túi, sờ rồi nói: "Chắc là có bốn năm cân đó, chờ trở về mỗi người lại cầm một ít về nhà. A Quang lấy thêm nhiều chút, để dành ngày mai nhắm rượu, đúng lúc có thể ra sông thu lưới, không cần phải đến bến tàu mua hải sản, thỉnh thoảng ăn hàng địa phương trong sông cũng không tệ mà."
"Được đó, gần đây tôi ăn sò hến đều muốn nôn luôn rồi, đào nhiều quá nên chỉ có thể ăn mỗi ngày! Còn phơi ăn dần! Lần sau nhất định không được đào nhiều như vậy!" "Xuống núi trước rồi tính tiếp."
Bọn họ vừa bắt ve sầu khỉ vừa gãi, thật sự là bị muỗi đốt rất nhiều, Diệp Diệu Đông còn cảm thấy trên cổ hơi ngứa ngáy.
"Ra sông kéo lồng thử xem, xem có thể thu hoạch được gì không. Thấy đủ rồi thì về thôi, dù sao cũng không có gì đóng gói. Sáng mai lại đến thu lồng, mấy cậu đừng giày vò nhau nữa."
"Đông Tử làm việc được mấy ngày, có vẻ như đã trưởng thành hơn nhiều rồi nhỉ?" Gần đây Chuột cũng bận rộn, lâu rồi không gặp Diệp Diệu Đông. Đêm nay ở cùng nhau, anh ta luôn cảm thấy có hơi khác, nhìn thấy Diệp Diệu Đông đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều, lúc trước cả ngày đều cà lơ phất phơ không thấy bóng dáng.
"Là người đều phải trưởng thành mà, làm việc... Ồ... Đúng là rèn luyện mà, không thấy tôi đã đen hơn mấy tông rồi sao?"
"Đúng vậy đó, tôi cũng được cha đưa đến bến tàu chở hàng mấy ngày, tôi mới nhận ra cha với mẹ cũng thật sự không hề dễ dàng."
Diệp Diệu Đông võ vai anh ta: "Chỉ cần nghĩ đến việc siêng năng làm việc kiếm tiền thì thế nào cũng không muộn, cuộc sống chỉ mới trôi qua được một phần ba thôi mà."
"Lỡ như chết sớm thì phải làm sao đây?"
"Mẹ nó, cậu tự nguyền rủa bản thân như thế là vì chán sống rồi đúng không? Ông đây còn muốn sống đến tám mươi tuổi..."
"Mấy cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
"Không phải tiếng nói chuyện của mấy người chúng ta thôi sao?"
"Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt đừng dọa người chứ, ông đây sởn tóc gáy rồi đây này, mau đi thôi."
"Đồ hèn nhát, bây giờ còn chưa tới tám giờ, chờ đến mười hai giờ đêm rồi cậu sợ cũng không muộn mà."
Diệp Diệu Đông thật sự khâm phục mạch não của mấy người này, còn chưa nói được mấy câu nghiêm túc thì đã lệch lạc nữa rồi, hơn nữa còn có khả năng suy nghĩ rất tốt, lúc nghĩ đến việc này, lát sau đã nghĩ đến việc khác...
Cả bọn lải nhải rất nhiều, ồn ào chen chúc chạy xuống núi rồi đi vê phía mương sông.
"Đã mấy năm rồi không làm chuyện này, hôm nay lại cảm thấy mình không chịu được khi bị muỗi đất, trước kia bị muỗi cắn khắp người cũng cảm thấy rất vui vẻ."
"Có nghĩa là cậu già rồi!"
"Đáng tiếc là quanh đây không có bưởi chín, nếu không thì có thể trộm mấy quả."
"Hai tháng nữa lại đến!"
"Vậy vườn sau nhà cậu thì sao?”
"Nói cứ như cậu chưa lén hái bao giờ vậy đói"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận