Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 813: Tính sổ cho xong

Chương 813: Tính sổ cho xongChương 813: Tính sổ cho xong
A Chính tức giận nhìn anh ta:
"Chuyện của mình mà không tự quyết định, còn cần người khác quyết cho mày? Mày có nhục không?”
Tiểu Tiểu ở bên cạnh cau mày nhìn nãy giờ, lúc này cũng lên tiếng:
"Tao tưởng mày không đến nỗi ngu ngốc như vậy, còn tưởng có A Quang kéo mày một cái, sau này cuộc sống của mày cũng tốt hơn chút, không cần phải vất vả như vậy, mày đúng là..."
A Quang cũng hơi ngạc nhiên nhìn anh ta:
"Mày cũng nghĩ giống như cha vợ mày vậy sao? Cũng muốn chia đôi số tiền bán cá khô?"
Lúc này vợ Háo Tử tiến lên lớn tiếng: "Đương nhiên phải thế, nếu anh lấy cá tươi đi bán, chúng tôi chắc chắn chia đôi cá tươi, giờ là cá khô, tất nhiên phải chia cá khô rồi."
Mấy người bạn không ai thèm để ý đến tiếng la ó của cô ta, đều coi như gió thoảng bên tai, thậm chí một cái liếc mắt cũng tiếc không cho.
Diệp Diệu Đông đút tay vào túi nhìn Háo Tử:
"Chuyện nhà mình mà còn cần người ngoài can thiệp, mày nói có nhục không? Tiền trong nhà đều do mày kiếm, người làm chủ gia đình không phải là mày sao? Làm như thể mày là con rể ở rể vậy."
"Anh nói bậy gì vậy? Con rể gì chứ."
"Mấy anh em tụi tao nói chuyện thì liên quan gì đến mày?" A Chính trừng mắt nhìn qua.
Nhà cha vợ Háo Tử cũng đứng một bên nói lao xao, nhưng đều bị chú Bùi và cha Diệp chặn lại.
"Con thuyền nhà tôi là hợp tác với Háo Tử, nhà họ Vương các người có liên quan gì? Không phải nó quyết định sao? Các người có việc gì mà xen vào?" "Chúng tôi là cha vợ, anh vợ của nó, chuyện của nó chính là chuyện của chúng tôi, giúp đỡ chút có sao đâu?”
"Các người còn có thể làm chủ gia đình giúp nó à? Tất cả đều do các người nói một tiếng là xong à?"... Âm thanh nói chuyện bên cạnh cũng lọt vào tai họ, mọi người đều nhìn Háo Tử, ai cũng hơi tức vì nói mãi không thông.
Tuy trước đây ai cũng biết vợ anh ta mạnh, nhưng ai rảnh rỗi mà suốt ngày để mắt đến gia đình người khác, cũng không biết anh ta đã nhục nhã đến mức này, cái gì cũng bị người ta nắm chặt.
Kiếp trước Diệp Diệu Đông cũng biết chút ít, nhưng người ta một người muốn đánh một người muốn chịu, sống đến già rồi, tuy cuộc sống cũng tàm tạm, nhưng nhìn cũng không có gì không tốt.
Cũng giống như mỗi người uống nước, nóng lạnh tự biết. Hôm nay nếu không phải chạy sang bên này gây rối, anh cũng không muốn xen vào chuyện nhà người ta, biết đâu nói xong người ta còn cho là mình nhiều chuyện, trước đó những gì nên nhắc nhở cũng đã nhắc rồi.
"Nhìn chuyện hôm nay ầm ï vậy, là do tao sai, chỉ vì họ đông người, cứ khăng khăng đến nói lý lẽ, haiz."
Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng ghét, thật sự áp dụng được mọi nơi.
Diệp Diệu Đông nhíu chặt mày:
"Mày nói vậy là không đúng rồi, sao lại bảo họ đông người, cứ khăng khăng đến nói lý lẽ? Chuyện của mày, họ nói thế nào là thế đó sao? Mày là con rối à?"
Tiểu Tiểu cũng hơi tức:
"Trước còn tưởng mày thương vợ, giờ xem ra, mày cho người ta cưỡi lên đầu làm lừa."
A Quang cũng lười nói với anh ta nữa:
"Mày nói xem chuyện này giải quyết thế nào?"
Háo Tử nhíu chặt mày, vẻ mặt hơi ngượng ngùng ấp úng: "Cứ tính theo giá thu mua ở bến cảng là được, vốn dĩ vẫn luôn tính như vậy, lúc đó cũng đã nói rõ, hàng về giao cho mày xử lý, giá bán chia đôi, bán được bao nhiêu tiền vốn cũng do mày quyết định. Tính theo giá bến cảng, tao cũng không lỗ, như vậy là rất tốt rồi."
"Sao lại thế? Không được, không thể tính kiểu đó, tính vậy chúng tôi thiệt thòi nhiều..."
Háo Tử quay đầu trừng mắt nhìn vợ:
"Im miệng, liên quan gì đến cô?"
A Chính không ngại chuyện lớn nói: "Đúng, phải thế chứ, đàn ông phải quả quyết một chút! Chúng ta đang nói chuyện, đâu có phần cho vợ xen vào phản đối?"
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Thương vợ thì thương, nhưng đâu có lý nào để nhà ngoại cưỡi lên đầu, hồi trước trên thuyền, không phải mày còn rất hùng hổ tát vợ một cái sao? Sao giờ lại sợ thế?"
"Anh em của cô ấy đông..."
"Chuyện nhà tôi liên quan gì đến các anh? Chó lại đi bắt chuột, nhiều chuyện."
"Vậy phiền cô rửa sàn nhà tôi trước đi, nếu không thì đưa năm hào tiền vệ sinh."
Vợ Háo Tử trợn tròn mắt:
"Sao anh không đi cướp luôn đi? Một bãi nước bọt đòi năm hào, tôi ra cửa hàng năm hào còn mua được cả đống kẹo."
"Hừ, bãi nước bọt của cô là đờm đặc mấy chục năm, kẹo trong cửa hàng thì ngọt lim, sức mạnh, nồng độ đâu có thể so với đờm cũ của cô? Đờm cũ của cô chẳng phải quý giá hơn sao?”
A Chính nghe anh nói mà cũng nổi da gà lạnh cả người:
"Có thể đừng nói kinh tởm vậy được không?"
"Đúng đấy, tao nổi hết cả gai ốc rồi." Tiểu Tiểu cũng rùng mình khó chịu.
A Quang cũng không chịu nổi:
"Nói mà tao cũng ngứa cả cổ họng." Vợ Háo Tử bị anh mắng mặt cũng tái xanh tái trắng, trừng mắt nhìn anh mấy cái, có ý muốn mắng anh vài câu, nhưng lại thấy bọn họ cũng đông người, nên lại co rúm lại, đi về phía đám người nhà mình.
Mấy người bạn vẫn rùng mình vì Diệp Diệu Đông miêu tả đờm đặc.
"Sao mày ngày càng biến thái vậy?"
"Một bãi nước bọt năm hào, mày đúng là có tài, vậy sau này ai dám chùi một cục nước mũi lên tường nhà mày, chắc phải đòi hai hào?"
"Kiểu này kiếm tiền nhanh! Một con gà đi ngang cũng phải để lại hai cái lông!"... Vợ Háo Tử đi về phía đám người nhà mình, lẩm bẩm kể lại, chuyển lời Háo Tử vừa nói cho cha mình, ngay lập tức cả nhà họ Vương đều không đồng ý, đều la ó:
"Sao được?"
"Không thể tính thế..."
"Vậy sẽ mất gân một nửa tiền, nghe nói thu mua ba hào, vậy chênh lệch nhiều lắm."
Cha vợ Háo Tử cũng mặt hầm hầm bước hai bước về phía họ, rồi giận dữ trừng mắt nhìn Háo Tử:
"Cả nhà chúng tôi đều đến giúp anh, vậy mà anh lại nhượng bộ thế à? Chúng tôi chẳng phải uổng công sao?"
"Nên thế nào thì thế đó, nên tranh thủ thì cứ tranh thủ, sao lại tự làm khổ mình? Tiền của mình thì phải lấy cho bằng được, anh tính toán kiểu gì vậy? Người ta nói vài ba câu là anh đồng ý hết, bản thân yếu đuối như vậy, không biết kêu người sao?"
"Tôi đã dẫn cả đám người đến ủng hộ anh, vậy mà anh vẫn cái dạng con cháu này? Còn có tác dụng gì nữa? Sống mà bị anh làm tức chết mất."
Mấy người bạn đều khoanh tay trước ngực nhìn ông già này mắng người, vậy mà Háo Tử còn bị ông ta mắng đến ngơ ngác, cũng không dám cãi lại.
Nhìn mấy người bạn khó chịu đến nỗi nhíu mày có thể kẹp chết ruồi, miệng mở ra mấy lần, đều rất muốn giúp mắng lại!
Chẳng trách trước đây không chơi được với nhau! Mấy người bọn họ ai cũng không phải loại chịu nhục nhã thế này, có thể đứng đó cho người khác mắng.
Nhìn mà cũng tức muốn chất.
Một đám đàn ông nhà họ Vương cũng vây quanh, đứng đó mắng Háo Tử.
"Nhiều người đến giúp anh như vậy, anh sợ cái gì?"
"Tiền của chúng ta thì phải bắt họ móc ral"
"Sao vô dụng thế? Đòi tiền cũng không xong!"
"Sao có thể để người ta muốn tính sao thì tính? Anh ngốc thế sao?"
Mặt Háo Tử đỏ bừng, nén giận nói lớn: "Chuyện của tôi, tự tôi giải quyết, các người về trước đi."
"Trời đất ơi? Bọn tao tốt bụng đến giúp, mày còn đuổi bọn tao đi à?"
"Đúng đấy, anh làm sao vậy?" Vợ Háo Tử tức giận cực độ.
Háo Tử trừng mắt lại:
"Cô im miệng, đều tại cô nhiều chuyện, đồ quấy rối gia đình, mau bảo người nhà cô về đi."
"Đệt, sông còn chưa qua, đã vội phá cầu!"
"Mọi người đến giúp, anh không nói một lời cảm ơn, lại còn chê bai đuổi người..."
Người nhà họ Vương lập tức lớn tiếng, tất cả vây quanh Háo Tử, nhíu mày tức giận, cảm giác nói không hợp là sẽ đánh anh ta một trận.
Trán Diệp Diệu Đông giật giật, miệng ngứa ngáy muốn mắng sang, muốn xắn tay áo lên đánh người, lấy chổi đuổi tất cả ra ngoài.
"Các người xong chưa? Xong rồi thì cút cho tôi, đừng gây chuyện ở nhà tôi."
"Chuyện cá khô vẫn chưa xong..."
A Chính nóng lòng nhảy ra mắng:
"Cái quái gì, Háo Tử đã nói rồi, cứ tính theo giá bến cảng, liên quan gì đến các người? Vốn dĩ là các người sai trước. Chính các người xen vào việc của người khác, vốn dĩ đang tốt đẹp lại dựng lên chuyện này, nếu không có chuyện này, giờ chúng tôi nhận xong hàng, còn có thể ngồi xuống uống vài ly."
"Đông Tử, mày cho tao mượn chút tiền, giờ tao sẽ tính sổ sòng phẳng với nó luôn, đỡ phiền phức."
Nếu không sau khi về, lỡ lại gây chuyện, nếu cứ lần lượt kéo đến thì ai chịu nổi?
Anh ta cũng chẳng sống nổi. Nhân lúc này, có thể giải quyết thì trực tiếp đưa tiền luôn, giải quyết xong là xong chuyện, đỡ phải kéo dài.
A Quang thật sự cảm thấy mình nhất thời nhu nhược, nhận phải cục nợ nóng, hối hận quá. Tự mình tìm phiền phức cho mình, biết thế cha anh ta không muốn làm, muốn nghỉ đông, anh ta cứ tự tìm một người cùng ra khơi là được rồi, đỡ phải gây ra phiền phức này.
"Mày đợi chút.' Diệp Diệu Đông liên gọi A Thanh đang đứng một bên nghe họ nói chuyện: "A Thanh..."
"Em biết rồi, em đi lấy tiền đây, một trăm đủ không?"
A Quang nói: "Không đủ, lấy 132 đồng."
"Được rồi." Lâm Tú Thanh cũng muốn họ nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, đi cho rảnh, đỡ phải để mọi người đứng đó xem trò cười, đứng đó xì xào bàn tán.
Bận rộn đến giờ, cả nhà vẫn chưa ăn cơm, có thể đưa tiền đuổi người đi trước, cô tất nhiên không nói hai lời.
Người nhà họ Vương thấy Lâm Tú Thanh đã vào nhà lấy tiền, tức giận không chịu được, họ nhiều người như vậy, không ngờ anh ta vẫn nhát gan như thế, lại không dám đòi nhiều hơn!
Hại họ ra oai ra phết! Lúc này trong thôn vẫn còn người nghe tin, rảnh rỗi không có việc gì, lục tục kéo đến xem náo nhiệt.
Trong ba lớp ngoài ba lớp toàn người, có người còn muốn trèo lên tường, chỉ là bị mảnh thủy tinh trên đầu tường đâm một cái, mới không ai dám trèo lên nữa, chỉ dám chen chúc ở cổng, ló đầu ra nhìn. Cô nhanh đi nhanh về, đưa tiền trực tiếp cho A Quang:
"Anh đếm đi, chuyện tiền nong đừng làm sai, kẻo lại gây ra chuyện."
"Ừ." A Quang tự mình kiểm tra một lượt rồi đưa cho Háo Tử, bảo anh ta đếm. Nhưng anh ta không đếm, gấp lại rồi định nhét vào túi, A Quang lại không muốn để anh ta cầm tiền một cách qua loa như vậy.
"Mày vẫn nên đếm lại, lỡ có sai sót hoặc rơi mất tiền, lỡ lại xảy ra chuyện gì thì mệt, lần này đếm rõ ràng, hai bên sòng phẳng là được."
"Được rồi."
Tuy người nhà họ Vương vẫn lẩm bẩm nói tiền đưa không đủ, nói họ vô đạo đức, cố ý đưa ít đi các kiểu.
Nhưng người nhà họ Diệp ở đây cũng không ít, bà con lối xóm bây giờ cũng nhiều người chỉ trỏ, họ cũng chỉ lầm bầm vài câu.
Trên thực tế, sự chú ý của họ đều chuyển sang tập tiền trong tay Háo Tử, rồi đều nhìn chằm chằm anh ta đếm tiền.
Nếu không đếm, có lẽ sẽ không đau lòng, càng đếm Háo Tử càng đau lòng. Mới đi bao lâu mà đã kiếm được hơn 100 đồng, thế này kiếm tiền còn nhanh hơn đi làm thuê nhiều, mà đây còn là tình hình hàng ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận