Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 222: Lại là ốc dừa(2)

Chương 222: Lại là ốc dừa(2)Chương 222: Lại là ốc dừa(2)
Có tiền vào, tâm trạng Diệp Diệu Đông cũng sáng sủa hơn. Anh đưa hóa đơn cho vợ cầm, vác bao tải lên vai, tay cầm xô.
Lâm Tú Thanh đi sau muốn giúp anh cầm xô nước, nhưng bị anh từ chối.
"Nặng lắm, em cầm không nổi đâu."
"Anh cũng nói nặng mà, em giúp anh chia sẻ một phần, cùng cầm, từ đây về nhà cũng khá xa." Cô cứ thế nắm lấy tay cầm xô.
Khóe miệng Diệp Diệu Đông nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, anh lùi tay sang bên cạnh một chút, cùng cô cầm.
Thật sự thì khá nặng...
Khi họ về đến nhà, trong nhà chỉ có bà cụ và hai con của anh, những người khác đi biển hết rồi, các cháu cũng đi học cả.
Hai con trai thấy họ, vui mừng chạy ùa lại, một đứa ôm chân anh, một đứa ôm chân cô, nước trong xô đổ ra hết.
"Đi chỗ khác chơi, đừng làm phiền cha mẹ."
"Không, con muốn ôm mẹ! Mẹ ôi ôm cái nào!"
"Con cũng muốn ôm mẹ!" Diệp Thành Dương thấy vậy cũng không ôm chân cha nữa, chen vào trước mặt mẹ đòi nựng.
Diệp Diệu Đông thở phào nhẹ nhõm, vội vác xô vào trong.
Lâm Tú Thanh ôm một đứa, dắt một đứa cũng theo vào: "Lúc mọi người chưa về, mình mở ốc ra nhé."
Anh cũng háo hức lắm rồi: "Ừ, mở ốc dừa trước đi."
Vẫn là cách cũ, trên đường về có ghé qua cửa hàng tạp hóa, họ mượn được cái cân, treo thẳng con ốc lên.
Bà cụ cũng tò mò lại gần: "Hôm nay con lại nhặt được ốc dừa nữa à? Ngày xưa trong thôn cũng từng có người mở được ngọc Mỹ Nhạc, sau bị địa chủ mua đi với giá rẻ."
Chú thích: Ngọc Mỹ Nhạc: Merlot Pearl
"A? Cuối cùng bị tịch thu ạ?"
"Ừ, cách đây mười mấy hai mươi năm, đấu tố địa chủ tịch thu hết rồi, cũng không biết đi đâu nữa."
"Tiếc thật..."
Nói chuyện phiếm với bà cụ về chuyện cách đây mười mấy năm, vỏ ốc dừa rớt xuống đất trước ánh mắt chờ đợi của mọi người.
Cô nhặt lên, nhìn vào trong vỏ ốc, nụ cười trên mặt cô lập tức tắt ngúm.
"Không có à?"
"Ừ, không có gì cả!" Cô thất vọng nói.
Bà cụ cười hiền: "Đừng thất vọng, không có mới bình thường, những năm qua trong thôn cũng có người nhặt được vài con, nhưng chẳng ai mở được ngọc Mỹ Nhạc cả, món đồ hiếm có này xác suất rất thấp, nghe nói vài ngàn con mới có khả năng mở được một viên."
"Đúng rồi, xác suất quá thấp, ban đầu cũng không hy vọng nhiều lắm."
Diệp Diệu Đông cười cười, họ đã có một viên rồi, con này không có thì thôi.
Ban đầu anh cũng không nghĩ sẽ mở được thêm viên nào, nhưng đã nhặt được rồi, không thử sao được?
Ngộ nhỡ có thì sao?
Lần trước cũng là "Ngộ nhỡ' đói
Bây giờ không có, vừa hay để lại làm món xào ngon với ốc hoàng đế Đường Quan.
Ánh mắt anh cũng chuyển sang nhìn hai con ốc hoàng đế Đường Quan kia, món này anh cũng chỉ nhìn thấy chứ chưa ăn bao giờ, thèm quá đi mất!
"Hai con này đem luộc thẳng đi, luộc chín rồi mới vớt thịt ra, không thì đập vỏ đi sẽ lãng phí lắm.” "Ừ, em thích hai cái vỏ ốc này, vừa hay để sưu tập luôn." Trong lúc vợ đang đun nước luộc ốc, Diệp Diệu Đông rảnh rỗi cũng đi trả cái cân. Trên đường về gặp ngay anh cả và anh hai, anh tò mò hỏi: "Con cá mú bệp kia nặng bao nhiêu, bán được mấy tiền vậy anh?" Diệp Diệu Bằng hớn hở nói: "Một cân sáu, tám đồng! Cậu ta bảo loại này hiếm lắm." Diệp Diệu Đông mím môi, A Tài này ranh quá, anh cả nhà mình quá ngây thơ rồi. "Về nhà mở ốc Đường Quan đi, vợ anh hai cũng nhặt được hai con, A Thanh đang đun nước rồi, cùng mở ra xem thử." "Ừ ha..." Chị dâu hai vội vã bước nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận