Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 439: Lộn xộn(2)

Chương 439: Lộn xộn(2)Chương 439: Lộn xộn(2)
Một vài nơi chiến sự ngày càng ác liệt, không giống hôm qua chỉ một chỗ nhỏ xảy ra va chạm, xung quanh còn người can ngăn.
Bây giờ xung quanh đâu đâu cũng cãi vã đánh lộn, ai cũng bận túi bụi, đâu có người can thiệp.
Những người may mắn không dính vào rắc rối thì sợ hãi lên bờ, kẻ bị tổn thương cũng lên hết.
Anh cả, anh hai cùng vợ cũng đã lên bờ, người nào người nấy đầy vết thương, quần áo ướt sũng.
Diệp Diệu Đông thấy vậy định đi tới thì nghe cha chỉ tay ra biển, la lên: "Kìa, cái bà đẩy mông đẩy lưng kia, phải mẹ bây không?"
"Cái đệt"
Đây là lần đầu anh thấy mẹ hung hăng thế, trong đám đông xô đẩy túi bụi, không sợ bị đấm ngã luôn à?
"Con xuống dẫn mẹ lên."
Anh cũng như Bùi Quang, ai cản đường thì đẩy mạnh ra, té thì té, dù sao cũng ướt hết rồi.
Bà Diệp thấy Diệp Diệu Đông cũng mừng rỡ, đưa bao cho anh: "Đông à, giúp mẹ cầm đi, nặng muốn chết mát."
Diệp Diệu Đông vác thẳng lên vai, liên tục đá vào mấy người khi đi vào bờ, bọn họ ở dưới biển chắc đã nổi cơn thịnh nộ, hai cú đá cho họ nằm xuống nước tỉnh táo đầu óc.
Lên bờ rồi, anh mới bắt đầu mắng mẹ: "Mấy người thấy tình hình không ổn thì lên sớm rồi, mẹ còn làm gì dưới đó? Người bên cạnh suýt đánh chết mẹ rồi, mẹ còn ở đó lê mề, nhặt thêm mấy con có ích lợi gì chứ?"
"Ôi, con thì biết cái gì?" Mẹ Diệp trực tiếp lôi trong bao ra, bỗng nhiên lấy ra một con cá mú hoa nâu to, mọi người sợ ngây người! Con này nhìn chừng cũng 3 cân trở lên.
"Đệch!"
Mẹ Diệp mới tự hào nói: "Nhìn này, vẫn phải nhờ bà già này đấy!"
"Bà ở lại đến bây giờ chỉ để bắt con cá này à?" Ông Diệp nhăn mặt, tức giận nói.
"Nó ở ngay trước mặt tôi, tôi có thể không bắt được sao?" Bà Diệp liếc ông Diệp, nói hết sức chính đáng: "Lúc đó nước biển đẩy thẳng con cá vào chân tôi, tôi định bắt nó thì bị người bên cạnh cướp mất, may là hắn bị đẩy xuống nước..."
Bà Diệp tỉ mỉ kể lại nguyên nhân trận đại chiến, và cuối cùng vẫn tự hào nói bắt được cá liền ôm vào ngực ném vào túi, rồi chạy đến một góc trốn.
Diệp Diệu Đông cứ muốn vả bà một cái, nhiều người cạnh tranh như vậy mà bà còn xông vào, cũng không sợ bị đấm ngất xỉu à.
Ông Diệp cũng tức giận mắng vài câu nhưng bà vẫn cãi lại, suýt nữa làm ổng tức chết, bà già này đầu óc không bình thường mà: "Nhìn xem mấy người dưới đó ra sao rồi kìa, ở lại thêm chút nữa là bà cũng phải nằm xuống nước thôi."
"Mà cũng không sao mà, thằng cả, thằng hai đâu rồi?"
Bà Diệp liếc quanh mới thấy họ đứng sau lưng, thấy bọn họ ướt nhẹp, tóc bù xù vẫn còn mắng được.
"Mấy đứa bây vô dụng thế? Lên sớm mà còn bộ dạng thảm hại thế này."
Chị dâu hai gãi đầu ướt sũng: "Mẹ à, mẹ tưởng chúng con giống mẹ hả, dưới đó đánh lộn cả đám, chúng con lên được là may rồi."
Bà Diệp coi lời này là khen ngợi nên cười hí hửng.
Diệp Diệu Bằng nhăn mặt lo lắng nhìn xuống nước: "Sao đến giờ cả làng vẫn chưa xuống can ngăn nhỉ?"
"Sợ bị đánh chứ gì?" Diệp Diệu Đông nói.
"Có khi đã bị đánh rồi?" A Quang chỉ vào vài góc không xa.
Họ nhìn thấy vài người bị cào mặt, quần áo xộc xệch hết cả. "Đánh mậệt rồi dừng thôi."
Lúc này trong nước cũng không còn nhiều người, mỗi người đều bầm dập, leo lên từng nhóm, chỉ còn vài thanh niên vẫn đánh nhau.
Người trên bờ nhìn ra biển, chỉ trỏ bàn tán om sòm.
"Tôi biết ngay hôm nay chắc chắn có chuyện, người còn nhiều hơn hôm qua rất nhiều mà."
"Chứ gì nữa, hôm qua người làng mình còn đánh nhau, hôm nay còn thêm nhiều làng bên cạnh..."
"Tôi cũng không biết bị ai đẩy xuống nước..."
"Đám trẻ này tính khí nóng thật, còn đánh nhau kia kìa, tôi mới bới được một lúc đã ướt hết rồi..."
"Người còn nhiều hơn cả sao biển, bới cái khỉ gì, mấy tiếng đồng hồ còn chưa đủ nửa bao..."
"Làm tôi phải đợi từ sáng sớm, mới bới được nửa bao..."
"Cũng được rồi, bới một lúc cũng đủ tiên công một ngày, đợi thêm chút nữa, đánh xong chắc người cũng vãn bớt, xuống bới thêm chút nữa cho đủ số..."
Nghe thấy những cuộc trò chuyện và tiếng ồn ào bên tai, Diệp Diệu Đông nhăn mặt, nói: 'Chút nữa đừng xuống nữa, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện tiếp, về thẳng đi, chuyện này cũng chưa xong đâu."
Ông Diệp cũng gật đầu: "Đúng vậy, chút nữa đừng ai xuống nữa, về ngay đi, chuyện này không dứt được đâu."
Nhiều người tụ tập, làm sao tránh được mâu thuẫn?
Chỉ cần tranh giành thêm chút hải sản là lại đánh nhau mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận