Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1179: Thuyền lại nhanh tới tay (length: 27042)

Ở nhà ngơ ngẩn hai ngày, cứ thế mà thời tiết âm u rồi lại gió to hai ngày, đến ngày thứ ba thì Diệp Diệu Đông vừa đi ra đã được ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm.
Mặt trời mùa đông đặc biệt dễ chịu, hai cha con thấy không có chút gió nào, liền lập tức quyết định ra biển, dù sao vật tư đều đã có sẵn, chỉ cần gọi người, tạm thời đi lấy thêm đá cũng không thành vấn đề.
Vội vã, người của Đông Thăng hào và Bội Thu hào vừa ăn xong bữa sáng liền lại cùng nhau ra biển đánh cá.
Chuyến này ra biển đều nhằm ngày tốt số 2, Diệp Diệu Đông vốn hẹn với Phương Kinh Phúc đến ngày 5 giao hàng, nhưng hắn nghĩ cũng không kém một hai ngày, mấy ngày nay trên biển thu hoạch cũng rất tốt, với lại lại khó được có mặt trời, sóng gió cũng nhỏ.
Mùa đông trời lạnh lẽo âm u, thường xuyên có gió lạnh, cũng ảnh hưởng đến sóng gió trên biển, vì vậy thời gian ra khơi mùa đông rất ít, hiện tại khó có được thời tiết tốt, hắn cũng muốn tranh thủ đánh bắt thêm mấy ngày.
Đến ngày 6, hắn mới nói với bố vợ một tiếng, là mình muốn về trước để giao hàng.
Trong tay hắn chỉ có gần hai nghìn tiền hàng bán được mấy ngày gần đây, nhưng không sao.
Chưa kể doanh số bán hàng bình thường của cửa hàng mỗi tháng cũng có sáu bảy nghìn, chỉ nói riêng đợt trước cho 5000 cái bật lửa cũng có thể bán hơn 50 nghìn tệ.
Mặc dù tháng trước hắn đã tranh thủ thời gian đến thành phố để đối chiếu sổ sách, mang về nhà, nhưng theo lời bố vợ đã gọi điện thoại trước đó, trong hơn một tuần nay, hàng đã được tiêu thụ dần, cộng thêm doanh số, hẳn là cũng được khoảng 20 nghìn tệ, coi như là đủ để hắn trả hết số dư.
Trước đó hắn đã nợ 7500 tiền chưa trả, lần này lại thêm 15000 tiền hàng, tính ra hắn phải trả 22500 tệ.
Nhưng hắn một chút tiền đặt cọc cũng chưa trả, cũng chỉ có một cuộc điện thoại.
Cũng nhờ có Phương Kinh Phúc trượng nghĩa, chưa từng nói gì.
Khi ra biển, hắn đã tính kỹ, khi nào về ngang thành phố, thu tiền cửa hàng rồi trực tiếp đến Chiết tỉnh.
Nhưng để phòng vạn nhất, nhỡ như bên công trình chưa thanh toán vật liệu, cửa hàng không đủ tiền, thì khi trở về, hắn lại mượn tiền mặt của bố vợ ở trên thuyền, rồi nói khi về sẽ trả.
Bố vợ cũng vui vẻ khi trong tay không có tiền mặt, không phải lo lắng tiền trong tay quá nhiều, lại còn tranh thủ thời tiết tốt, vẫn có thể đánh bắt thêm mấy ngày, liền thoải mái cho mượn.
Còn mang toàn bộ hàng trên thuyền của mình chuyển sang Đông Thăng hào, giao cho hắn để khi nào vào thành phố thì bán luôn, cũng đỡ cho Bội Thu hào một chuyến đi, tiết kiệm được chút tiền xăng.
Diệp Diệu Đông bán hàng, cầm tiền của cửa hàng cộng lại, trong tay tiền còn dư nhiều, cũng phải có đến 25 nghìn tệ.
Vì so với ngày đã hẹn trễ mất một ngày, nên khi ở thành phố, hắn còn cố ý gọi điện thoại cho Phương Kinh Phúc, nói tối ngày 7 sẽ đến.
Sau đó mới vội vàng mở thuyền từ thành phố thẳng đến Chiết tỉnh, chuyến này đi khá mất thời gian.
Cũng may mấy ngày gần đây thời tiết tốt, thuận buồm xuôi gió, hắn xuất phát chiều ngày 6, đến chiều ngày 7 đã đến nơi.
Hắn cũng không ở lại lâu, trả hết số tiền hàng còn nợ cùng với tiền hàng đợt này, số tiền thừa cũng đưa hết cho Phương Kinh Phúc, đặt cọc trước 10 nghìn chiếc cho đợt hàng tiếp theo.
Lần này hắn đã rút kinh nghiệm, phải đặt hàng sớm, nếu không đến lúc đó sẽ không kịp xoay xở.
Còn nghỉ ngơi một đêm, hắn và Phương Kinh Phúc đã trò chuyện rất nhiều.
Phương Kinh Phúc nói, phải tranh thủ khi thị trường còn bỏ ngỏ, rất nhiều người đều vừa mới bắt đầu làm xưởng nhỏ, chỉ cần một chút gió thổi cũng có thể quật ngã, phải tranh thủ trước khi người ta còn chưa lớn mạnh, bọn họ phải đi đầu mở rộng phát triển.
Phải nhanh chóng làm lớn hơn tất cả mọi người, dẫn đầu chiếm lĩnh thị trường, chỉ cần quy mô của bọn họ đủ lớn, nhìn có vẻ đủ quy củ, tự nhiên người tìm đến cũng sẽ nhiều hơn.
So với một xưởng nhỏ, một công ty lớn đương nhiên có sức thuyết phục hơn.
Lúc này nếu hắn không đến, thì chẳng mấy chốc Phương Kinh Phúc cũng gọi điện thoại để bàn bạc với hắn, hỏi ý kiến của hắn.
Hắn đương nhiên là không có ý kiến gì, hắn đối với việc mở rộng thị trường này nọ không hiểu gì cả, cứ giao cho người có chuyên môn, hắn chỉ cần trả tiền là được rồi, mấy chuyện lặt vặt đó hắn sẽ không nhúng tay vào.
Những cái khác, hắn chỉ cần xem xét chỗ nào nên góp ý thì góp ý, chỗ nào nên ủng hộ thì ủng hộ, huống chi ý tưởng của Phương Kinh Phúc cũng xuất hiện đúng lúc, không cần ai phải nhắc, hắn đương nhiên là vô cùng đồng ý.
Thật ra, điều quan trọng nhất là số lượng đơn đặt hàng ngày càng nhiều. Rất nhiều người đã thấy mặt hàng này kiếm được tiền, liền như ong vỡ tổ ào đến, giờ thì đến cái phòng ở của hắn cũng không đủ để dùng, lại còn phải chiêu thêm nhân công.
Thay vì liên tục tìm nhà, làm bản thân mệt mỏi, mất thời gian, thà trực tiếp xin chính phủ một mảnh đất, tự mình xây dựng một cái lớn.
Khoảng thời gian này mặc dù nói tiền vốn đang bị rút ra, nhưng trong tay hắn vẫn là không có tiền, việc đặt mua nguyên vật liệu bên ngoài không kịp so với đơn đặt hàng, hắn dứt khoát tự đi tìm quan hệ mua máy móc sản xuất nguyên liệu.
Diệp Diệu Đông đã phải đưa ra hai phòng ở trong nhà cho hắn, sản xuất linh kiện liên tục 24 giờ.
Hắn cũng có tính toán, bên ngoài không cung ứng kịp linh kiện, hắn sẽ tự làm.
Cho nên mới càng làm càng thiếu tiền.
Hiện tại lại nghĩ đến xin đất, vừa vặn có khoản tiền này của Diệp Diệu Đông, có thể lại lấy một phần đi xin trước, ngoài ra có thể tiếp tục mua máy móc để sản xuất linh kiện.
Cũng chính là tính toán khoản tiền sắp đến tay này, cho nên Phương Kinh Phúc mới có ý tưởng kia.
Ngoài ra, Diệp Diệu Đông cũng không hiểu gì cả, chỉ nghe Phương Kinh Phúc từ từ nói, say sưa kể ý nghĩ của mình.
Bất quá, hắn cũng đưa ra một chút gợi ý, bảo Phương Kinh Phúc ngoài việc tập trung vào sản lượng, cũng có thể mời người thiết kế một chút mẫu mã, làm cho tinh xảo một chút.
“Ta cũng muốn chứ, nhưng mà giờ vốn liếng đang eo hẹp, hiện tại phải bỏ tiền đi mua đất xây nhà máy, cứ lần lượt rút đi mấy chục nghìn, hiện tại còn phải lo liệu chuyện khác, với lại giờ cũng chưa có chỗ nữa.”
"Nhất định phải đợi công ty mới hoàn thành, đến lúc đó chuyển đến công ty mới, rồi mới có thể nghĩ đến các mẫu mã khác, mới có thể đi thiết kế. Còn bây giờ thì chỉ có thể tạm thời cứ làm mấy mẫu đơn giản này đã, kiếm được thêm ít tiền, đem tiền về túi trước.”
“Hiện tại mặt bằng còn chưa có, sản lượng còn chưa tăng lên nổi, làm nhiều mẫu mã cũng không làm nổi.”
Diệp Diệu Đông cảm thấy hắn nói cũng có lý.
Mặt bằng là một vấn đề, không có mặt bằng thì sản lượng bị hạn chế, bây giờ không phải là vấn đề về chủng loại mà là sản xuất không kịp tốc độ bán hàng.
Mặc dù có thể nhận đơn đặt hàng thoải mái, linh kiện cũng có thể tìm thêm mấy xưởng nhỏ khác hoặc tự mình mua máy móc sản xuất, nhưng quan trọng là cần mặt bằng đủ lớn để có thể duy trì được.
“Ngươi nói đúng, vẫn là phải xin chính phủ một khu lớn để xây nhà máy lớn, bây giờ thì, chỉ có thể dùng lại căn nhà của mình trước vậy.”
“Hoặc là trước mắt tìm một mảnh đất trống, tùy tiện dựng cái lều tạm.”
Phương Kinh Phúc thở dài, “Nhà của ta đã tận dụng từ lâu rồi, cho nên ban đêm ta mới bàn với ngươi, nếu không có ý kiến thì ngày mai ta sẽ đi tìm chính phủ xin đất, xin trước một mảnh đất trống để tạm dựng lều, có thể che nắng che mưa là được, rồi sau đó mới làm thêm một khu xây nhà máy, thế nào cũng phải nâng được sản lượng rồi tính sau.”
"Ta có việc về quê hương cúng bái tổ tiên thời gian trước, rất nhiều người thân đều là Việt kiều, đến từ bảy tám quốc gia, họ về để xây từ đường, lại quyên tiền sửa đường, xây trường học xây bệnh viện, ta tranh thủ giới thiệu qua bật lửa của chúng ta, xin được cả đống phương thức liên lạc…"
Mắt Phương Kinh Phúc sáng lên.
“Thật! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi đúng là có tiềm lực thật đó, còn có cả một đám Việt kiều thân thích? Người ta có một hai người thân thích là Việt kiều đã là tốt lắm rồi, có thể cả ra nước hợp tác làm ăn cũng không biết có bao nhiêu người hâm mộ chết đi được, ngươi còn có thể quảng bá bật lửa?” “Cho nên mới nghĩ đến chuyện bảo ngươi mời người thiết kế thêm nhiều mẫu mã và màu sắc, làm cho tinh xảo một chút, để chúng ta dễ ăn nói. Họ nghe nói chi phí của chúng ta rẻ, chỉ có mấy tệ thôi, đều cảm thấy rất hứng thú.”
“Làm làm làm, làm ngay, ngày mai giải quyết xong mặt bằng sẽ mời người thiết kế.” Phương Kinh Phúc lập tức tràn đầy tự tin.
Diệp Diệu Đông cười thích cái tính làm ngay của hắn.
Không phải hắn không muốn tự kiếm một khoản, sau đó bán lại cho Việt kiều, chỉ là hắn thật sự không rành về sản phẩm, nếu xuất khẩu lâu dài, chắc chắn không thể bán giá quá đắt, chủ yếu cũng không biết gì về xuất khẩu, cái nghề cũ của hắn chỉ có đánh bắt cá.
Cùng Phương Kinh Phúc góp vốn thì đương nhiên phải thành tâm một chút, bản thân mình cũng có cổ phần, người thân giới thiệu tới, việc khác thì giao cho Phương Kinh Phúc, hắn cũng tính như một người bán hàng, đến lúc đó lại nói với Phương Kinh Phúc, là người do hắn giới thiệu đến sẽ được trích hoa hồng thêm.
Nhưng cái đó đương nhiên là chuyện sau này.
Đợt Việt kiều thân thích này xem như là tăng thêm giá trị của hắn, cho dù sau này công ty làm ăn lớn mạnh, Phương Kinh Phúc cũng không thể tùy ý đá hắn ra được.
Diệp Diệu Đông nghĩ đến đây cũng vô cùng hài lòng với sự thông minh lanh lợi của mình.
Người chỉ có thể hiện giá trị của mình ra thì mới khiến người khác coi trọng hơn.
"Đến khi nào ta thiết kế ra sản phẩm mới thì ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi, gửi cho ngươi xem chút mẫu."
“Được.”
Mới chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy cái gánh hát củi mục của bọn họ dường như cũng đã ra dáng một chút.
Phương Kinh Phúc xoa xoa tay như sát quyền, hận không thể lập tức làm một vố lớn.
Sau khi nói chuyện kết thúc, ngày hôm sau hắn đã đi tìm chính phủ xin phê duyệt đất.
Tuy nhiên, việc phê duyệt ở những nơi khác đều phải tuân theo quy định, hơn nữa còn phải cải tạo đất đai, cần phải bỏ tiền ra, những việc này đều cần thời gian, không thể xong ngay được.
Cho nên ít nhất còn phải mấy tháng, bọn họ vẫn phải chen chúc cùng ở trong phòng của Diệp Diệu Đông, hoặc tạm thời dựng lều, trước mắt cứ từ từ phát triển tập thể đã, nhưng thiết kế thì có thể tiến hành trước.
Diệp Diệu Đông nghĩ bụng, đợi qua mấy tháng nữa không sai biệt lắm là năm 1986, biết đâu chính sách sẽ nới lỏng hơn, còn có thể xin phép thành lập công ty.
Vì cũng đang cần gấp rút đưa hàng lên thành phố, nên hắn không ở lại Ôn Thị, sau khi kiểm kê xong hàng hóa, ở nhà một đêm trò chuyện vui vẻ, nghỉ ngơi đầy đủ, sáng sớm hôm sau lại trực tiếp lái thuyền đi.
Dừng lại lâu thêm cũng không có việc gì cần đến hắn.
Hắn lênh đênh trên biển nhiều ngày, đêm nay được nghỉ ngơi tử tế ở chợ bờ Ôn Thị, coi như giải tỏa được một chút mệt mỏi.
Vì thế, đợi đến tối hôm sau đến thành phố, hắn giao mẻ bật lửa mới cho cha vợ xong thì lại lái thuyền ra biển, dự định tiếp tục đánh bắt.
Dù sao cũng đã nghỉ ngơi rồi, dạo này thời tiết lại đẹp, cứ bắt thêm mấy ngày rồi về.
Trong khi họ lái thuyền hướng Đông Hải, họ liên lạc với thuyền Bội Thu, Bùi phụ lại vẫn đang ở chỗ đó, cũng chưa vội về.
Tất cả mọi người đều là những "xã súc" đạt tiêu chuẩn.
Hai chiếc thuyền họ thương lượng cùng đánh bắt thêm ba bốn ngày, sau đó cùng nhau về cũng có bạn.
Diệp Diệu Đông cũng nói một lượt với mọi người, sau khi nói xong, còn đột nhiên thốt ra một câu: “Kiếm tiền trên biển thì tiêu xài trên biển, một đồng cũng đừng nghĩ mang về nhà.”
“Cái gì?”
“Vừa mới kéo lưới thêm mấy ngày, còn nợ tiền chú Bùi. Tiền trong tay đều đã mang đi đổi hàng rồi còn đâu? Hiện giờ túi rỗng không, kéo thêm mấy ngày lưới nữa, nhiều nhất cũng chỉ đủ trả tiền cho chú ấy, về nhà vẫn không có tiền.”
Có người không kịp phản ứng.
“Vậy chẳng phải là làm không công?”
“Đều đổi thành hàng rồi, đợi hàng bán được mới biến thành tiền.”
“Vậy thì thà để tiền trong tay còn hơn, không cần phải đổi đi đổi lại thế này…”.
Diệp Diệu Đông nghẹn lời, mặt mày bất lực nhìn tiểu Ngũ, tiểu Ngũ này cũng chỉ lớn hơn Trần Thạch hai tuổi, cũng chưa kết hôn.
“Đáng đời ngươi làm thuê cả đời, vẫn cứ phải để ta lo liệu cho.”
Tiểu Ngũ gãi đầu, không thấy mình nói sai chỗ nào.
“Chuẩn bị thả lưới, cố gắng thêm ba bốn ngày rồi về.”
“Vâng.”
Hai chiếc thuyền lại lênh đênh trên biển thêm ba bốn ngày mới vào bờ bán hàng, bán hàng xong cũng vừa đủ trả tiền vay Bùi phụ, nhưng vẫn không đủ tiền chi tiêu về nhà, lại chỉ có thể vào cửa hàng lấy thêm một ít.
Cuộc sống gian nan như vậy, cũng nhờ có nhiều nghề kiếm cơm.
Lâm Tú Thanh không biết chuyến này của hắn đi lâu như vậy, trước khi hắn ra khơi còn nghe hắn nhắc hai câu, cứ tưởng hắn kéo hàng ở Chiết tỉnh xong rồi đến thành phố thì về luôn, không ngờ đến ngày 12 mới thấy người.
"Ngoài lần gặp bão lần trước ra, lần đầu tiên thấy anh đi biển lâu như vậy đấy."
“Ừ, kế hoạch không theo kịp biến đổi, thấy thời tiết đẹp nên dứt khoát ở thêm mấy ngày, dù sao cũng lên bờ nghỉ ngơi rồi, chỉ là không có tiền mang về.”
“Vậy là tiền thanh toán bên thành phố anh đều mang đi trả tiền hàng hết sao?”
“Đúng, còn không đủ, thiếu chút ít, phải mượn thêm của chú Bùi, vừa hay để trả tiền cọc cho chuyến hàng tiếp theo, cho nên đợi kéo hàng đến thành phố xong, thấy thời tiết tốt lại ra biển đánh bắt, kiếm thêm tiền để trả nợ.”
“Thế thì cũng tốt, không phải bỏ tiền nhà ra, tiền cửa hàng kiếm được vừa hay để trả tiền hàng.”
"Tiền mang đi mua hàng, hàng lại biến thành tiền, rồi tiền lại biến thành hàng, cứ thế luẩn quẩn không ở lại trong tay, anh có thấy tiền nhiều lên đâu?" Diệp Diệu Đông trêu đùa nói. Anh biết rõ tiền biến thành càng nhiều hàng, hàng bán đi lại biến thành nhiều tiền hơn, nhưng vẫn không nhịn được mà nói mấy câu.
Lâm Tú Thanh cười nói: “Anh đang thử xem em có bị lú không à? Đợt hàng này bán đi chẳng phải biến thành nhiều tiền hơn sao? Lúc đầu làm gì có nhiều tiền thế mang ra ngoài.”
Cô đem lời tiểu Ngũ nói lại một lượt.
“Vẫn là em thông minh.”
"Ý là đầu óc hắn thẳng băng, chỉ nghĩ một chiều, không biết suy diễn.”
Lâm Tú Thanh nói xong lại tiếp lời: “À, đúng rồi, cái thuyền mà ba anh em mình góp vốn đó, A Hải hai ngày trước bảo chắc mươi ngày nửa tháng nữa là có thể giao hàng, bảo các anh xem ngày sớm đi, để lỡ mà không có ngày tốt, lại phải dời lại.”
Diệp Diệu Đông mừng rỡ, “Vậy thì nhanh rồi, hồi trước mới tới nhắc đi nhắc lại, bây giờ không bao lâu nữa là có thể giao.” "Đúng vậy, nói với các anh trước, đến lúc đó các anh sắp xếp thời gian cho ổn."
“Ừm, mẹ đã xem ngày lành chưa?”
“Xem rồi, mẹ không biết mua ở đâu cuốn sách chuyên xem ngày tháng tốt, bảo là ngày mười bảy là ngày tốt, cũng vừa hay còn nửa tháng nữa, sẽ không vội vàng lắm.”
“Mẹ biết chữ sao?”
“Vậy thì đừng coi thường mẹ, mẹ cũng không có rảnh rỗi, đi theo mấy chị em phụ nữ ở hội phụ nữ cũng học được không ít chữ, bảo là không biết chữ thì bị người ta cười, dù sao cũng là người ăn lương nhà nước sao có thể không biết chữ.”
Anh hơi không tin, “Mấy cái loại giờ giấc đó chẳng phải là chữ phồn thể à? Đến chữ giản thể còn chưa chắc đã biết, mẹ có thể biết chữ phồn thể à?”
Lâm Tú Thanh hếch cằm, ra hiệu anh nhìn ra cửa, “Mẹ đến rồi, anh hỏi mẹ xem.”
Diệp mẫu đang tươi cười đi vào.
“Nghe nói con có thể bày quầy bói toán, xem ngày giờ sinh cho người ta?”
“Cái gì đồ vậy?” Diệp mẫu có chút không rõ.
“Nghe nói mẹ mua một quyển sách, nghiên cứu giờ giấc hung cát hàng ngày?”
“Đây không phải là vì nghĩ thuyền nhà mình ngày càng nhiều, mỗi khi mua thuyền mới đều phải xem ngày lành mới mang thuyền về, không bằng mua cuốn sách về xem cho tiện, cũng đỡ phải chạy tới nhà mấy thầy bói hỏi han.”
“Mẹ thực sự xem hiểu sao? Còn có cả thiên phú nữa đấy?”
“Ta nhờ ủy ban thôn xem giúp ta, cái này không phải là lợp nhà, chỉ là đơn giản mang thuyền về thôi mà, chỉ cần giờ giấc tốt là được, đâu cần phải tính toán ngày giờ sinh của cả nhà, cho nên không cần tìm thầy chi cho tốn tiền, mình có thể xem giờ tốt xấu hàng ngày, chọn con nước tốt là được.”
Nói xong lại nói: “Hiện giờ ta cũng đang học đây, nhờ bọn họ dạy ta xem, con đừng có coi thường ta, hiện tại ta nhận được nhiều chữ rồi, dù nói là không biết viết, nhưng mà ta biết.”
Diệp mẫu nói với vẻ tự hào, “Nhận biết nhiều chữ phồn thể, đến lúc đó chúng ta tự xem, không cần ngày nào cũng làm phiền người khác.”
Diệp Diệu Đông giơ ngón tay cái với mẹ, có tiến bộ đấy, không còn đi buôn dưa lê bát quái với mấy bà cô nữa, lại còn học xem giờ giấc nữa.
“Vậy mẹ cố gắng học nhé, sau này nhà mình muốn xem giờ thì tiện hơn nhiều.”
Diệp mẫu cười tươi như hoa, "Chẳng phải sao, mấy hôm trước nói với mọi người là nhà ta sắp sửa mở thêm một chiếc thuyền lớn nữa về, từng người đều ghen tị muốn chết, bảo nhà ta mồ mả tổ tiên bốc khói xanh, thuyền hết con này đến con khác."
"Ta nhờ bọn họ xem ngày giúp, bọn họ bảo ta tự mà mua cuốn về xem cho tiện hơn, nói nhà mình ngày nào cũng phải xem ngày, cứ thỉnh thoảng lại có chuyện tốt."
"Ta thấy bọn họ nói cũng phải, sau này nhà mình còn mấy chiếc thuyền nữa, ta phải học cho được cái này, sau này chính chúng ta tự xem giờ."
"Từng người một ghen tị muốn chết, bảo ba anh em nhà con mua thuyền ngày càng lớn, không còn ai vượt mặt được các con..." Diệp mẫu càng nói càng đắc ý, sống đến từng này tuổi, khoảng thời gian tươi sáng nhất trong đời bà chính là mấy năm nay.
“...Còn có người thì bảo là do ta đẻ khéo, ngày thường một người mạnh mồm hơn một người, đều nói biết thế lúc còn trẻ ta sinh nhiều thêm vài đứa, giờ biết đâu lại càng có phúc...”
Mẹ hắn đây là bát quái và học hành song song không hề trì hoãn.
Trong mắt người khác trông đều xịn xò cả.
Biết chữ rồi, còn có thể biết cả chữ phồn thể.
Cả người như được thăng hoa.
Diệp mẫu vui vẻ nói không ngớt lời, Diệp Diệu Đông cũng không hề quấy rầy, hiếm khi bà vui vẻ như vậy, anh không cần phải làm mất hứng bà.
Con cái thành đạt, đây là niềm tự hào lớn nhất của các bậc cha mẹ.
Mẹ hắn quả thực có tiến bộ, lại còn chịu khó đi học chữ, học xem giờ.
Anh ăn no bụng xong thì lại đi nghỉ một lát, sau đó mới đi tìm đại ca và nhị ca của mình nói chuyện về chuyện thuyền đánh cá, còn bảo Diệp Thành Hải kể về tình hình đánh bắt trên biển.
Diệp Thành Hải trải qua nửa năm rèn luyện, cũng đã trưởng thành hơn không ít, bớt đi vẻ ngây ngô, thêm vào sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Diệp Diệu Đông nghe cậu nói chuyện đã rành mạch hơn nhiều, ra vẻ hài lòng, còn vỗ vai cậu.
"Không tệ, nửa năm không hề uổng công rồi, cũng hiểu được không ít đấy.”
“Hắc hắc, đâu phải con đi chơi không làm gì đâu, con học bản lĩnh đấy.”
“Ở nhà thì lười biếng muốn chết, chổi đổ cũng không thèm nhặt, ở ngoài đường cũng không thể thế được.”
“Đâu có, đại sư phụ đều bảo con rất chịu khó.”
“Sang năm lại nửa năm nữa là tốt nghiệp cấp hai, cuối năm lớp sáu lên cấp ba…”
Diệp Thành Hải kinh ngạc quay đầu lại, “Con chẳng phải lên hết cấp hai là được rồi sao? Trước đó đã nói rồi, tốt nghiệp cấp hai là có thể đi làm kiếm tiền.”
“Nhìn cái bộ dạng thiếu chí tiến thủ của con kìa!” Diệp Diệu Bằng cũng trừng mắt nhìn cậu.
Diệp Diệu Đông đỡ lấy vai hắn, chân tình nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi, giờ đi làm cũng kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, với lại dù sang năm tốt nghiệp, ngươi cũng chỉ mới là một năm học việc, người ta trả cho ngươi được bao nhiêu lương?"
"Chờ ngươi có bằng cấp, lương chắc chắn cao hơn so với không bằng cấp, đến lúc đó thi trượt trung cấp chuyên nghiệp, thi rớt đại học thì cứ vào xưởng làm cũng được."
Mặt Diệp Thành Hải xị xuống, "Chẳng phải đã nói rồi sao? Tốt nghiệp cấp hai liền chính thức đi làm, không cần học nữa, sao bây giờ lại bảo ta học cấp ba?"
"Ngươi ngốc à? Tốt nghiệp cấp hai với tốt nghiệp cấp ba có thể giống nhau sao? Nói ra ngươi tốt nghiệp cấp ba, người trong xưởng sẽ nể mặt ngươi hơn, so với mấy thằng học việc khác, ngươi là có trình độ, sau này thăng lên kỹ thuật công không phải dễ hơn sao? Cơ hội cũng lớn hơn người khác, đúng không?"
"Ngươi lại gạt ta! A Viễn tốt nghiệp cấp ba bảo muốn đi bộ đội, ta tốt nghiệp cấp ba thì không được vào xưởng chắc?"
"Nó sang năm tốt nghiệp cấp ba thì đã 18 rồi, ngươi tốt nghiệp cấp ba mới 16. Nghe lời đi, học thêm lấy cái bằng cấp ba, hơn hẳn việc ngươi trực tiếp vào xưởng."
Diệp Diệu Hoa cũng xen vào, "Đúng đấy, nghe lời tam thúc đi, tam thúc mày có tài có kiến thức, nói không sai đâu."
"Nhưng mà con thi không đậu."
Diệp Diệu Đông nghẹn họng, chợt nhớ ra, giờ cấp ba đâu phải cứ muốn vào là được.
"Ngươi thi không đậu? Khó lắm à?"
"Nói thừa, thầy giáo con nói, bốn lớp mà có hai ba mươi đứa lên được cấp ba đã là giỏi rồi."
"Giờ môn Văn với môn Toán của ngươi được mấy điểm?"
"Sáu mươi mấy bảy mươi mấy."
"Thôi bỏ đi, vậy sang năm ngươi cứ xách thùng vào xưởng làm nhé. Bắt đầu đã hỏng, trách gì sau này liên tiếp đều không được."
Diệp Thành Hải mừng ra mặt, mặc kệ hắn chê bai, "Con đã nói rồi mà, con không phải là người có duyên với sách vở, cứ đi làm sớm một chút, kiếm tiền tốt hơn nhiều, học hành tốn thời gian."
Diệp Diệu Đông cảm thấy mình uổng công tốn nước bọt, không muốn nói chuyện với hắn nữa, đứng phắt dậy, "Ngươi còn không bằng Thành Hà."
"Xàm, con thông minh hơn nó nhiều."
"Ngươi thông minh cái đầu."
Diệp Thành Hà vô cùng cao hứng, "Tam thúc cuối cùng cũng phát hiện ra."
"Thôi được rồi, coi như ta chưa nói gì."
Diệp Thành Hồ đột nhiên xấn lại, "Ba, con chắc chắn là thông minh hơn tụi nó."
Diệp Diệu Đông chán ghét liếc hắn một cái, "Khó nói."
"Ba cứ không tin."
"Ta không tin, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, ta là rồng, mẹ ngươi là phượng, nhưng rồng phượng lại thành lợn cả rồi."
Hắn thở dài, lắc đầu, trực tiếp về nhà, làm rạng rỡ tổ tông thì không trông mong được vào chúng nó, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Diệp Thành Hồ sờ sờ đầu không hiểu lắm, rồng phượng trình tường là sao? Rồng phượng trình tường không phải tốt sao?
Đều là rồng phượng trình tường à?
Lâm Tú Thanh đứng bên kia vách tường, cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện ồn ào, lúc hắn về thì cười hỏi hắn.
"Rồng phượng trình tường không phải rất tốt sao?"
"Ngươi không hiểu."
"Thần kinh, cả ngày nói người khác không hiểu."
Diệp Diệu Đông trực tiếp về phòng nằm, lạnh quá, gió thổi đau trán, ngoại trừ mấy đứa nhỏ trên người nóng như lò sưởi, thì chẳng ai chịu ra ngoài trong ngày đông giá rét này, trùm chăn sớm cho ấm.
Ba anh em chúng nó như tìm được chỗ dựa, cũng không biết cái máy móc của hắn đến lúc nào.
Giờ hắn không còn nôn nóng chuyện mấy chiếc tàu còn lại ở xưởng, chỉ mong có máy để rót keo.
Vì vậy sáng hôm sau, hắn lại nhịn không được gọi điện thoại cho Diệp Diệu Hải hỏi han, khi nào máy của hắn tới, cũng hơn một tháng rồi, chắc cũng sắp đến rồi nhỉ.
"Còn phải lấy hàng rồi mới gọi cho mày, mà thấy mày sốt ruột thì tao báo luôn, theo như tao dự tính thì nhiều nhất một tuần nữa là hàng tới, nhưng cũng khó nói lắm, lúc nào đến tao gọi cho."
"Thật hả?"
"Thật, đến lúc đó chuẩn bị tiền qua lấy hàng."
Diệp Diệu Đông nghe vậy thì vui sướng khôn xiết, đúng là song hỉ lâm môn, không ngờ máy móc lại tới nhanh hơn tàu.
"Được được, tiền thì lúc nào cũng có, chỉ cần máy của anh tới, em lập tức lái tàu qua."
Đến lúc đó tiện thể mang chút tiền qua nhà máy nhựa nói chuyện, lấy ít mẫu hàng rồi đặt một ít túi đóng gói.
Về đến nhà, hắn lập tức kể cho Lâm Tú Thanh, tiện thể bảo cô ấy thu xếp cái phòng nhỏ trong xưởng làm nước mắm, cũng không biết cái máy rót keo bán tự động kia nó lớn chừng nào.
Lâm Tú Thanh biết hắn mong cái món đồ chơi này từ lâu, phối hợp gật đầu, tay thì vẫn chăm chú đan áo.
"Đợi tí rồi đi dặn bọn trẻ, kêu chúng nó thu dọn một chút."
Diệp Tiểu Khê nằm trên đầu gối cô phơi nắng, lẳng lặng nghe người lớn nói chuyện.
Đợi bọn họ nói xong, cô mới nói với Lâm Tú Thanh: "Mẹ, may áo len cho chó chó được không? Chó chó cũng lạnh."
"Thì mang áo len cầu vồng của con cho tụi nó mặc."
"Không được! Phải tự may cho chúng nó."
"Lớn hơn chút nữa con sẽ bị đánh đòn đấy."
"Hừ."
Diệp Tiểu Khê bĩu môi không nằm lên đầu gối cô nữa, mà trực tiếp khép chân cô lại, rồi ngồi lên mu bàn chân của cô.
"Không biết học ở đâu ra cái thói, ngày nào cũng thích ngồi lên mu bàn chân người khác, xê ra đi, chân con sắp đau rồi."
Lâm Tú Thanh đan xong một lượt áo, cầm cái kim đan gãi đầu một cái, đổi tay rồi tiếp tục.
"Không cần, con thích ngồi đây phơi nắng."
"Vậy qua chỗ ba con này, ba con gân cốt thép, tha hồ mà ngồi."
Lâm Tú Thanh cũng huých vào mông cô một cái, cô khúc khích cười vặn vẹo mấy cái, rồi lại ôm chặt hơn.
Diệp Diệu Đông bắt chéo hai chân quăng qua quăng lại, "Có muốn ngồi ở đây không? Ở đây có thể đung đưa qua lại, vui lắm."
Diệp Tiểu Khê nhìn hắn liên tục quăng chân, mừng rỡ bò qua ngay, "Con muốn, con muốn đung đưa."
"Ui, nặng quá, con phải giảm cân thôi."
"Tại đồ nặng! Không phải con!"
"Được rồi, tại đồ nặng, con đâu có mập."
Diệp Diệu Đông kéo tay cô bé, đung đưa hai chân theo cô chơi, nghe tiếng cô cười khanh khách.
"Đung không nổi rồi."
Lâm Tú Thanh ở bên cạnh cười nhạo, "Vừa mới nãy còn nói gân thép cốt sắt, mới có hai lần đã thế rồi."
"Thử xem đi! Nhìn chân bà thì nhắc cũng không nổi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận