Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 610: Mùa mưa phùn

Chương 610: Mùa mưa phùnChương 610: Mùa mưa phùn
Hai đứa trẻ ngồi xổm ở góc phòng chơi bi ve, thấy cha chúng cười như thằng ngốc, đều không nhịn được liếc mắt nhìn.
Diệp Diệu Đông cười xong mới nói: "Bọn mày đừng có múa may trước mặt Quan Công nữa, đứng cạnh tao mà chải tóc kiểu phi thuyền cũng vô dụng."
"Chết tiệt, bạn bè kiểu này không thể chơi được nữa rồi, cắt đứt cắt đứt."
"Đi đi đi, rượu này uống không nổi nữa..."
Hai người giả vờ đứng dậy, nhưng bị Diệp Diệu Đông kéo lại: 'Ê ê ê- Ngồi xuống ngồi xuống, coi như tao chưa nói gì, bọn mày cứ tiếp tục công kích đi."
"Mày còn cười!"
"Không, là vừa nãy cười chưa hết thôi."
“Tao không tin!"
“Tao cũng không tin! Phạt ba ly trước đi."
"Sao lại thế..."
Ba người cười đùa, hì hì ha ha uống rượu đến hơn 8 giờ, mặt đỏ bừng ợ một cái rồi mới về, đêm nay còn phải ra khơi, phải đi ngủ sớm.
Diệp Diệu Đông uống nhiều quá nên hơi buồn tiểu, định ra ngoài đi tiểu một cái, rồi quay lại dọn bàn, ai ngờ vào nhà thì A Thanh đã đang dọn rồi.
"Đã bảo để anh dọn mà?"
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái: "Đi ngủ đi, mặt đỏ bừng cả lên rồi kìa."
Diệp Diệu Đông từ phía sau ôm lấy eo cô, vùi đầu vào sau gáy cô, hít sâu một hơi, hôn một cái, để lại một dấu vết hồng hồng.
"Đừng đùa nữa, đi ngủ đi, đêm nay còn phải dậy sớm."
"Ôi- Sao dạo này lại liên tục nắng ráo thế nhỉ? Nắng liền mười mấy ngày cũng không thấy mưa vài ngày, cho người ta nghỉ ngơi chút đi chứ." Lâm Tú Thanh vỗ vào bàn tay to đang ôm eo mình: "Nói bậy, ai cũng mong trời nắng biển lặng gió hòa, thế mà anh lại còn mong trời mưa."
"Ừm, mệt quá."
"Mệt thì đi nghỉ sớm đi."
"Ừ, em dọn bàn đi, bát đĩa để sáng mai mẹ anh rửa là được rồi."
Lâm Tú Thanh lắc đầu nhẹ nhàng, nhưng không nói gì.
Để mẹ chồng rửa thì cũng chẳng sao, chỉ là phải nghe bà càm ràm thôi, cô đã hết cữ rồi, sau khi thắt ống cũng nằm nghỉ mấy hôm rồi, rửa mấy cái bát cũng có gì đâu.
Diệp Diệu Đông về phòng thấy đứa bé ngoan ngoãn đang ngủ say trên giường, vốn định lại gân, nhưng vừa bước tới mép giường đã dừng bước, anh ngửi thấy mùi rượu, mùi hải sản trên người mình, nghĩ thôi đừng để con ngửi phải nữa, trực tiếp nằm sang đầu giường bên kia.
Có lẽ do quá mệt, cũng có thể do say quá, anh vừa nằm xuống là ngủ luôn, đêm đến cũng hơi khó dậy, phải nhờ Lâm Tú Thanh gọi mới tỉnh.
Lại liên tục ra khơi thêm hai ngày nữa, trời mới chuyển từ nắng sang mưa.
Có lẽ do trời nắng liên tục mười mấy hai mươi ngày, ông trời nhịn không nổi nữa, trận mưa này đến cũng không nhỏ, chiều tối thuyền của Diệp Diệu Đông vừa cập bến thì mưa như trút nước âm ầm.
Những ngư dân trên bờ đều thầm mừng đã về sớm một bước, cũng có người vẫn còn đang trôi dạt trên biển, những người đó đang hối hận vì tham lam không chịu quay về sớm.
Mưa như trút nước che mất tâm nhìn của mọi người, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của mọi người, mùa mực vừa kết thúc, mọi người lại tiếp tục đánh bắt cá đối, liên tục không ngừng nghỉ.
Ngư dân đều không sợ vất vả, chỉ cần có hàng, thức đêm dậy sớm cũng đáng.
Chỉ là một trận mưa lớn lại cuốn đi một sinh mạng tươi trẻ.
Sáng hôm sau Diệp Diệu Đông thức dậy, ngồi xổm trước cửa đánh răng mới nghe chị dâu cả, chị dâu hai và A Thanh đang ngồi dưới mái hiên vừa đan lưới vừa bàn tán, nói hôm qua trong làng có một thuyền công rơi xuống biển mất tích, một thuyền công ở làng bên cạnh, vì cứu người cũng rơi xuống biển mất tích.
Nói là mưa to quá, trên biển mạnh hơn mặt đường nhiều, các thuyền công đang đứng trên boong thu lưới, bị sóng cuốn một người xuống biển, những người khác trên thuyên muốn cứu, còn cố ý ném dây thừng và bè tre xuống.
Kết quả vì gió mưa quá lớn, thuyền bị sóng đánh lắc lư dữ dội không ngừng, lại rơi thêm một người nữa xuống, những người khác vì bám chặt nên mới vượt qua được cơn phong ba đó.
"Thảm quá vậy? Cứu người không thành lại mất mạng mình."
"Chứ gì nữa, gió mưa trên biển đáng sợ lắm, may mà hôm qua nhà mình về sớm, không thể tham lam, thấy sóng to gió lớn, phải mau chóng quay về."
"Trên biển mỗi năm đều phải chết vài người, thật đáng sợ, không biết những nơi khác có người rơi xuống biển không."
"Chắc chắn là có, chỉ là mình không biết thôi."
"Một nhà tốt đẹp, giờ thì xong rồi, sáng nay tôi đi mua thịt lợn còn đi ngang cửa nhà người ta, cả nhà đều đang khóc thảm, đàn ông là trụ cột của gia đình mà."
Diệp Diệu Đông đánh răng được một nửa, ngậm đầy bọt hỏi một cách khó hiểu: "Chồng nhà ai mất rồi? Hôm qua á?"
Quả nhiên tin tức của phụ nữ trong làng truyền nhanh thật.
"Đại Sơn ở bên cạnh nhà Trụ Nhị ấy, nghe nói hôm qua mất rồi, vốn dĩ thuyền định thu xong lưới rồi cập bờ..."
"Trời đẹp thế này, sao lại đổ mưa to vậy, hôm trước còn nắng mà, tạo nghiệp quá."
"Thời tiết ven biển ai mà nói trước được, lúc thì đông nắng tây mưa, dự báo thời tiết cũng không chuẩn, còn nói hôm qua nắng, hôm nay mới mưa, ai ngờ chiều tối hôm qua đã mưa rồi."
Diệp Diệu Đông im lặng, chết người trên biển là chuyện thường có, nhất là trong gió mưa, hơn nữa lại còn là thời đại thông tin chưa phát triển này.
Trận mưa này, rả rích kéo dài mãi, lúc to lúc nhỏ, cứ mưa miết không ngừng, bầu trời như thủng một lỗ, cứ thế mưa đứt quãng suốt 20 mấy ngày.
A Thanh cũng cứ lải nhải mãi, quần áo không khô được, khắp nơi đều ẩm ướt, chăn ga cũng thấy ẩm ướt, vì thế Diệp Diệu Đông còn mua một cái máy sấy về cho cô sấy tã lót chăn màn.
Người lớn thì không sao, chỉ là còn có một đứa bé nhỏ nhất, không thể mặc mấy cái tã lót ẩm ướt không khô này được, dễ bị ốm, trẻ con ốm đau là phiền phức nhất, huống chỉ còn bé tí như vậy.
Quần áo thì có thể đặt lên nắp nồi lúc nấu cơm hong khô một tí, chứ tã lót với chăn màn thì không được.
"Mưa cứ mưa hoài, không biết bao giờ mới hết, tã lót mỗi ngày thay bao nhiêu cái cũng không khô nổi, cứ sấy hoài vậy tốn bao nhiêu điện, củi cũng sắp hết rồi, người cũng sắp ẩm mốc luôn rồi."
"Ai mà biết được? Mùa mưa phùn chẳng phải lúc nào cũng vậy sao."
"Mấy năm trước có thấy mưa dài vậy đâu, cũng lác đác thôi, ít ra cũng tạnh được một hai ngày chứ, năm nay cứ mưa liên tục lâu vậy, đã hơn 20 ngày rồi, nghe mẹ nói sau cửa nhà cũ mọc nấm rồi."
"Ơ... sau cửa mọc nấm á?"
"Đúng vậy mà? Cánh cửa gỗ đó đã bao nhiêu năm rồi? Thời tiết ẩm ướt thế này chẳng lẽ không mọc nấm sao."
"Không có cách nào khác, mùa mưa phùn là vậy đó, chắc sắp tạnh rồi phải không? Tối nay anh qua nhà cũ lấy radio nghe dự báo thời tiết xem, xem bao giờ trời nắng. Em cứ dùng máy sấy hong khô quần áo đi, không sao đâu, cũng đừng tắm rửa cho chúng, lau qua là được, đừng thay quần áo nhiều quá."
"Anh nói nghe nhẹ nhàng ghê, hai thằng con trai ngày nào cũng không ống quần ướt, thì tay áo ướt, trời mưa còn lén chạy ra bãi biển nhặt hải sản vỏ sò, quần áo ngày nào chả phải thay?" Mưa cứ rơi mãi, người ta cũng dễ bực bội, mà lại chẳng đi đâu được, ra ngoài là ướt sũng cả người, thời tiết thế này còn đâu quần áo mà thay, Lâm Tú Thanh ngồi ở nhà cả ngày cũng ngột ngạt khó chịu.
"Lát nữa anh lấy roi đánh cho một trận."
"Anh cũng chỉ nói suông thôi, đi đi, đừng đứng trước mặt em vướng víu, nhìn thấy anh là chán."
"Đang yên đang lành, sao lại chán anh?" Diệp Diệu Đông nịnh nọt ôm lấy cô.
“Tránh ra."
"Không chịu."
Anh cứ dai như đỉa không chịu buông tay.
"Em còn phải làm việc!"
Diệp Diệu Đông nghĩ đến chuyện cô sinh xong cũng đã gần hai tháng trọn vẹn, trong lòng cũng hơi xao động, tay cũng bắt đầu không ngoan ngoãn: "Lát nữa anh làm cho.”
"Làm gì... giữa ban ngày ban mặt...
"Em khỏe rồi phải không? Đã lâu lắm rồi..."
"Lát nữa con chạy vào thì sao..."
"Khóa trái cửa là được, trời mưa, rảnh mà, đợi tạnh mưa rồi, lại phải làm việc, lại không có sức nữa..."
Lâm Tú Thanh nghĩ anh cũng nhịn đã lâu, nửa đẩy nửa đồng ý cũng chiều theo.
Đợi hai người xong việc, mưa bên ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào cũng tạnh rồi, ngoài mái hiên vẫn còn nước mưa nhỏ giọt không ngừng, bầu trời bỗng sáng lên, ánh sáng còn rọi qua cửa sổ vào trong.
"AI Mưa tạnh trời trong rồi, biết làm một phát là tạnh mưa, đáng lẽ phải làm sớm mới phải."
"Nói bậy gì vậy, anh nói tạnh là tạnh chắc? Dậy đi, đừng cứ đè em hoài." Lâm Tú Thanh đẩy vai anh, bảo anh mau dậy.
Diệp Diệu Đông hôn lên má cô một cái mới ngồi dậy: "Hai thằng ranh, vừa nãy cứ đứng ngoài cửa gõ cửa hoài, cứ gọi mãi, làm con gái cũng tỉnh giấc, làm anh cũng hơi căng thẳng, lát phải đánh cho một trận mới được."
Lâm Tú Thanh không nhịn được liếc trắng mắt, đàn ông tự ái là thế đấy.
"Mau đi đánh đi, đừng chỉ nói suông."
"Đây, đi lấy roi đây."
Lâm Tú Thanh liếc nhìn bóng lưng anh, roi vẫn để trên bàn kia mà, anh hai tay không đi thẳng ra ngoài, cả ngày chỉ có mỗi cái mồm.
Diệp Diệu Đông giải quyết nhu cầu sinh lý xong, trời cũng tạnh rồi, lập tức cảm thấy thân thanh khí sảng.
Anh đứng ở cửa nhìn ra xa, chỉ thấy ánh nắng là bộ lọc tốt nhất, bầu trời trong xanh, bầu trời xanh thẳm còn ánh lên tia nắng vàng nhạt, gió ấm phơi phới.
"Trời nắng vẫn tốt hơn, nhìn thấy ánh nắng lòng người cũng dễ chịu hơn."
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng đứng ở cửa cười nói: "Đúng vậy, trời nắng thoải mái hơn."
"Cuối cùng cũng tạnh rồi, mưa hoài, mưa hơn 20 ngày, cả người sắp ẩm mốc rồi."
"Bố, vừa nãy tụi con chỉ muốn vào nhà, nói với bố là trời tạnh rồi, sao bố với mẹ không mở cửa vậy?"
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn hai đứa nhóc đang chơi bi ở góc nhà: "Bố đang ngủ, gõ cửa gì? Mày tưởng ai cũng khỏe như hai đứa bây, không cần ngủ trưa hả?"
"Hừ hừ, bố nói dối, ngủ gì chứ? Con áp tai vào cánh cửa còn nghe bố nói chuyện với mẹ trong phòng mà."
"Thằng nhóc này ngứa da rồi, còn biết nghe lén nữa, roi đâu rồi nhỉ..."
Anh nhìn trái nhìn phải cũng không thấy cái roi đâu? Nhớ là hình như lúc nào cũng thấy mà? Diệp Thành Hồ cười hì hì ôm lấy tay Diệp Diệu Đông: "Đừng đánh mà bố, thật ra con chẳng nghe thấy gì đâu, chờ nước rút rồi mình ra bãi biển nhặt hải sản nhé?"
"Mưa mới tạnh, sóng vẫn to lắm, không biết bao giờ mới rút xuống, chờ xem sao đã.'
"Tuyệt! Vậy là bố đồng ý cho tụi con đi nhặt hải sản rồi."
"Tao không đồng ý thì mấy đứa cũng lén đi thôi?"
"Hì hì, nhặt vê làm đồ ăn, ngày nào cũng chỉ ăn rau trong vườn, tụi con muốn ăn tôm.
"Chờ nước rút đã."
"Ồ, có cầu vồng, có cầu vồng kìa- Đẹp quá-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận