Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 501: "Vận" may trên biển

Chương 501: "Vận" may trên biểnChương 501: "Vận" may trên biển
Cả nhà im lặng quay lại bãi biển, lại rửa tay một lần nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Diệp vỗ ngực, còn sợ hãi nói: "Lại gặp chuyện này, may có mấy người đàn ông nhà mình ở đây, nếu chỉ có mẹ với em gái con ở hòn đảo hoang này, thật sự là sợ chết nửa mạng, lại không dám lại gần."
Diệp Tuệ Mỹ cũng gật đầu thật mạnh: "May bố với anh ba không đi, con nhìn một cái là muốn chết khiếp."
"Xem lần sau em còn dám đi không?"
"Đâu phải ngày nào cũng gặp, với lại không phải vẫn có anh với bố sao?"
"Không sợ nữa à?"
"Đã chôn rồi, tất nhiên không sợ nữa."
Diệp Diệu Đông lắc đầu, mặt vẫn tái nhợt không có sắc máu, còn cứng miệng.
Lúc này bố Diệp lấy mấy tờ giấy vàng vẽ bùa trong túi ra, lại lấy ra một hộp diêm: "Đông tử, cầm giúp bố, bố quẹt diêm, mọi người trừ tà khí."
Đây là lúc nãy ông lên thuyền lấy hương với lễ vật, cùng lúc lấy bỏ vào túi, định thắp hương xong đốt mấy tờ giấy vàng trừ tà khí.
Diệp Diệu Đông giúp cầm giấy vàng, bố Diệp châm lửa xong, liền câm giấy vàng vòng quanh đầu anh ba vòng, rồi lại vòng quanh đầu mẹ Diệp ba vòng, tiếp theo là Diệp Tuệ Mỹ, cuối cùng mới đến mình, mỗi người đều vòng quanh đầu ba vòng, giấy vàng mới cháy thành tro tàn.
Người ven biển thật sự rất mê tín.
"Được rồi."
Mẹ Diệp cau mày nói: "Về nhà tìm người làm việc thiện (pháp sự) vài ngày, tuy đã chôn rồi, nhưng cũng phải "đổi mới" một chút, phòng bất trắc." "Có cần thiết vậy không?" Diệp Diệu Đông nhướn mày, chôn cũng đã chôn rồi.
"Con biết gì chứ? Tuy đều nói chôn rồi thì không sao, nhưng ai dám chắc chắn?"
Bố Diệp lắc đầu: "Đừng gây chuyện, mấy năm trước bị đánh mạnh quên rồi à?"
Rồi lại nhìn Diệp Tuệ Mỹ: "Về nhà đi hiệu thuốc mua ít bột ngọc trai, tối trước khi ngủ ăn một chút."
"Bố, con không sợ nữa."
Diệp Diệu Đông nhướn mày nhìn Diệp Tuệ Mỹ: "Không sợ nữa? Vậy tiếp tục đào biển đi?"
Nụ cười trên mặt cô cứng đờ một chút: "Hì hì, không... không về thẳng luôn à?"
Mẹ Diệp vội lên tiếng: "Về cái gì? Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, giờ mới mấy giờ? Mặt trời vẫn còn lơ lửng giữa trời, chôn cũng đã chôn rồi có quan hệ gì đâu, giữa ban ngày khí dương nặng, không cần sợ, đào thêm chút nữa..."
Trong lòng Diệp Tuệ Mỹ phản bác một chút, đó không phải vì không nhìn thấy, nên mới không sợ sao.
Bố Diệp cũng gật đầu: "Đào thêm chút nữa đi, không thì đi về cả chuyến cũng không đủ tiền dầu, chúng ta cũng không làm gì trái lương tâm."
"Thôi bỏ đi, sợ thì về cũng được, không sao, cũng đào được không ít rồi." Diệp Diệu Đông lại không trêu cô nữa, cô gái nhỏ nhát gan.
"Bây giờ cũng đi không được, nước triều lúc này rút xuống đáy, thuyền bị mắc cạn rồi, phải đợi đến chiều nước triều dâng lên mới lái thuyền được." Bố Diệp bổ sung.
Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn ra mặt biển, đúng là rút xuống đáy rồi, lại nhìn đồng hồ, hơn 12 giờ, nước triều thấp nhất trong ngày, đi không được, bận rộn nên quên mất.
"Vậy con với mẹ ở cạnh nhau vậy..."
"Đừng miễn cưỡng, sợ thì nghỉ bên cạnh đi."
Diệp Tuệ Mỹ lắc đầu: "Không sao, lúc nhìn thấy hơi hoảng thôi, bây giờ bình tĩnh lại cảm thấy cũng chẳng có gì." "Vậy tùy em, anh lên thuyền lấy bánh gạo, tối hôm qua hấp còn thừa, vẫn hâm trong nồi, ăn xong đào thêm lúc nữa, nước triều dâng lên thì về."
Mọi người đều không có ý kiến.
Nước triều rút xuống đáy, cũng không cần trèo lên đá ngầm, Diệp Diệu Đông trực tiếp đi dọc theo rìa đá ngầm lộ ra trên bãi cát, đi về hướng thuyền đậu.
Đi ngang qua nhìn thấy ốc biển lớn bám trên đá ngầm, anh thuận tay bẻ xuống nắm trong lòng bàn tay, cúi đầu lại thấy dưới chân có ốc mắt mèo, anh cũng thuận tay nhặt lên.
Thịt ốc trắng bên trên lòi ra ngoài hết, bị anh nắm trong tay, lập tức rụt vào, anh dùng ngón cái ấn một cái, mấy tia nước phun ra tóe loe.
Đi vài bước là nhặt được một con, anh vừa nhặt vừa bóp, còn hơi vui, giải tỏa áp lực! Thư giãn tâm trạng!
Chưa đi đến bên thuyền, trong lòng anh đã ôm đầy các loại ốc biển và ốc mắt mèo, đào biển thực ra vui hơn đánh cá nhiều, trên vách đá, trên bãi nước nông, bất ngờ thú vị hơn nhiều.
Dọc đường anh còn nhìn thấy rất nhiều lỗ bong bóng, anh có thể khẳng định, bên dưới không phải là ngao thì cũng là nghêu, chỉ là không rảnh đào, tạm thời cũng không rảnh tay mà nhặt.
Ở bãi nông giữa các mỏm đá ngầm, và bên rìa đá, anh đi dọc một đường cũng thấy rất nhiều cua đá, mấy con bạch tuộc nhỏ, nhưng vì không có đồ đựng, anh trực tiếp bỏ qua trước.
Chỉ là đi lên thuyền lấy chút đồ ăn, ai ngờ dọc đường lại thấy nhiều hàng thế này? Chỉ có thể lát nữa lên thuyền lấy cái thùng, vừa đi vừa nhặt.
Chỉ là chưa kịp đến gần thuyên đánh cá, anh đã thấy xung quanh thuyền bò đầy sinh vật màu đen, ở trong biển không xa thuyền, còn có sinh vật đen liên tục bơi về phía thuyền, anh giật mình kinh ngạc.
Sinh vật đen nhìn từ xa có vẻ hơi giống cá quỷ nhỏ, nhưng lại không giống lắm. Anh ôm một đống ốc trong lòng chạy nhanh về phía trước, đến gần rồi, anh mới nhìn rõ thứ bơi đầy đáy thuyền là gì.
"Đệt... nhiêu vậy sao?"
Anh cũng chẳng buồn ném mấy con ốc trong lòng lên thuyền trước, trực tiếp gào lên: "Bố, mọi người qua đây hết đi, ở đây có cá phu thê, rất nhiều cá phu thê."
Gọi xong, anh mới lội nước đi đến chỗ nước nông.
"Đệt, sao đột nhiên nhiều vậy? Lại còn vây quanh thuyền?"
Anh cúi xuống định bắt một con, lại thấy những con cá này chồng lên nhau từng đôi, thực ra nó có tên gọi khác là uyên ương dưới biển.
Bởi vì trong tình huống bình thường chúng luôn xuất hiện thành cặp đực cái, con cái thể tích lớn hơn sẽ cõng con đực, tập tính hơi giống cá ếch...
Lại là một loại cá ăn bám.
Anh bắt lên xem xét kỹ, phát hiện đúng là không nhận lầm, những con vây quanh thân thuyền chính là cá phu thê.
Ném cặp chồng lên nhau trên tay lên thuyền, anh lại đá mấy con cá bên chân, mới đến gần mạn thuyền, tùy ý ném đống ốc ôm trong lòng lên thuyền, rồi mới trèo lên lấy thúng tre.
"Gì? Cái gì cơ?" Bố Diệp ở xa, nghe không rõ lắm.
"Qua đây!"
Đừng tưởng anh vừa nãy đá vài cái, tùy ý đối xử như vậy thì cho rằng thứ này vô dụng không đáng tiền, thứ này chính là hóa thạch sống dưới biển đấy!
Cùng thời đại với khủng long đấy!
Vừa nãy chỉ là chắn đường phía trước vướng víu, hơn nữa số lượng vây quanh thuyền cũng quá nhiều, nên anh mới tùy tiện đối xử như vậy.
Mấy người bố Diệp tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy qua, lại thấy anh đang ném thúng tre xuống thuyền, không có gì bất thường, lập tức đều yên tâm. Đợi đến gần một chút, họ cũng phát hiện ra điều bất thường xung quanh thuyền đánh cá.
Mẹ Diệp lên tiếng trước: "Bên cạnh thuyền vây quanh toàn là cái gì vậy? Đen đen một đống, nhìn có vẻ biết động đậy?"
"Không biết, toàn đen thui nhìn không rõ, đến gần chút xem...' Bố Diệp vừa nói vừa chạy lên.
"Ơ? Nhiều cá phu thê vậy." Ông kinh ngạc kêu lên.
"Nhiều cá phu thê quá." Mẹ Diệp cũng kinh ngạc lặp lại.
Diệp Tuệ Mỹ không nhận ra, tò mò hỏi: "Cá phu thê gì vậy, cái này trông xám xịt, có vẻ chưa thấy bao giờ?"
"Đây là cá phu thê, thực ra gọi là cá sam, máu của nó màu xanh, rất đặc biệt."
Nghe nói có thể chữa ung thư, còn có thể chế tạo thành thuốc thử độc tố, bởi vì máu cá sam có thể phán đoán ra liệu có tồn tại độc tố vi khuẩn có thể gây sốc, thậm chí tử vong ở người hay không.
Chính vì những lý do này dẫn đến đánh bắt quá mức, đời sau số lượng cá sam đã không còn nhiều nữa, giá 1 lít máu cá sam đã gần 100 nghìn tệ, bây giờ chưa đến mức hiếm như vậy, nhưng cũng coi như nhặt được của trời cho.
"Ôi... hỏi nhiều làm gì, trước hết mỗi người ăn hai cái bánh, rồi nhanh chóng giúp bắt đi." Diệp Diệu Đông đưa cho mỗi người hai cái, mình cũng lấy hai cái ăn.
Ăn no bụng xong, anh lại tiếp tục ném thêm mấy cái thúng tre xuống.
"Sao đột nhiên nhô ra nhiều vậy nhỉ?" Mẹ Diệp vừa ăn vừa kéo một cái thúng tre nổi trên mặt biển đến bên cạnh.
Bà thực ra cũng không mong đợi có câu trả lời, chỉ là cảm khái lẩm bẩm vài câu.
Bố Diệp cũng ngạc nhiên nói: "Lúc trước tôi lên thuyền lấy hương còn chưa thấy có, mấy con này có vẻ như vừa mới nhô ra chưa lâu?"
Miệng mẹ Diệp đang nhai ngừng lại một chút, hơi nghi thần nghi quỷ nhìn quanh, không chắc chắn nói: "Cái này... cái này có phải chính là báo đáp..." "Ơ... không thể nào? Nhanh vậy sao? Chắc không phải đâu? Vận may trên biển của nhà mình vốn cũng khá tốt mà..." Bố Diệp cũng không chắc chắn nói.
"Nghe... nghe nói, chôn xong sẽ thuận buồm xuôi gió, làm gì cũng đặc biệt thuận lợi... vận may cũng đặc biệt tốt...' Mẹ Diệp không khỏi liên tưởng.
Diệp Diệu Đông ngắt lời cuộc thảo luận huyễn hoặc của bố mẹ: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là mấy con cá phu thê thôi, vận may nhà mình chẳng phải vốn cũng khá tốt sao? Từ khi bố bắt được một lưới cá đỏ dạ, nhà mình liên tiếp gặp may mắn."
"Nhưng mà anh cả anh hai con, vận may của họ có vẻ rất bình thường mà."
"Có lẽ vận may trên biển của họ không mạnh bằng con với bố, con với bố có vận may trên biển mạnh mẽ, cũng chẳng làm gì, cá cũng có thể tự tìm đến cửa..."
Người ven biển cũng coi trọng vận may trên biển, có một cách nói, người có vận may trên biển thịnh vượng, ra biển luôn gặp được thứ tốt, loại người này ra biển không phải người tìm cá, mà là cá tìm người.
Còn người có vận may trên biển kém, chỉ cần ra biển, ắt gặp tình huống bất ngờ.
Có thể là lưới đánh cá đột nhiên hỏng, cũng có thể là máy móc tạm thời hỏng, cũng có thể là mái chèo không ổn, luôn sẽ có tình huống bất ngờ đột ngột xảy ra.
Loại người này không thích hợp ra biển, dễ gặp sự cố. Có thể bình thường không có vấn đề gì, nhưng ra biển thì không được, đây chính là ảnh hưởng của vận may trên biển kém.
Bố Diệp rất tán đồng cách nói của Diệp Diệu Đông: "Bố cũng nghĩ vậy, vận may trên biển của Đông tử rất tốt, chỗ khác thì nhìn nó chẳng ra gì, cả ngày lười biếng không có chính kiến. Nhưng chỉ cần vừa ra biển, vận may trên biển của nó rất mạnh, thời gian này thường xuyên gặp chuyện tốt."
"Vậy hôm nay cái đó... cũng tính là chuyện tốt à?" Diệp Tuệ Mỹ không nhịn được lên tiếng.
"Cái này phải xem em lựa chọn thế nào, có thể là chuyện tốt cũng có thể là chuyện xấu, loại chuyện vận may này khó nói, dù sao chúng ta đã làm việc tốt mà." Diệp Diệu Đông vỗ vỗ đầu Diệp Tuệ Mỹ: "Nhanh chóng làm việc đi, đầu óc đừng nghĩ lung tung." "Được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận