Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 857: Bị con trai hạ gục

Chương 857: Bị con trai hạ gụcChương 857: Bị con trai hạ gục
Diệp Diệu Đông võ vai Diệp Thành Hồ, hiếm khi nghiêm túc nói: "Con trai à, cha nói cho con biết, chúng ta ấy, làm việc phải điềm đạm một chút, nếu quá phô trương, rất dễ giành mất đầu ngọn gió của một số người, gây thù chuốc oán. Con biết cái gì gọi là im lặng phát tài không?”
Diệp Thành Hồ ngơ ngác nhìn cha, lắc đầu.
"Ý là, tránh để người khác nhìn thấy lợi ích mình kiếm được. Chúng ta làm người đừng quá khoa trương, khi con khoa trương liều mạng đi khắp nơi khoe khoang với người ta, có thể sẽ gây ra đố ky, thù ghét, âm thầm làm tiêu tan hết tài khí."
"Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, có thể chỗ con tự mãn, trong mắt một số người căn bản chỉ là da lông thôi, người ta rất có thể nhìn con như nhìn một tên hề nhảy nhót."
"Ví dụ như vây cá con khoe khoang hôm qua, trong mắt người nghèo trong làng mình, đó đúng là đồ tốt, ăn được đúng là đáng khoe thật, nhưng mà, nếu con mang đến trường kể, chưa chắc đã không bị vả mặt. Lúc đó đứa con nhà cán bộ khinh khỉnh nhìn con, bảo con là đồ quê mùa, chưa ăn qua của ngon vật lạ, cái này cũng đáng nói, con tính sao?”
Diệp Thành Hồ trừng mắt nhìn phía trước, tay nắm chặt thành nắm đấm: "Đánh nó!"
Diệp Diệu Đông: "..."
Nhưng mà nghĩ lại, hình như cũng đúng, phải đánh nó thật!
"Không đúng, con trai à, cha nói cho con biết, những người sống rất phô trương, hễ có chút thành tích là nhịn không được khoe khắp thiên hạ, những người này đều là "chuột nhìn gần, không thấy xa", căn bản không biết thế giới rộng lớn cỡ nào, giống như "ếch ngồi đáy giếng", chúng ta không thể trở thành người như vậy được."
Diệp Thành Hồ ngơ ngác nhìn anh: "Vậy thế giới rộng cỡ nào? Con chỉ khoe với bạn bè trong làng, nói chuyện vài câu cũng không được sao? Chúng nó cũng nói với con, hôm qua ăn đồ hộp, hôm nay uống nước ngọt, làm con thèm ứa nước miếng luôn! Người ta cũng khoe với con màt"
Diệp Thành Dương lúc này cũng liếm liếm môi: "Cha, cha biết nước ngọt vị gì không?”
"Tất nhiên rồi, cha con uống nhiều đến mức không muốn uống nữa."
"Cha nói dối! Con chưa bao giờ thấy cha uống cả!" Diệp Thành Hồ hoàn toàn không tin lời cha nói, ai mà uống nước ngọt nhiều đến mức không muốn uống nữa chứ?
"Chậc- Lúc cha uống còn để cho con thấy à? Để con thấy rồi, cha còn có phần dư sao?"
Diệp Thành Hồ nửa tin nửa ngờ.
Diệp Thành Dương thì không nghĩ nhiều, chỉ khao khát nhìn Diệp Diệu Đông: "Vậy cha, lần sau cha mua cho con uống một ngụm được không?"
"Xem tâm trạng của cha!"
Lâm Tú Thanh nhìn cha con họ mà không biết nói sao, ông chồng này cũng thật là, không phải đang dạy con sao? Sao lại bị con lôi đi lạc hướng, lại nói đến chuyện uống nước ngọt?
"Đang nói gì vậy? Anh không phải đang dạy con à?"
"À đúng, thằng ranh con, suýt nữa bị mày lừa qua mất!"
Diệp Thành Hồ cười hì hì: "Đâu có, con có nói gì đâu, là cha nói cha uống nước ngọt nhiều đến mức không muốn uống nữa mà."
Diệp Diệu Đông ngẩn người một chút, hình như cũng đúng?
"Không phải, cha vừa nói với con, con có nghe không?"
"Có chứ, cha suốt ngày ra ngoài lén mua nước ngọt uống, không nói với chúng con, không cho chúng con biết, giờ chúng con đều biết rồi."
Thằng nhóc này!
Diệp Diệu Đông gõ đầu nó một cái: "Đừng có cãi lại cha, bảo con sửa tật thích khoe khoang, nghe thấy chưa?"
"Tại sao chứ? Người ta cứ khoe với con, con chỉ có thể thèm thuồng ngưỡng mộ người ta, chứ không thể để người ta cũng thèm thuồng ngưỡng mộ con sao? Không được, vậy thì bất công quá, con cũng muốn người ta đều ngưỡng mộ con có cha tốt, có mẹ tốt, hơn cha mẹ của chúng nó."
Lời này nói ra, vợ chông cô đều thấy sảng khoái vô cùng.
Diệp Diệu Đông cũng vui, anh chính là một người cha tốt!
"Vậy con cứ để người ta khoe đi, con đừng ngưỡng mộ họ là được rồi? Coi họ như đồ ngu là được."
"Nhưng con thật sự ngưỡng mộ mà, người ta có, con không có, người ta ăn rồi, con chưa ăn. Con còn chưa biết nước ngọt vị gì, hôm qua Thạch Đầu còn nói với con ngọt cỡ nào ngon cỡ nào, còn sủi bọt, để trong bát còn xèo xèo, thật kỳ diệu."
"Có gì mà ngưỡng mộ, người ta có gì, con về nói với cha, cha kiếm cho con! Lát nữa về cha mua nước ngọt cho con liền!" Diệp Diệu Đông hùng hổ nói.
Chỉ là một chai nước ngọt thôi, có gì mà ngưỡng mộ người ta?
Con nhà người ta có ăn, con nhà mình sao có thể chảy nước miếng nhìn người ta ăn?
Thứ khác không có khả năng lo, một chai nước ngọt mà anh còn để con mình phải ngưỡng mộ người ta sao?
Diệp Thành Hồ lập tức vui mừng nhảy dựng lên, lớn tiếng reo lên kinh ngạc: "Thật hả cha? Về là mua nước ngọt cho con uống liền hả?"
Lúc này họ đang đứng ở ven đường huyện Kim Gia đợi xe về nhà, xung quanh cách không xa cũng có mấy người đang đợi ở đó, đều bị tiếng la kinh ngạc của Diệp Thành Hồ thu hút, quay sang nhìn.
"Nhỏ tiếng chút, chỉ là một chai nước ngọt thôi, có gì mà phấn khích vậy?"
Lâm Tú Thanh cũng trách móc vỗ Diệp Diệu Đông một cái: "Mới bảo con trai đừng thích khoe khoang như vậy, anh nói nói rồi sao lại ủng hộ vậy?" "Anh đâu có ủng hộ? Một chai nước ngọt, đâu cần chúng nó phải ngưỡng mộ người ta...
"Thế này chẳng phải ủng hộ à? Còn bảo người ta có gì về nói với anh, anh kiếm cho nó! Đây chẳng phải ủng hộ thì là gì? Anh đang ủng hộ nó khoe khoang, vừa nói phải điềm đạm, giờ nói đi đâu rồi? Anh là người lớn, mà lại bị con dắt mũi. Nó mà ngưỡng mộ người ta có sao trời, anh cũng hái sao cho nó, người ta có trăng, anh cũng hái trăng cho nó à?”
"Đây là hai chuyện khác nhau."
"Nhà ai mà con cái muốn gì có nấy? Một lớp nó sáu bảy chục đứa, mỗi đứa đều có thứ nó không có, nó đều ngưỡng mộ, rồi anh đều kiếm về cho nó hết à? Sao mà nuông chiều vậy được? Vừa mới bảo nó đừng thích khoe khoang, giờ anh lại chuẩn bị làm hậu phương cho nó rồi."
"Ơ..."
Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Tú Thanh nói hình như cũng đúng, hình như là có lý.
Anh không thể trở thành nguồn cơn cho sự thích khoe khoang của con, làm hậu phương cho thói khoe khoang, vì không muốn nó ngưỡng mộ người khác, mà cái gì cũng kiếm về cho nó, để nó khoe khoang lại, điều này không được.
"Coi như cha chưa nói gì. Nếu con ngưỡng mộ thứ người ta có, vậy con hãy tự cố gắng học hành kiếm tiền, để thực hiện điều con muốn, không thể cái gì cũng trông chờ vào cha mẹ. Đợi con học giỏi có tiền đồ, mấy thứ này con tự mua được."
Chẳng phải là mua được sao?
Đợi đến khi nó có tiền đồ, cũng phải mười mấy năm nữa, không có tiền đồ, cũng phải mười mấy năm sau.
Diệp Thành Hồ lập tức muốn khóc mà không có nước mắt, mừng hụt rồi, mẹ nó thật đáng ghét, cha nó vừa rồi rõ ràng đã đồng ý rồi, giờ lại không có.
"Cha, cha không thể nuốt lời được." Nó xụ mặt xuống, sắp khóc tới nơi.
Đợi nó học hành có tiền đồ, chắc cả đời này cũng khó, vậy cả đời này nó cũng không được uống nước ngọt rồi, rơi nước mắt...
"Con nói gì cơ? Cha dạy con phát tài thâm lặng, ít ngưỡng mộ người ta, coi người ta như thằng ngu là được rồi, con có nghe lọt tai không?"
Coi người ta như thằng ngu ngốc, chắc chắn không vấn đề gì.
"Con có nghe mà, con nhất định làm theo, người ta khoe với con, con nhất định coi họ như thằng ngu, nhưng nước ngọt cha hứa, cha không được quên đâu." Diệp Thành Hồ cố chấp với lời cha vừa hứa mua nước ngọt, canh cánh trong lòng.
Trẻ con là vậy, chuyện bạn hứa với nó, nó sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Lâm Tú Thanh luôn cảm thấy cách con trai cả miêu tả coi người ta như thằng ngu, cái từ "thằng ngu" này, trong đầu cô tự động thay thế bằng Diệp Diệu Đông.
Dạy con, mới chỉ dạy được vài câu, còn chưa thấy hiệu quả đã bỏ ra một chai nước ngọt?
Cũng chẳng biết dạy kiểu gì, lúc đầu nói một tràng dài, cô còn thấy anh nói cũng có lý, hiếm khi nói chuyện mà nói có lý lẽ, có trình độ như vậy, lại không ngờ yếu ớt đến vậy, bị con trai cả hạ qục rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận