Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 454: Hái quýt(2)

Chương 454: Hái quýt(2)Chương 454: Hái quýt(2)
Cậu bé quẹt nước mắt, uất ức nói: "Con vô ý thôi mà, nó tự rớt ra khỏi túi."
"Nếu con không chạy nhảy thì nó có rớt đâu? Đi cho đàng hoàng, mà làm rớt con ba ba xuống nước, về nhà cha kéo quần đánh đấy."
"Cha ơi, mình xuống sông tìm thêm trứng vịt nhé?"
"Không có thời gian! Không thấy cha đang vác bao quýt hả? Về nhà trước đã, trời tối rồi, ăn cơm thôi."
Không hiểu mấy đứa nhỏ lấy đâu ra nguồn năng lượng dồi dào thế, hái quả cả ngày vẫn có thể nhảy cẵng lên.
Hai chị dâu cũng quát mắng đám trẻ không được nghịch ngợm nữa, về nhà ăn cơm. Chúng mới nhìn ra sông với vẻ nuối tiếc rôi mới chịu quay về.
Rồi chúng ríu rít kể với nhau chuyện sẽ quay lại tìm trứng vịt hoang vào ngày mai...
Khi đi ngang qua khúc sông có con ba ba khổng lồ, Diệp Thành Hồ vẫn nhớ rõ, dừng lại chỉ cho mọi người xem, nói là ở dưới đáy đấy.
Lũ trẻ hớn hở sẵn sàng trèo xuống thì lại bị người lớn mắng mỏ một trận, đành bỏ cuộc với nét mặt tiếc nuối rồi tiếp tục chạy về.
Lâm Hướng Dương cũng tò mò nhìn xuống sông rồi hỏi Diệp Diệu Đông: "Em thật sự nhìn thấy ba ba khổng lồ à?"
"Ừ, chiều đi ngang qua thấy hai con ba ba nhỏ, xuống bắt thì phát hiện dưới đáy còn một con lớn bằng cái chậu."
"Từ xưa trong làng có truyền thuyết vê một con ba ba thần ở dòng sông này để phù hộ cho mọi người, kể đã lâu rồi, còn nghe nói trước đây từng có người bắt được nhưng thả ra. Mấy năm gần đây không nghe ai nhắc đến nữa."
"Chắc là thật đấy! To thế kia, chắc cũng trăm tuổi rồi."
Diệp Diệu Đông chắc chắn đó là ba ba trấn sông vô cùng hiếm gặp, sống hoang dã mà lớn như vậy thì cực kỳ khó tìm. "Có thể lắm. Con nhỏ thì bắt được, còn con lớn kia thì đừng động vào."
"Em biết rồi."
Thấy hai tay anh trống trơn mà còn nói nữa à?
Mọi người chạy về tới nhà, bà ngoại Lâm đã nấu xong một bàn ăn thịnh soạn, chỉ đợi bọn họ về dùng cơm.
Diệp Thành Hồ mếu máo lấy trứng vịt trong túi ra đưa bà: "Bà ơi bà làm món trứng vịt hâm cho cháu nhé?"
"Còn quả kia đâu?"
Trưa nay trên núi cậu còn khoe có hai quả, không chịu đưa bà mang về, cứ bảo sẽ bỏ túi tự cất.
"Lúc đi xuống bị rớt khỏi túi, vỡ vụn ra ạ."
"Vụng quá, thôi cất lại quả này mai nấu trứng luộc ăn, bây giờ ăn cơm trước đã."
"Dạ..."
Nhà họ Lâm cũng không ít con so với nhà họ Diệp, hai anh em sinh tổng cộng bảy đứa con, vừa ngồi xuống đã đầy bàn.
Bọn họ đã ở riêng, thường chỉ đến mùa làm đồng mới sum họp ăn uống vui vẻ như thế này.
Ăn cùng nhiều người rất náo nhiệt, tiếng nói chuyện của trẻ con làm cho cả nhà "nóng" hẳn lên, đứa thì với không tới đĩa thức ăn thì gọi cho bà đưa qua, đứa thì la làng vì bà múc nhiều quá...
Mãi cho đến khi đám trẻ đã no nê bỏ đi, người lớn mới yên ổn ăn uống.
Sau khi ở riêng được yên ổn vài ngày, giờ Diệp Diệu Đông thấy như đầu óc muốn nổ tung khi cả một nhà đông đúc ăn cơm, nhức nhối không dứt. Cho đến lúc trẻ con tản đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều trẻ con thật sự quá đáng sợi
Thế hệ trước có người sinh đến 7,8 đứa. Mỗi dịp Tết đến sum họp đông đủ... thì quả thật kinh khủng!
Anh vội lắc đầu, may mà nhà anh chỉ có 3 thôi!
Anh vội uống ngụm nước cho đỡ sốc.
Bà ngoại nấu cá sạo hầm với rượu gạo, ai cũng biết cá sạo rất tốt cho vết thương. Vì thế tô canh cá trên bàn không ai động tới, chỉ trẻ con ăn vài miếng thôi.
Mọi người chỉ húp canh chua cay nấu với cá vòi vì trời lạnh, ăn vào cay cay sẽ rất ấm bụng.
Trên bàn, ngoài rau, tất cả những thứ còn lại đều là do anh mang đến. Bà Lâm còn hấp một đĩa lớn sao biển nữa.
Gần đây vài ngày ở nhà anh đã ăn no nê rồi, đã sớm không muốn ăn nữa rồi, nhưng vẫn lấy một con để bóc cho vợ. Lúc nãy anh nhìn thấy cô chỉ lo cho con trai nhỏ ăn cơm thôi.
Đến nhà vợ, dù sao cũng phải cố gắng tỏ ra tốt đẹp một chút.
Anh tách sao biển ra từ vị trí ở giữa, chia thành từng nhánh một, lấy một nhánh rồi lại tách ra từ giữa, nhìn thấy thịt sao biển bên trong, sau đó đặt vào bát của cô, để cô có thể chấm nước tương ăn luôn.
Ăn nhiều sao biển sẽ bị tiêu chảy, anh chỉ bóc một con rồi không động tay nữa.
Bà Lâm thấy lại bắt đầu lẩm bẩm, nói sao anh mang nhiều quà sang thế?
Làm sao ăn hết được...
Lần sau nhất định không được mang thứ gì qua nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận