Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 78: Thêu hoa trên gấm(2)

Chương 78: Thêu hoa trên gấm(2)Chương 78: Thêu hoa trên gấm(2)
"Này này, thuê hay mượn thì có vấn đề gì? Chỉ là một số tiền nhỏ thôi. Ai trong chúng ta trả không quan trọng. Hơn nữa, hôm nay chúng ta đã kiếm được rất nhiều tiên, quan tâm số tiền nhỏ đó làm gì." A Quang thản nhiên nói.
Diệp Diệu Đông cũng nở một nụ cười chân thành: "Đúng vậy, chỉ là một số tiền nhỏ thôi, đợi bán số cá thu này đi, chia tiền mới là quan trọng nhất."
"Đúng vậy, đúng vậy. Đợi kéo lưới này lên xong thì chúng ta nhanh chóng trở về, cũng không biết chúng ta đã đi bao lâu rồi."
Vừa nói chuyện, bọn họ vừa mặc lại quần áo đã cởi ra, trước đó bọn họ chỉ quan tâm đến cá thu chứ không lo lắng đến những thứ khác.
Thời gian kéo lưới cuối cùng lên hơi lâu một chút, lúc giăng lưới, vì để không lãng phí, A Quang đã trực tiếp lái thẳng về bến tàu, đi một vòng quanh khu vực giữa biển rồi mới giăng lưới.
Ban đầu, mọi người không có nhiều hy vọng vào mẻ lưới cuối cùng này, nhưng không ngờ vậy mà lại có niềm vui bất ngời
Một con cá vược lớn nặng năm sáu cân lộ ra trước mắt mọi người khi kéo lưới lên!
"A, cá vược, cá vược lớn..."
"Ai nha... lại còn lớn như vậy!"
"Thêu hoa trên gấm, ha ha ha, đang định giăng lưới vào bờ nhưng không ngờ lại bắt được một con cá vược lớn!"
"Ha ha, còn có rất nhiều cá nhỏ tôm, có đồ nhắm rượu rồi!"
Nếu như trước khi gặp được một đàn cá thu mà bắt được con cá vược này, thì chắc chắn mọi người sẽ rất hưng phấn, nhưng bây giờ có châu ngọc ở trước mặt, con cá vược lớn này chỉ có thể khiến bọn họ vui mừng, chứ không phấn khích giống như khi bắt được một đàn cá thu.
Phân loại hải sản ra, ngoại trừ con cá vược lớn kia và một ít cá thu, những thứ còn lại đều là cá nhỏ, tôm, cua không đáng tiên, chất đầy hai thùng lớn, bán không bao nhiêu tiền, nhưng lấy ăn thì lại không tệ.
"Con cá vược này cũng đem bán đi, cái này cũng vài hào một cân..."
Diệp Diệu Đông nghe được lời Tiểu Tiểu nói, khóe miệng không khỏi co rút, cá vược biển ở kiếp trước được thu mua với giá khoảng 35 đến 40 tệ một cân, giá bán tùy vào địa phương, có nơi có thể tăng gấp đôi, hiện tại giá chỉ vài hào một cân, còn bị nói thành "vài hào'...
Trở lại năm 1982. điểm tương phản lớn nhất mà anh cảm thấy đó chính là giá cả, khiến anh luôn không nhịn được muốn so sánh với năm 2022 của kiếp trước.
Mỗi lần so sánh, trái tim anh lại co giật, nếu như cho anh một bàn tay vàng, để anh có thể qua lại giữa năm 1982 và năm 2022 thì tốt biết mấy.
Như vậy anh có thể đem toàn bộ hải sản đánh bắt được vào năm 1982 đến năm 2022 bán...
Haizz, nghĩ thì rất đẹp, nhưng anh chỉ may mắn hơn một chút, chứ không có bàn tay vàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, có thể sống lại một lần đã là bug rất lớn, anh nên tích phúc mới đúng, cũng có thể có vận may chính là bàn tay vàng của anh.
Nếu không thì ai lại có được may mắn như vậy?
A Quang? Tiểu Tiểu? A Chính? Anh không tin ai đó khiến anh sống lại, anh càng tin tưởng vào vận may của mình hơn.
Lúc suy nghĩ của anh bay xa, A Chính lên tiếng kéo anh hoàn hồn trở lại.
"Muốn bán không? Cá vược chỉ có một con, không bằng giữ lại tối nay nấu canh cá vược đi? Dù sao tiền bán cá thu cũng rất nhiều, không thiếu một con cá vược này!"
“Tôi cũng nghĩ như vậy, chúng ta giữ con cá vược này lại đi, cá thu cũng giữ lại một ít làm cá thu om, thế nào? Hoặc là làm sủi cảo nhân cá thu cũng không tệ."
"Vậy thì giữ lại đi? Cá nhiều như vậy, thiếu một vài con cũng không sao. Đã lâu rồi tôi không ăn cá vược và sủi cảo cá thu..." Hít - Diệp Diệu Đông giống như nghe thấy tiếng chảy nước miếng của mọi người, quả nhiên đều là một đám ăn chơi phá của.
Không muốn bán hết để lấy tiền mà chỉ muốn giữ lại một ít cho riêng mình.
Nhưng mà... anh cũng nghĩ vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận