Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 385: Không mệt chết thì tiếp tục làm(2)

Chương 385: Không mệt chết thì tiếp tục làm(2)Chương 385: Không mệt chết thì tiếp tục làm(2)
Đồng thời nó còn biệt danh "cáo dưới nước", sẽ nằm im giả chết khi gặp nguy hiểm như cáo trên cạn.
Lúc này, nó có vẻ đang giả chết, vùng vẫy một lúc rồi nằm im, tiện cho họ kéo lên.
Khi mở lưới ra, con cá lại nhảy lộn xộn trong đống cá mòi, so với cá mòi thì nó quá to, nằm trên đống nên không bị đè chết.
Có được một con cá đẹp, cha Diệp cũng vui lại rồi, thành công một lần thì có lần hai, hôm nay còn nhiều thời gian, không chết là cứ làm thôi!
Ông hớn hở dùng vợt cần dài tự chế hôm qua, móc con cá đao từ đống cá mòi lên.
Cùng với sự dần dần tàn lụi của sự sống, những màu sắc rực rỡ trên cơ thể con cá cũng nhanh chóng phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại một màu xám trắng nhạt nhòa.
Cha Diệp trực tiếp cầm nó trong tay, đây là lần đầu ông bắt được loại cá này, ông vui vẻ nói: "Dài gân một mét, nặng hơn 20 cân rồi."
“Thêm vài con nữa nhé!"
"Con chích máu đi, để cha thả một lưới xeml" Cha Diệp đặt con cá đao vẫn còn há miệng xuống, hớn hở chạy đi lấy lưới tay thử.
Diêp Diệu Đông cũng chiều ông, để ông làm!
Anh cầm con cá đáo đã mất đi màu sắc rực rỡ trên boong thuyền, vỗ vỗ nó, ngón chân nhón lên đi lấy dao, lúc này trên boong đầy những con cá mòi, gân như không còn chỗ để chân, chỉ còn một chút không gian trống trước khoang thuyền.
Tay dùng sức quá độ, lúc cầm dao cũng run lên, chắc tối về ăn cơm cũng khó nữa.
Anh run tay, khó nhọc cắt rạch màng trắng giữa mang và nắp mang, cắt đứt động mạch, để máu chảy về phần mang, rồi nhấc vây ngực lên, dưới vây ngực cắt một đoạn ngang nhỏ và cạn, như vậy có thể cắt đứt mạch máu chính thứ hai của cá.
Tiếp tục cắt vây ngực, cuối cùng ở vây nhỏ phần đuôi cá, cũng xẹt một nhát, xong rồi ném sang một bên. "Đông tử, Đông tử..."
Cha anh lại cần anh...
Lúc này theo dòng nước biển, thuyền của họ dần đến gần thuyền A Quang đang thu lưới, cũng thấy hai cha con anh vất vả thu lưới.
"Đông tử, Đông tử."
Diệp Diệu Đông nghe tiếng ngẩng đầu lên, lúc nãy tay dùng sức quá nên run, bây giờ chuyển hướng chú ý, tay suýt buông lỏng lưới khi con cá lớn vùng vẫy, may mà anh phản ứng nhanh lại nắm chặt.
Lần này trong lưới là một con bom, ai bảo nó gần thuyền họ nhất, cha Diệp chỉ có thể bắt con gần nhất, may là trong đó còn một con ó biển, ông thả lưới rất chuẩn.
Vất vả lắm mới kéo được lưới lên, Diệp Diệu Đông thở dài nhẹ nhõm: "Mệt chết cha nội rồi."
Anh lắc tay, nhìn về phía thuyền A Quang không xa, chỉ thấy họ cũng vừa kéo lưới lên, lúc vội vã nhìn thoáng qua, anh cũng thấy trong đó có một con cá đao, màu sắc rõ ràng, nhìn thấy ngay.
Không biết A Quang bắt được mấy con hàng tốt, anh hô với anh ta: "Bắt được mấy món đồ xịn rồi?"
A Quang cười toe toét: "Nhiều lắm."
Hai chiếc thuyền cách xa khó nói chuyện, hai người chào nhau rồi tiếp tục bận rộn.
Cha Diệp cũng cảm thấy cánh tay mỏi nhừ, định nghỉ ngơi thêm rồi ăn cơm, lao động chân tay tiêu hao năng lượng rất nhanh, chưa hết buổi sáng mà ông đã đói rồi.
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy hoạt động thể lực khiến anh đói nhanh, nhưng anh không vội, phải chích máu cá trước.
Đồng thời đặt con cá đao thứ nhất đã xả hầu hết máu vào thùng nhựa lớn có đá.
Cá lớn tất nhiên phải được đối xử như cá lớn, phòng đơn cao cấp nhất phải có, đây là thùng anh mới chuẩn bị, cá ngừ vây vàng ngày trước đâu có được hưởng chế độ này. Diệp Diệu Đông cầm hộp cơm, tay run đến nỗi suýt làm rơi xuống boong thuyền, may mà phản ứng nhanh bắt kịp, nếu không thì hoặc ăn gió tây bắc, hoặc liếm boong thuyền rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận