Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 124: Cá cam(2)

Chương 124: Cá cam(2)Chương 124: Cá cam(2)
Diệp Diệu Đông móc cái bao tải từ trong túi quần ra rồi giũ giũ như cũ: "Đổ vào đi!"
Lâm Tú Thanh bật cười không thôi: "Sao lúc nào anh cũng mang bao tải theo thế?"
"Đây là do anh đã sớm đoán trước, không mang bao tải theo đợi lát nữa xem em lấy cái gì đựng."
Thật ra là do anh bị chuyến đi đến đảo hoang mấy ngày trước dạy cho một bài học nhớ đời rồi. Dù sao chỉ cần ra ngoài, không cần biết có cần đến hay không, trong túi quần anh lúc nào cũng đều mang theo một cái bao tải.
"Bãi biển nhiều người như vậy, chúng ta mang hai cái xô có lẽ cũng đủ dùng rồi."
"Sao đủ được, cái xô trên tay anh đựng cá vược, cái xô trên tay của em thì đựng sò, nếu gặp được những thứ khác, xem xem em lấy gì chứa?"
"Được rồi, anh là người sống ở ven biển, anh nói gì cũng đúng cải!"
Hai người đi dần ra xa theo thủy triều, có gì nhặt đấy, thứ gì đến cũng không từ chối, mãi đến khi thủy triều sắp rút xuống đến khu vực đá ngầm kia, Diệp Diệu Đông mới phát hiện anh hai và chị dâu của anh cũng đã đi tới rồi.
"Mấy đứa nhặt được gì rồi, sao còn mang theo cả bao tải đựng thế?" Chị hai Diệp tò mò nghểnh cổ liếc về phía xô nước và bao tải của bọn họ: "Oa... Con cá vược lớn thật."
Nghêu sò trong bao tải cũng chẳng hiếm lạ gì, khắp bãi cát đều là sò, bọn họ cũng nhặt được gần một xô, những người khác cũng nhặt được không ít.
Lâm Tú Thanh cười híp mắt nói: "Vừa rồi thủy triều chưa có rút xuống như thế này, Đông Tử nhìn thấy một con cá vược nên chạy xuống biển bắt."
"Ha ha, gần đây có vẻ Diệu Đông chịu khó không ít nhỉ, lãng tử quay đầu à."
Diệp Diệu Đông cũng không để ý đến chị ta, anh tự mình đi đến khu vực đá ngầm bên cạnh, cách đó không xa cũng có người đang đi đến bên này, có lẽ anh phải đi vòng vòng một chút trước để xem xem. Lâm Tú Thanh ngượng ngùng cười một tiếng rồi cũng đuổi theo sau.
Nhìn thấy Diệp Diệu Đông khom lưng bắt lên hai con cua xanh, hai mắt bọn họ sáng lên, cũng không chịu thua kém chạy chậm tới.
"Chỉ một lúc mà lại bắt thêm hai con cua xanh... A Hoa, chúng ta cũng mau tìm xem." Chị hai Diệp hâm mộ chết mất, nào là cá vược lớn, nào là cua xanh lớn, bọn họ vẫn chưa bắt được thứ gì đáng giá cả.
Diệp Diệu Hoa chất phác mỉm cười, anh ấy cũng đi vòng vòng khắp nơi, chỉ chốc lát sau cũng bắt được một con, tuy nhiên kích cỡ không lớn bằng hai con vừa rồi của Diệp Diệu Đông, nhưng trên gương mặt chị hai Diệp cũng tươi cười như hoa, có thu hoạch là tốt rồi.
"A Đông, A Đông, mau tới xem...' Ngay lúc này, Lâm Tú Thanh chợt kích động kêu to: "Là cá gì thế? Lớn thật đấy, nó vẫn còn đang động đậy kìa!"
Diệp Diệu Đông nghe thấy cô kích động, lại còn gọi rất lớn thì vội vàng chạy tới, ngay cả con cua đá vừa phát hiện cũng không thèm bắt.
"Con này hả? Đây là cá cam? Đúng không?”
Anh cũng có hơi không chắc chắn lắm, dù sao biển cả lớn như vậy, cũng không phải cá gì anh cũng biết, hơn nữa có mấy loài cá có dáng vẻ rất tương tự nhau, anh cảm thấy con này hơi giống với con cá cam mà anh đã từng nhìn thấy.
"Sao em biết được? Anh hỏi em thì em biết hỏi ai?"
Trên lưng có màu xanh xám ngả ô liu, dưới bụng có màu trắng bạc ngả nâu nhạt, dọc một bên thân có một đường viền màu vàng nối từ mang đến đuôi, hẳn là cá caml
Xung quanh eo biển này có khá nhiều cá, nhưng mà kích thước của con này có hơi lớn...
"Là cá cam đấy! A Hoa, anh sang đây nhìn xeml"
Vừa rồi bên Diệp Diệu Hoa cũng nghe thấy tiếng kêu của Lâm Tú Thanh, bọn họ cũng rất tò mò, anh ấy đi qua nhìn xem, không chắc chắn lắm nói: "Có vẻ cá này là cá cam, khi anh chuyển hàng ở bến tàu Ngư Tỉnh, hình như đã từng thấy." "Con... Con cá này hẳn là dài hơn một mét ấy nhỉ? Nhìn cũng phải trên năm mươi kí lô?" Chị hai Diệp hâm mộ ghen tị, sao mà vận may đều rơi xuống người bọn họ hết cả vậy?
"Con cá này có thể bán bao nhiêu tiền nhỉ?"
Chị hai Diệp hỏi ra những lời nghĩ ở trong lòng.
"Bán bao nhiêu tiền còn phải hỏi xem nữa, nghe nói vùng biển bên kia có rất nhiều, bên Nhật Bản rất thích loài cá này, đều lấy cá này đi thái lát làm cá sống!"
Ở Nhật Bản, loài cá này cũng nổi tiếng ngang tầm với cá hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận