Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1106: Khẩn cầu có cửa (length: 13001)

Mặt trời lên cao giữa trời, bến tàu từ ồn ào trở nên tĩnh lặng, còn bọn họ một nhóm người lại trở thành một cảnh tượng lạ trên bến.
Thổ dân ở đây cũng chỉ trỏ về phía bọn họ, vì bọn họ đều đợi trên boong thuyền, mỗi chiếc thuyền đều chật ních người, rồi những chiếc thuyền này lại không ra biển mà cứ đậu ở bến tàu, nói chuyện rôm rả mà chẳng ai hiểu.
Điều quan trọng nhất là ở chỗ này có gần một nửa số người đều trọc đầu, nên không ai dám tiến lên hỏi han họ, chỉ hận không thể tránh xa, chẳng ai dám tới gần.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, người trên bến tàu cũng thưa thớt dần, đám người quái dị kia lại càng thu hút sự chú ý của nhiều thổ dân, không ngừng có người đi đến bến tàu nhìn họ, nhưng cũng không ai nhiều chuyện mà đến đồn cảnh sát hay chỗ nào đó báo cáo về đám người này.
Mọi người cứ nhìn một đám người chỉ trỏ mãi cũng không phải chuyện gì hay ho, có người nhanh nhẹn cởi áo sau lưng ra, che luôn trên đầu, đỡ bị mặt trời chiếu bỏng rát.
Diệp Diệu Đông ngồi trong khoang lái, từ trên cao nhìn xuống, cứ chờ đợi thời gian, đến đúng 8 giờ thì anh mới xuống boong, rồi một đám người cũng lập tức ngồi xuống theo.
“A Đông, có phải đến giờ rồi không….” “Có phải nên đi gọi điện thoại liên lạc không?” “Chúng ta cùng đi….” “Đúng, mọi người cùng nhau đi…” Diệp Diệu Đông cau mày, “Thôi thế này đi, người ta sẽ tưởng chúng ta định đi cướp ngân hàng hay tiệm vàng mất, cứ ở lại đây đi, chỉ một hai người đi cùng thôi, không cần phải đi đông vậy.” “Đi cũng vô ích thôi, chỉ gọi điện thoại mà, có cần gì đến vậy, hay là các ngươi có cách nào vừa đi vừa gọi điện thoại liên lạc được?” “Chúng ta nào có cách nào khác, không phải đều trông cậy vào ngươi sao?” “Vậy thì không cần phải đi theo, cứ ở đây chờ trước.” Nói xong anh liền leo xuống thuyền, lên bờ trước.
Hai người anh trai anh lập tức theo sau lên bờ, “Bọn ta đi cùng với ngươi…” “Đông tử, ta cũng đi theo ngươi…” “Ta cũng đi cùng…” Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn một đống người đang xuống thuyền phía sau, nhức cả đầu, quát lớn một câu, “Vậy thì đi hết đi, ta không đi nữa, sự tình coi như ta van xin các ngươi đấy.” Mọi người lúc này đều dừng bước.
“Đại ca, nhị ca, A Quang, nho nhỏ A Chính, các ngươi đi cùng là được rồi, những người khác cứ ở lại đây chờ đi. Nói chuyện điện thoại xong tự nhiên sẽ về, có gì thì sẽ nói với các ngươi, bao nhiêu hương thân cũng không phải trách nhiệm của ta, có chuyện gì, ta nhất định sẽ nói với các ngươi, để các ngươi tự nghĩ cách giải quyết.” “Thôi được…. Vậy chúng ta cứ ở đây chờ vậy.” Diệp Diệu Đông liếc đám người kia một cái, quay đầu đi trước, phía sau mấy người bị gọi tên cũng đuổi theo sát.
Mọi người đều im lặng không nói, cũng chẳng có tâm trạng thưởng ngoạn đường xá địa phương, chỉ lặng lẽ theo sau, tìm chỗ nào có thể gọi điện thoại.
Dưới mũi là miệng, Diệp Diệu Đông nhìn quanh một chút, sau đó kéo một người dân địa phương hỏi thăm, người đó chỉ hướng cửa hàng cung tiêu xã, bọn họ lúc này mới đi tìm theo hướng dẫn.
Cũng may đầu năm nay thị trấn còn nhỏ, chưa phát triển gì mấy, cả thị trấn chỉ có một cửa hàng cung tiêu xã, hỏi qua loa một chút là tìm ra ngay.
Diệp Diệu Đông hỏi cô bán hàng dưới quầy xem có thể gọi điện thoại được không, rồi mới bấm số đã thuộc từ lâu.
Anh mang theo cả cuốn danh bạ, trước khi đi đã lật sẵn trang, đều thuộc làu làu rồi, không có chút sai sót nào, cũng chẳng biết số điện thoại văn phòng này còn dùng được không.
Mấy đại lão này đổi đi nơi khác là chuyện như cơm bữa, nếu đã chuyển đi chỗ khác thì số này đương nhiên đã hết hiệu lực, giờ mà có thể dùng đến mối quan hệ này cũng tốt, khỏi để đám người này chuyển công tác rồi như đá chìm đáy biển.
Trong lòng anh nghĩ đi nghĩ lại, nghe tiếng “tút” liên hồi từ đầu dây bên kia, trong lòng cũng đếm thầm, nếu đổ chuông sáu lần mà không bắt máy thì đành phải gác máy vậy.
Những người bên cạnh đều nhìn về phía anh, cũng không dám lên tiếng làm phiền.
Điện thoại cứ đổ chuông mãi, đến tiếng thứ 4 thì có người bắt máy.
Nghe một tiếng “alo” có chút quen tai, là ai vậy?
Diệp Diệu Đông thả lỏng nét mặt, trên mặt cũng nở nụ cười, tranh thủ tự giới thiệu, sau đó nói mình có chuyện đặc biệt quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ, hỏi anh có tiện nói chuyện không.
“Có phải chuyện hôm qua có vụ bắn nhau?” Anh hơi giật mình, rồi vội vàng đáp, “Dạ, nhưng không liên quan gì đến bọn tôi, là một nhóm người khác cãi nhau với người địa phương…” Diệp Diệu Đông vội vàng kể đầu đuôi sự tình một lượt… Mấy người bọn họ đều vểnh tai lên nghe, lại còn đứng gần dán đầu vào điện thoại.
Không đầy chốc lát, Diệp Diệu Đông đã gác máy.
“Đông tử, người mà năm ngoái mày cứu hóa ra là cán bộ lớn, bọn tao cứ tưởng mày gọi cho Dương Quốc An, muốn nhờ hắn tìm cách.” “Hắn một thằng công an quèn, có ích gì với chuyện lớn này chứ? Người ta cũng có phải bà con thân thích gì với mình đâu, dựa vào cái gì mà giúp bọn mình một việc lớn như vậy? Đi thôi, đi cục cảnh sát biển, người ta kêu ta đến cục cảnh sát nói rõ sự tình, sợ nói qua điện thoại không rõ ràng.” “Tốt quá, giờ chúng ta đi ngay thôi.” Diệp Diệu Đông trả tiền rồi tiện thể hỏi cô bán hàng dưới quầy, cục cảnh sát biển đi đường nào, cô ta nhìn bọn họ một hồi lạ lẫm, sau đó mới miễn cưỡng chỉ đường.
6 người đỉnh cái nắng như đổ lửa, mồ hôi đầm đìa đến cửa hàng cung tiêu xã, giờ lại phải đội nắng chang chang đi tìm cục cảnh sát biển.
Đi không được bao lâu, họ đã thấy từ xa những lá cờ đỏ dựng thẳng lên, liền đi thẳng về phía đó.
Nói đại khái tên tuổi quê quán xong, bọn họ báo một tiếng tìm ai liền được cho vào, sau đó được dẫn đến trước cửa văn phòng làm việc.
Tằng Vi Dân mà anh từng cứu trước đây lập tức cười tươi đi ra cửa đón chào, chủ động bắt tay với bọn họ.
“Một năm không gặp, tôi biết năm ngoái mấy anh dám liều mạng sang đây vớt sứa rồi, năm nay chắc cũng đến.” Diệp Diệu Đông cười thở dài một hơi, “Thế nên lãnh đạo vừa nghe đến thị trấn bên cạnh, lập tức nghĩ ngay đến chuyện có liên quan đến bọn tôi.” Anh thu lại nụ cười trên mặt, “Ừm đúng, vào ngồi nói chuyện đi. Anh vừa gọi điện thoại được vài phút, tôi vừa nhận được tin báo, nhưng cũng không rõ lắm, chỉ vài câu nhưng cũng biết chuyện này quá nghiêm trọng.” Diệp Diệu Đông tranh thủ kể lại một lần nữa ngọn ngành sự tình, vội vàng cố gắng thanh minh cho mình.
“Vậy tức là có ba nhóm người?” “Dạ, hai nhóm người kia xung đột đánh nhau khá dữ, từ trên biển lan sang đến bờ, chúng tôi từ đầu đến cuối chẳng hề đụng vào ai, trên biển thấy có gì bất ổn là đã quay về sớm rồi.” “Bọn tôi cũng lo sau này mình bị bắt lại sẽ bị liên lụy, nên định rời đi luôn, ai dè người địa phương thấy thế lại cản bọn tôi lại. Lúc ấy chúng tôi cũng không đánh nhau với họ, chỉ một mực muốn rời đi, lại còn có quần chúng chạy đi báo công an, rồi bọn tôi chạy không kịp mới bị bắt giữ…” “Anh nói nhiều như vậy, tôi cũng đại khái hiểu rõ sự tình, nhưng vẫn phải xác minh lại. Nếu trước khi anh gọi điện mà không báo trước thì có khi phải đến một tuần sau mới xử lý được, tôi cứ gọi điện thoại hỏi qua tình hình một chút, rồi mới dễ giải quyết chuyện này.” “Vâng, vậy nhờ cả vào ngài, giờ sao ạ? Hay là bọn tôi về trước đợi tin tức?” Diệp Diệu Đông đầy mong đợi nhìn ông ta.
Một năm không gặp, người mặc quan phục nom càng thêm uy, mặt mũi đầy vẻ nghiêm nghị, có thể khiến người dân bình thường lúc nói chuyện không tự chủ được cúi đầu khom lưng.
Cũng như hai anh trai anh, lúc này đứng bên nghe lãnh đạo nói chuyện cũng không ngừng gật đầu, người cũng không tự giác cúi xuống.
“Các anh về trước đi, tôi cứ tìm hiểu kỹ sự việc đã rồi tính, rồi sẽ bàn tiếp. Chuyện này hơi lớn, chưa nghe nói ở nước mình nơi nào lại xảy ra vụ nổ súng lớn như vậy, tính sơ sơ báo chết đã có mười người, bị thương thì cũng có mấy chục người, chúng tôi còn phải họp bàn.” “Vụ này nghiêm trọng lắm, không phải chuyện nhỏ, không phải cứ nói mấy anh liên quan ít là được thả người đâu, nói cho cùng, chuyện này là một dây xích, đều là có liên quan, có nguyên nhân mới có kết quả.” “Mấy người bắn nhau kia lại càng nghiêm trọng hơn, phải tìm ra cách giải quyết, chứ không phải cứ tùy tiện nói là thả người được.” “Chuyện này chắc chắn sẽ gây chú ý của cấp trên, chúng ta chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy, bị cấp trên khiển trách, toàn bộ sự việc đều phải có một phương án giải quyết, phải báo cáo lại, khi nào chưa có phương án thì không thể tùy tiện thả người.” “Mà bên các anh liên quan đến nhiều người như vậy, trước tiên phải có một cái quy định mới được, mấy anh cứ kiên nhẫn chờ đi.” "Nếu sự tình trải qua đúng như ngươi nói, ta cũng biết tận lực giúp một tay, hiện tại cứ để chúng ta thời gian đi tìm hiểu, rồi bàn bạc sẽ thảo luận."
Diệp Diệu Đông liên tục gật đầu, "Tốt quá, ta hiểu rồi, chúng ta liền về trước, kiên nhẫn chờ một chút, đợi bên ngài báo tin."
Hắn vừa nói vừa đứng lên, nhưng lại có chút do dự hỏi: "Chính là... cái này mất bao nhiêu ngày... Cha ta không có tin tức, có lẽ cũng bị bắt rồi, làm con, ta rất lo lắng cho cha ta, với lại hiện tại ta cũng không có cách nào liên lạc..."
"Ngươi chờ ba ngày sau lại đến, ngươi để lại tên cha ngươi, ta cho người ta hỏi trước, đến lúc đó mặc kệ sự tình có giải quyết được hay không, cũng sẽ nói trước với ngươi về việc cha ngươi có ở trong đó hay không."
"Tốt, tốt quá."
Có một thời gian chính xác thì tốt, sợ nhất là nói xong không có tăm hơi, bị làm cho qua loa cho xong.
Bất quá ơn cứu mạng lớn hơn trời, tin tưởng người bình thường sẽ không vong ân phụ nghĩa, trong phạm vi chức trách hẳn là sẽ tận tâm tận lực một chút.
Đám người bọn họ được khách khí tiễn ra ngoài, đến cửa mới dám nói chuyện.
Diệp Diệu Hoa: "Hô... Ta cũng không dám lên tiếng..."
Diệp Diệu Bằng: "Ta cũng vậy... Cũng may không cần chúng ta nói."
A Chính gãi đầu, "Vậy hắn đây là đồng ý hay là không đồng ý? Ba ngày sau chúng ta hỏi lại đáp án?"
Diệp Diệu Đông: "Người ta muốn làm rõ sự tình, thương lượng xem chuyện này phải giải quyết như thế nào, thảo luận xong, có phương án rồi mới có thể tận lực hoạt động. Nặng thì chắc chắn là trọng tội, nhẹ thì nói, hiện tại chúng ta chỉ trông cậy vào người ta để xem nhẹ cho chúng ta."
Diệp Diệu Bằng: "Nhưng mà việc này của chúng ta đâu tính là nhẹ, căn bản không liên quan đến chúng ta mà..."
Diệp Diệu Đông tức giận nói: "Xem náo nhiệt cũng có thể bị phạt ba năm, ngươi nghĩ quan hay không quan đến chúng ta?"
Diệp Diệu Bằng: "Thật hả..."
"Mấy năm nay đều đang nghiêm khắc trấn áp các hành vi phạm tội, ngươi thấy tình tiết ngày hôm qua ác liệt như vậy, bắt được thì xử nặng hay xử nhẹ? Nhân viên liên quan còn có thể được thả an toàn? Chúng ta sơ sẩy một chút cũng có thể bị vạ lây, đâu chỉ là xem ké."
Diệp Diệu Hoa: "Vậy... Vậy thì đúng là có khả năng ngồi tù thật rồi..."
Diệp Diệu Đông: "Đã là sự kiện trọng đại, không ai giúp đỡ, chắc chắn là chịu phạt. Bây giờ chỉ trông chờ vào người ta xem có thể vì chúng ta không tham gia vào, chỉ bị liên lụy, rồi thả người ra được không."
Nho nhỏ: "Vậy ba ngày sau mới đến, chúng ta mấy ngày này làm gì?"
Diệp Diệu Đông: "Trước về bến tàu rồi nói."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận